Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử
Trùng phùng
Mịch Nha Tử
2025-03-19 04:35:23
Đêm đó, họ đợi đến khi màn biểu diễn của Nguyễn Yên kết thúc.Thật ra nghiêm túc mà nói, đó là lần đầu tiên Nguyễn Yên nhìn thấy tiên sinh nổi danh của Phòng Thương mại gần đến vậy.Ban đầu cô ấy tưởng tiên sinh là Hoa kiều mang nhiều phong cách phương Tây, nhưng người đàn ông trước mặt lại mang dáng vẻ phương Đông kiểu mẫu, nhã nhặn, khiêm tốn, không nhiễm bụi trần, là người từ bi như thần Phật trong miệng A Li. Nhưng những năm qua lăn lộn vào xã hội, cô ấy mới tình cờ biết được, mấy năm trước tiên sinh không có chức danh gì trong Phòng Thương mại Sài Gòn, mặc dù anh cống hiến rất nhiều cho thương mại địa phương, nhưng thành viên trong ủy ban vẫn khước từ thân phận người nước ngoài của anh, hợp lực ngăn cản anh gia nhập Phòng Thương mại. Nhưng lúc đó xảy ra chuyện lớn, khi Phòng Thương mại lạy thần Phật, lư hương rơi xuống, thầy cúng hoảng loạn nói trời cao phạt nặng, phải có người nhảy sông tự tử, tìm cách ngăn cản một hồi mới được, kỳ lạ hơn là người nhà của các thành viên ủy ban kia cũng lộ ra những chuyện xấu mà lẽ ra phải giấu nhẹm với công chúng.Cuối cùng, ủy ban Phòng Thương mại chỉ có thể mở cửa đón chào tiên sinh gia nhập.Sau khi anh gia nhập, đúng như anh đã cam kết, Phòng Thương mại hái ra vàng, bè phái sụp đổ.Cuối cùng, anh là người định đoạt các vấn đề về kinh tế và thương mại nơi này.Cô ấy không dám nghĩ rốt cuộc dòng nước sau lưng người đàn ông trước mặt mình sâu bao nhiêu.Nhưng bây giờ anh đứng bên cạnh A Li, đưa một tay ra giữ cho người ta không bị ngã.Đông Văn Li nhìn thấy Nguyễn Yên, lại dang rộng hai tay muốn ôm cô ấy.Người đàn ông kia muốn giúp cô.Nguyễn Yên đi đến đỡ cô, cô ấy mỉm cười, nói bằng tiếng Việt, “Xin lỗi, ngài cứ giao cô ấy cho tôi.”“Tôi biết cô ấy sống ở đâu.” Cô ấy giải thích.Sau khi giao cho cô ấy, anh nói, “Làm phiền cô.”“Tôi đưa các cô đi.”“Không cần, tiên sinh, tôi có xe, tôi đưa cô ấy về được.”“Tình hình cô ấy thế này, cô có chắc là cô ấy có thể ngồi sau xe máy của cô không?”Nguyễn Yên kinh ngạc, anh còn biết cô ấy lái xe máy.Cô ấy hiểu rõ A Li, A Li sẽ không mang chuyện của họ đi kể với anh, chỉ có một khả năng, chính là anh điều tra họ rất kỹ càng, hoặc nói cách khác, anh luôn quan t@m đến cuộc sống của A Li.“Tôi bảo tài xế đưa các cô về.” Giọng điệu của anh như vậy, không cho phép cô ấy có ý kiến khác.Nguyễn Yên ném chìa khóa cho tay trống: “A Kỳ, cậu giúp tớ lái xe về đi.”Đường nét chiếc xe đỗ bên cửa rất nhã nhặn, tài xế xuống xe mở cửa cho hai người họ, tiên sinh ra hiệu cho họ lên xe, còn anh lại không lên.Nguyễn Yên không cần nói, tài xế cũng biết điểm đến.Sau khi xe khởi động, Nguyễn Yên nhìn thấy người bên cửa xe dần dần biến mất.Đó là lần đầu tiên cô ấy ngồi trên một chiếc xe thế này, rộng rãi, thoải mái, thảm lông mềm mại phủ lên sàn xe, ghế da bóng loáng, đắt đỏ.Cô ấy quay đầu nhìn cô gái bên cạnh đã gục đầu ngủ mất.Cô ấy nhúc nhích chân mình, cảm giác như đang đi trên mây, tựa như bàn chân con người sinh ra không phải là để đi đứng.Cảm giác vô thực, kỳ lạ lại mê hoặc này làm cô ấy dễ chịu một hồi, trong một thời khắc ngắn ngủi, cô ấy quên hết sự mệt mỏi sau khi biểu diễn trên sân khấu.Cô ấy nhắm mắt lại, nghĩ thế này thật thoải mái, nếu A Li có được điều này suốt một đời thì thật tốt làm sao, vậy thì sẽ không cần phải ngồi sau chiếc xe máy không thể che mưa che gió.*Sau khi đưa họ về đến nơi, tài xế còn giúp Nguyễn Yên đỡ Đông Văn Li vào nhà.Nguyễn Yên lục lọi túi vải của Đông Văn Li, lấy ra một chiếc bánh mì mà sáng nay cô chưa ăn hết, còn có một tờ giấy nháp bôi xóa lung tung. Cô ấy nhíu mày, một cô bé xinh đẹp như vậy sao lại sống cẩu thả thế này?Cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy chìa khóa, mở cửa, cảm ơn tài xế phía sau lưng, đỡ cô vào, thả cô xuống sofa.“Tối nay chị ngủ trên giường, em ngủ trên sofa.” Bây giờ không còn người ngoài, Nguyễn Yên cũng không thèm giữ mặt mũi cho Đông Văn Li nữa, vừa sắp xếp đồ đạc trên sofa và bàn trà, vừa lẩm bầm, “Uống rượu vào là không giữ ý tứ gì cả, chị chỉ giữ mặt mũi cho em trước mặt người ngoài thôi, Đông Văn Li. Nhìn em đi, lớn như vậy rồi mà không biết chừng mực gì cả, tửu lượng kém mà cũng uống, em nói đi, đây là lần thứ mấy rồi, em đếm cả mấy lần trước nữa, chậc, lần em đi xin tài trợ cho nhà trường vớ vẩn của em, em ôm bồn cầu ngủ cả đêm, có nhớ không, Đông Văn Li, nơi đó mẹ nó là một căn phòng chung, bạn cùng phòng của em không có chỗ đi vệ sinh cả đêm…”Người ngủ trên sofa che tai lại, “Ồn ào quá…”Sau khi cô che tai, gương mặt lại có cảm giác ươn ướt, cô đưa tay huơ loạn xạ, “Lai Phúc, đừng phá tao, tao rất buồn ngủ!”Lai Phúc lao đến sofa, thể hiện “sự nhiệt tình” với Đông Văn Li.“Lai Phúc.” Nguyễn Yên mắng nó.Lai Phúc bị mắng, mặc dù trong lòng nó ngứa ngáy, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn đứng yên.Mặc dù nhà của Đông Văn Li cũ kỹ, nhưng sau khi cải tạo trông cũng được.Nguyễn Yên mở cửa sân ra, đứng trong phòng ánh nắng, cảm nhận làn gió dần dần mát mẻ lúc vào thu.Người nằm trên sofa lẩm ba lẩm bẩm, không biết là nói gì.Một làn gió thổi qua, quyển sách Đông Văn Li để trên bàn bị lật vài trang.Bút máy của cô còn nằm bên cạnh, trên sách chằng chịt chữ tiếng Pháp viết tay xinh đẹp.Nguyễn Yên thở dài, nghĩ đến mọi chuyện xảy ra tối nay, rút một điếu thuốc từ trong túi.Lai Phúc đi từ ghế sofa ra hiên nhà, đứng đó vẫy đuôi, mong đợi nhìn cô ấy.Nguyễn Yên vẫn đứng ở cửa, châm điếu thuốc.Lai Phúc đến gần, vẫy đuôi mạnh hơn.Cô ấy nheo mắt, nhả ra một làn khói: “Chó ngốc, tránh xa tao ra đi.”Nó rên ư ử, ý nói nó không muốn.Cô ấy cười, nghĩ thầm, Đông Văn Li có bao nhiêu cái ngốc là Lai Phúc học theo hết.Cuối cùng cô ấy ngồi xổm xuống, nhìn nó chằm chằm, ánh mắt đầy triết lý, gật đầu với nó:“Số phận mỗi người đều đã được định đoạt sẵn, nếu đã được định đoạt là quấn quýt với nhau thì dù xa cách bao nhiêu năm cũng sẽ gặp lại nhau, nếu đã được định đoạt không thể đi cùng nhau thì dù có ở bên nhau bao nhiêu lâu cũng không có tình yêu, mày thấy tao nói có lý không, Aristotle Lai Phúc?”*Sáng sớm, Đông Văn Li bị tia sáng chói chang trong phòng ánh nắng đánh thức, cô sờ đầu mình, mở mắt, phát hiện mình ngủ trên sofa, sau đó nhìn đồng hồ treo tường đối diện sofa, cô hoảng hốt thức dậy.“Á, á, á, á, mình lại sắp trễ rồi!”Sau tiếng kêu gào của Đông Văn Li, có người chậm rãi xuống cầu thang, “Đông Văn Li, em sắp chết à?”Đông Văn Li nghe thấy giọng nói thì quay đầu, nhìn thấy có người đứng trên cầu thang, cô giật mình, “Yên Yên, tại sao chị ở trong nhà em?”“Em nói xem, tại sao chị lại ở trong nhà em?” Cô ấy không buồn mở mắt, còn đang vịn lan can cầu thang.Đông Văn Li có một ưu điểm rất tốt, uống rượu xong sẽ không quên hết, cô suy nghĩ chậm chạp, lúc nhớ ra thì vừa áy náy vừa cuống cuồng, “À, à, à, à, em uống say, chị đưa em về, ừm, chị ngủ tiếp đi, em phải đi học, chết rồi, em lại sắp đi trễ nữa.”Cô lục lọi tủ giày, một chiếc sandal lăn đi thật xa, dây hai chiếc giày quấn vào nhau.“Chị gái, hôm nay là cuối tuần.”“Thật sao?” Đông Văn Li quay đầu khỏi đống giày dép, do dự một hồi, nghĩ nghĩ ngợi ngợi, sau đó cười, “Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần, hôm qua là thứ sáu, cho nên em mời người ta một bữa, em nhớ ra rồi.”Nhớ đến chuyện này, cô lại hỏi, “Tiên sinh thì sao? Anh ấy quay lại Sài Gòn rồi à?”“Ừ.” Cô ấy gật đầu, “Anh ấy nói năm giờ sáng có chuyến bay, chắc là đi rồi.”“Ồ.” Đông Văn Li gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy.“Chị đi ngủ tiếp đây.” Nguyễn Yên lắc đầu, trước khi quay lại phòng còn xoay người về phía Đông Văn Li, “Nhớ bỏ nửa cái bánh trong túi vải của em đi, thiu rồi.”“Không thành vấn đề!”Sau khi thức dậy, Đông Văn Li tràn trề năng lượng, đầu tiên là cho thức ăn chó vào tô của Lai Phúc, sau đó lại tưới nước cho mấy chậu cây tươi tốt trong phòng ánh nắng, dọn nhà om sòm, tiếp theo lại vui vẻ dắt Lai Phúc đi dạo, mua một chiếc bánh mì giống hệt cái hôm qua.Làm xong hết những việc này, cô mới nhớ hôm nay phải nhắc nhở Dung Dung cuối tuần này có hội nghị giao lưu các câu lạc bộ, sau khi tìm thấy chiếc điện thoại thường xuyên hỏng hóc trong khe ghế sofa, cô bấm nút nguồn màu đỏ mãi đến khi ngón tay tê dại, nó cũng không lên.Đông Văn Li bình tĩnh tháo pin ra rồi lắp vào, nhưng nó vẫn không mở lên. Đông Văn Li lắc pin, gãi đầu, phiền muộn một hồi.Cô nhìn xung quanh, hình như là đang tìm dụng cụ cầm tay, cuối cùng lại hướng mắt về phía bàn trà bên cạnh sofa, vậy là cô nhấc bàn trà lên, đặt điện thoại dưới chân bàn trà, để sức nặng của bàn trà ấn vào nút nguồn.Không bao lâu sau, cuối cùng điện thoại của cô cũng mở nguồn, âm thanh vang lên qua chiếc loa hỏng.Lai Phúc đang ngồi trên sàn nhà cùng cô, cô đắc ý nhìn nó: “Luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, đúng không?”Cô vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đông Văn Li vội vàng ôm điện thoại vào lòng, sợ chị gái nóng nảy trên lầu lại đi xuống, sau khi bắt máy, giọng nói bên kia làm cô bất ngờ.“Bà cô, cuối cùng cũng bắt máy rồi. Ôi mẹ ơi, tôi nghĩ tôi thành kính quá mức rồi, cứ một tiếng đồng hồ lại gọi một lần, bây giờ thì Bồ Đề Tổ Sư cũng đã bắt máy.”“Quản lý Trần?” Đông Văn Li hơi hoang mang, tại sao Trần Thiết Kê lại gọi, còn nói năng bóng gió khiêm tốn như vậy.“Chậc, là tôi, là tôi, ừm, mấy ngày trước tôi đi gặp Lê tổng, Lê tổng nói giữ mặt bằng đẹp nhất trên con đường này cho cô, tôi nghĩ rồi, thấy gần Cửa Đông có một chỗ tốt, mưa không ướt, nắng không chiếu vào, đông khách, lại có tầm nhìn rộng rãi, quan trọng nhất là nó to gấp đôi so với mong muốn của cô.”“Giá thuê thì sao?” Đông Văn Li hỏi điểm mấu chốt.“Lê tổng có ý muốn miễn phí cho cô, nhưng tiên sinh nói vẫn phải rèn luyện cho cô một chút, không thể cái gì cũng miễn phí, tiền thuê giảm một nửa so với giá được ghi trong dự án, đương nhiên là vì thể hiện thành ý, chúng tôi miễn phí cho cô ba tháng tiền thuê…”Tiên sinh?Chỉ là một câu nói đùa, vậy mà anh thật sự ra tay.Còn hiểu tính tình của cô, không ngang ngược bảo người ta miễn tiền thuê cho cô.“Vậy khi nào cô dọn phòng làm việc đến đây?”“Hả? Có thể dọn vào ngay sao?”“Nội thất cứng đều đã có sẵn rồi, cô chỉ đạo phần nội thất mềm đi, chúng tôi sẽ điều chỉnh theo gu thẩm mỹ nhã nhặn của cô.”“Được rồi.” Đông Văn Li đứng dậy, “Tôi sẽ đến ngay.”*Đông Văn Li vội vội vàng vàng, mặc dù đã hoàn thành nội thất cứng và đường điện, nước, nhưng thiết kế mặt tường, phòng chứa hoa và màu sắc bên trong tiệm vẫn chưa thành hình.Cô đau đầu hết sức, đi hỏi ý kiến của Nguyễn Yên, cô ấy bắt chéo chân, nhai trái cau, “Màu đen, màu sắc cao cấp nhất trên đời.”Cô gõ gõ đầu mình, không biết trúng nhầm bùa điên khùng gì mà lại hỏi ý kiến của Nguyễn Yên.Khổng Dung nói cậu của cô ấy có một người bạn làm thiết kế nội thất, cô ấy nhiệt tình giới thiệu, Đông Văn Li nhìn bảng báo giá, thấy đắt tiền đến mức cô suýt ngất xỉu.Cuối cùng cô quyết định tự suy nghĩ.Cô sơn tường màu be, điểm thêm ánh đèn màu ấm, đặt một đống đất trước cửa để trồng thật nhiều hoa hồng, mọi người đi ngang qua tiệm của cô sẽ thấy một vườn hoa hồng rực rỡ sinh trưởng trong đất.Cái này làm cô nhớ đến cánh đồng hoa hồng từng là kế sinh nhai của cô ở Sài Gòn.Tiếp theo là bàn tiếp khách kiêm bàn điều hành, cô làm theo chiều cao của mình, bàn điều hành rất lớn, bên phải có mấy nhánh thường xuân dại, cô cẩn thận quấn dây leo vào mấy thanh gỗ, không bao lâu sau, thường xuân đã leo từ bàn điều hành đến mặt tường cao.Cô làm từng chi tiết theo gu thẩm mỹ của mình, cô thích nhất khung cửa sổ nhỏ mở ra bên ngoài, hoa cỏ cô trồng sẽ hướng ra ngoài mà sinh trưởng, dù ai đó đang vội vàng, bất kể mùa mưa hay mùa khô, cũng có thể nhẹ nhàng tán dương phong cảnh xinh đẹp này khi ngày đêm bôn ba dưới bầu trời.Cuối cùng cũng sắp xếp xong, Đông Văn Li dẫn mọi người đi xem.Nguyễn Yên xem xong thì im lặng một hồi, sau đó lắc đầu, nói không tin người bày trí tiệm hoa và người nhét chiếc bánh thiu trong túi vải là cùng một người.“Lười biếng và tài năng không hề mâu thuẫn với nhau.” Đông Văn Li đắc ý nói.Hai người họ vừa nói xong, một tràng vỗ tay phát ra bên cửa. Đông Văn Li nhìn sang, thấy Trần Thiết Kê đang đẩy một xe bánh kem vào, “Chúc mừng khai trương, chúc mừng khai trương.”Ánh mắt của Nguyễn Yên muốn truyền đạt với cô: Ý nói Trần Thiết Kê cũng hiểu chuyện đấy chứ.Cô cười ha hả, nhận lấy bánh kem.Dung Dung cũng dẫn theo một nhóm bạn học từ câu lạc bộ cắm hoa đến ủng hộ, nói là muốn “học hỏi kỹ năng” và “củng cố thẩm mỹ”.Rất nhiều người chen chúc trong một tiệm hoa nhỏ xíu.Cuối cùng, một người mặc âu phục bước vào, cầm theo một chiếc cặp da, nhìn thấy Đông Văn Li, người này cung kính mở cặp da ra, trong đó có một chai rượu sâm panh.“Cô A Li, chúc mừng khai trương.”“Trời ơi! Sâm panh!” Tất cả bạn bè có mặt đều sửng sốt, vội vàng cầm ly hưởng thụ sự xa xỉ và ngọt ngào này.Sau khi giao đến, ông ấy rời đi, cũng không nói là của ai.Thật ra Đông Văn Li biết, nếu không là anh thì còn là ai nữa.Cắt bánh, khui sâm panh, gương mặt mọi người tràn ngập ý cười vui vẻ, sau khi nói lời chúc mừng, mọi người lần lượt rời đi.Sau khi tiễn Khổng Dung và Nguyễn Yên, Đông Văn Li ngồi xổm một mình trước cửa tiệm, ngây người nhìn hoa hồng chăm chú.Lai Phúc bên cạnh cô, ngồi xuống đã cao bằng bờ lưng của cô.Nó nhìn vào vườn hoa hồng.Đông Văn Li nghiêng đầu nhìn Lai Phúc, “Mày cũng nhìn vườn hoa hồng sao, Lai Phúc?”“Mày cao lên rồi.”Cô nhớ ba năm trước, nó cũng ngồi trên cánh đồng hoa cùng cô, không trưởng thành và cao lớn như bây giờ.Cô xoa đầu nó, “Tao từng hứa với mày, tao sẽ tìm một khu vườn nhỏ, gió không lùa vào, mưa rơi không ướt, mày nhìn xem, chúng ta làm được rồi, đây là khu vườn nhỏ của chúng ta.”Thật ra cô cũng có một khu vườn hoa hồng.Đông Văn Li ngơ ngác nhìn mưa bụi trong đêm.Ở Sài Gòn, trong trang viên của anh, anh nói vườn hoa hồng thuộc về cô, cô biết anh thật lòng.Chỉ là nó ở Sài Gòn.Những ngày này, cô mới phát hiện ra, mặc dù khi anh có mặt, cô cảm nhận được sự dễ chịu đã thiếu vắng lâu ngày, nhưng đó chỉ là xa xỉ phẩm tình cờ xuất hiện.Họ chưa từng hẹn lần gặp mặt tiếp theo.Chẳng hạn như, họ không gặp mặt suốt hai năm, vậy có thể lần gặp mặt tiếp theo sẽ là hai năm sau, hoặc là nhiều năm sau, hoặc là khi đó, có lẽ cô đã rời khỏi Sài Gòn, quay về Trung Quốc.Cô sẽ quay về Trung Quốc.*Mưa kéo dài nửa tháng.Không biết mùa mưa đến từ lúc nào.Cuối tuần trời mưa, phòng làm việc không có người nào. Có hai cô gái trẻ tình cờ ghé qua, Lai Phúc nhiệt tình chào đón. Nhưng mưa lớn dần, hai cô gái mở cửa đi ra ngoài, chuông gió trước cửa khẽ đong đưa, phá vỡ sự ngột ngạt của ngày mưa.Hình như Lai Phúc tự trách bản thân vì không giữ được khách, nó cụp tai nằm dưới chân Đông Văn Li, ngả đầu lên sàn nhà.Dường như Đông Văn Li không phiền lòng, cô vẫn cầm quyền sách ngồi bên khung cửa sổ, trước mặt là một vườn cây nhiệt đới.Lai Phúc híp mắt, mọi thứ quay về trang thái yên tĩnh vốn có, chỉ còn tiếng mưa rơi xuống bệ cửa sổ và tiếng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 trang sách.Có động tĩnh trong màn mưa, như tiếng giọt mưa rơi xuống cây dù, tiếp theo là tiếng bước chân đến gần.Lai Phúc nhạy bén nghe thấy, lập tức ngẩng đầu, vểnh tai lên.Mãi đến khi chiếc dù xuất hiện dưới mái hiên bên ngoài cánh cửa sổ đang rộng mở của Đông Văn Li.Cô ngước mắt, đầu tiên là nhìn thấy một bàn tay thon dài cầm cán dù, trong khung cảnh xanh thẫm và âu phục đen, bàn tay đó cực kỳ trắng trẻo.Mưa rơi xuống do chịu tác động của trọng lực, lúc chạm vào cây dù còn bị chia cắt thành nhiều mảnh, giống như những đoạn đường đời có điểm giao nhau nhưng sẽ luôn dẫn đến hai hướng trái ngược nhau.Chiếc dù được nâng lên, người đàn ông cao quý dưới dù đưa một tờ tiền đến: “Xin hãy làm giúp tôi một bó hoa.”Đông Văn Li đóng sách, sau khi xác nhận dáng vẻ này, cô nhoài người ra cửa sổ nhìn người bên ngoài, sau đó lại chậm rãi hỏi anh, “Tiên sinh, ngài mua hoa làm gì?”Anh đứng dưới mái hiên, nước mưa chảy xuống mép dù, ánh mắt anh phản chiếu gương mặt cô, trong đó còn chan chứa ý cười:“Tặng một cô bé lâu ngày không gặp.”——————–Tác giả có lời muốn nói:Có người đang âm thầm chủ động đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro