Chương 22
Hi Văn
2024-07-05 22:22:19
Cuối cùng, một trận mưa mùa thu đã đến, hoa quế nở rộ khắp cành, Thái hậu rất thích hoa quế, nhiều con đường chính trong Kinh thành đều trồng kín loại cây này. Thư gia ở phường Sùng Bắc, ra khỏi con hẻm đi về phía bắc dọc theo phố Sùng Văn, những nụ hoa quế lặng lẽ nở rộ trong cơn mưa phùn.
Hương quế lúc nồng nàn lúc thì thoang thoảng, cố ý ngửi thì lại chẳng ngửi thấy gì. Thư Quân buông rèm xuống, hơi chán nản, Thư Chi ngồi đối diện với nàng, để mặc nha hoàn chỉnh lại quần áo cho nàng ta, thấy vẻ mặt không có biểu cảm gì của Thư Quân thì không khỏi cười đùa nói:
"Muội muội đúng là đã thấy nhiều cảnh đời, từng làm thư đồng trong hoàng cung, ngay cả việc dự yến tiệc với Thái Thượng hoàng cũng không thể khơi dậy hứng thú của muội."
Thư Quân lạnh lùng nói: "Tỷ là pháo đấy à, còn chưa châm đã tự phát nổ rồi?"
Thư Chi cứng họng, hung ác trợn mắt nhìn nàng, sau đó không biết chợt nhớ ra chuyện gì, nàng ta lại tỏ vẻ tình cảm thắm thiết nói lời thấm thía sâu xa:
"Dù sao ta cũng là tỷ tỷ của muội, tổ mẫu dặn dò ta phải chú ý đến muội, muội nhớ đi theo sau ta, đừng đi lung tung. Nếu tỷ muội chúng ta có thể đồng thời gả vào hoàng thất làm dâu cũng là vẻ vang cho Thư gia."
Thư Quân nghi ngờ nhìn nàng ta, không biết vì sao Thư Chi đột nhiên lại tốt bụng như thế, không biết lại có âm mưu gì, chẳng lẽ là vì diễn vẻ tỷ muội tình thâm trước mặt người ngoài để vớt vát lại một ít thể diện cho nàng ta?
Có lẽ vậy.
Thư Quân quay mặt đi, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thư Chi bảo nha hoàn nâng một chiếc gương đồng đến, đang ngồi trước gương trang điểm, xe ngựa bên ngoài bỗng dưng dừng lại, gương đồng nghiêng về phía trước đập vào đầu nàng ta, đau đến mức Thư Chi hét toáng lên, che chỗ đau quát bên ngoài một câu.
"Sao đột nhiên lại dừng xe?"
Thư Quân vịn vào mép cửa sổ để ổn định lại cơ thể, thuận tay vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài truyền đến tiếng rầm rập, phía trước hình như có rất nhiều xe ngựa, người cũng đông đúc, lúc này phu xe cũng run giọng cáo lỗi.
"Nhị tiểu thư tha mạng, là đế giá trở về cung, phía trước Vũ Lâm vệ đã chặn đường, tạm thời chúng ta không thể qua được."
Thư Chi hơi sửng sốt, vẻ oán hận trên mặt biến mất, lại đưa gương đồng cho nha hoàn, nhìn về hướng Thư Quân vén rèm, xe ngựa đã đến gần cổng Sùng Văn, đế giá đi vào từ cổng phía đông, đúng lúc đi ngang qua con đường từ cổng Sùng Văn tới cổng Chính Dương.
Một lúc sau, một chiếc hoàng liễn rộng lớn hoa lệ, vây quanh là nghi trượng màu minh hoàng đi từ phía đông tới, thân xe phủ đầy hoàng trướng, màn che tung bay, chỉ thấy một hình bóng uy nghiêm đang ngồi ở ngay ngắn bên trong, vì bị hoàng trướng che khuất nên không thấy rõ dung mạo nhưng có thể nhìn thấy rõ dáng người thẳng tắp của người đó, hai tay khoác lên đầu ngồi, sừng sững bất động, giống như một vị thần, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ và kính sợ.
Thần dân bên dưới đồng loạt quỳ xuống, hai vị cô nương và nha hoàn cũng lập tức quỳ xuống ở bên trong xe ngựa.
Đợi xa giá chạy qua, Thư Chi vẫn ngoái cổ nhìn theo: "Cũng không biết bệ hạ trông như thế nào?"
Thư Quân cúi đầu nghịch chiếc vòng tay mới mua trên tay, chẳng buồn bận tâm nói: "Không phải tối nay chúng ta gặp là biết sao?"
Đám đông dần dần tản đi, chướng ngại vật ở cổng Sùng Văn được dỡ bỏ, xe ngựa lại bắt đầu di chuyển, Thư Chi liếc thấy muội muội mình bình thản ung dung, cong môi nói:
"Đâu ra, muội cho rằng bệ hạ là người mà chúng ta muốn gặp là gặp được? Hôm qua ta đến phủ Hoài Dương Vương thỉnh an..." Nói đến đây, Thư Chi dừng lại, thấy quả nhiên Thư Quân quay mặt đi, nàng ta cũng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn nhắm mắt tiếp tục nói:
"Ta nghe Thế tử nói ở Đông Hải có giặc Oa*, mấy tháng trước bệ hạ đã di giá đến hành cung ở Thông Châu, triệu tập thủy binh chống lại giặc Oa..."
*Giặc Oa: Cướp biển người Nhật thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc vào thế kỷ XIV-XVI.
Thư Chi không ngừng lải nhải tỏ ra kiến thức mình sâu rộng, Thư Quân cũng không có lòng dạ đâu nghe nàng ta khoe khoang, cắt ngang lời nàng ta:
"Đây đều bí mật trong triều, tỷ tỷ tốt nhất nên cẩn thận lời nói kẻo gây họa cho Thư gia."
Thư Chi xấu hổ cười nói: "Ta cũng chỉ dám lải nhải bên cạnh muội muội thôi, ai lại dám rêu rao ở bên ngoài?"
Thư Quân không lên tiếng.
Một lúc sau, xe ngựa đã tới cổng Đông Hoa, có rất nhiều hoàng thân quý thích tụ tập ở đây chờ vào cung, Thư Quân và Thư Chi thân phận không đủ chỉ đành xếp hàng phía sau. Thái Thượng hoàng con đàn cháu đống, ngoài đương kim Hoàng đế ra còn sáu vị Vương gia, hơn hai mươi vị Công chúa khác. Vương gia dẫn theo con cháu trong phủ, Công chúa dẫn theo phò mã và nhi nữ, một đám người nhộn nhịp, chỉ kiểm tra thân phận sợ rằng cũng mất đến hai canh giờ.
Mưa phùn như tơ, Thược Dược và nha hoàn của Thư Chi che dù cho chủ tử, đợi hai khắc đồng hồ, Thư Chi không nhịn được, nàng ta quay ra than phiền với Thư Quân:
"Hôm nay ta đeo nhiều đồ trang sức nặng đầu quá, đè đến nỗi ta không thở nổi."
Thư Quân liếc nhìn búi tóc của nàng ta, hôm nay Thư Chi đeo toàn trang sức ngọc dát vàng, chắc là trang sức áp đáy rương của nàng ta, chắc hẳn là muốn được nổi bật trong tiệc rượu.
Phụ kiện tóc của Thư Quân tương đối đơn giản, hôm nay nàng búi kiểu tóc hồi tâm kế, trên búi tóc có đính vài bông hoa cài đầu bằng ngọc trai tinh xảo, cài một chiếc trâm hai chân tơ vàng khảm ngọc, trên thân trâm khảm lam hồng ngọc, nhìn qua đã biết là vật không rẻ, theo lời Tô thị nói thì đồ trang sức không quý ở số lượng, bà ấy cố ý chọn đồ trang điểm cho Thư Quân như vậy để nữ nhi không mất đi vẻ hoạt bát mà vẫn tỏ ra đoan trang chững chạc.
Thư Quân phớt lờ nàng ta, Thư Chi ồn ào mất mặt.
Từ xa đã trông thấy Bùi Ngạn Sinh đang đứng trong đám đông nhìn xung quanh, đợi đến khi y phát hiện ra Thư Quân thì lập tức nở nụ cười, vui vẻ chạy vội tới, đến trước mặt Thư Quân thì vội vàng dừng lại, quan tâm hỏi:
"Quân muội muội, muội đi với ta tới phía trước, vào cung cùng Vương phủ chúng ta."
Bùi Ngạn Sinh vốn là như vậy, luôn tốt bụng nhưng lại không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Thư Quân dịu dàng mỉm cười với y, nói: "Thế tử, nơi này nhiều người, làm như vậy không thích hợp."
Sắc trời cũng đã mờ tối, mưa bụi mịt mù, nụ cười của nàng lại rực rỡ như ánh trăng sáng xua tan mây đen, Bùi Ngạn Sinh nhìn mà ngẩn người.
Thư Quân xấu hổ quay mặt đi, Thược Dược lập tức bước tới, đang định nói thì Vương Ấu Quân bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, véo tai Bùi Ngạn Sinh mắng y, sau đó kéo Thư Quân tới chỗ Vương gia, dẫn đầu đi vào cung.
Thư Chi bị bỏ lại một mình suýt thì hộc máu, nàng ta trông mong Bùi Giang Thành có thể dẫn nàng ta vào, nhìn phải nhìn trái nhưng chẳng thấy gì.
Đầu giờ trưa, tất cả khách dự tiệc đều có mặt ở điện Sùng Chính, vì là yến tiệc hoàng thất nên nam nữ không ngồi riêng, Thư Quân được Bùi Ngạn Sinh dẫn đi thỉnh an phu phụ Lâm Xuyên Vương, Hoài Dương Vương thấy vậy cũng đi theo, y cố tình đi làm chống lưng cho Thư Quân, ở trước mặt phu phụ Lâm Xuyên Vương không ngừng khen ngợi Thư Quân khiến nàng cực kỳ xấu hổ.
Lâm Xuyên Vương tính tình ôn hòa, không hào sảng như Hoài Dương Vương, chỉ phụ họa với huynh trưởng khen một câu: "Là một vị cô nương tốt."
Vương phi Lâm Xuyên Vương không thích Thư Quân nhưng khổ nỗi nhi tử nhất quyết không phải nàng thì không chịu, ở trong phủ đòi tuyệt thực, Vương phi không có cách nào mới phải đồng ý với hôn sự này. Bà ta quan sát Thư Quân, thầm nói cô nương này quá xinh đẹp, cũng không biết nhi tử giữ nổi không. Nhưng lo lắng lúc này cũng không còn tác dụng nữa, bà ta miễn cưỡng nở nụ cười, tháo một chiếc vòng trên tay xuống đưa cho Thư Quân.
"Đeo vào đi."
Đó là một chiếc vòng tay bằng vàng rất nặng, nhìn có vẻ rất mới, có lẽ là cố ý chuẩn bị cho nàng.
Nam nữ xem mắt nhau, nếu trưởng bối hài lòng sẽ tặng thứ đồ mình đeo đã lâu cho đối phương tỏ vẻ coi trọng, phần quà gặp mặt của Vương phi Lâm Xuyên Vương nhìn hào khí nhưng thực ra chỉ là qua loa lấy lệ, trong lòng Thư Quân biết rõ nhưng chỉ đành phải nhận lấy.
Bùi Ngạn Sinh không giỏi đối nhân xử thế, chỉ lo đứng bên cạnh cười ngây ngô.
Hoài Dương Vương liếc nhìn chiếc vòng tay kia, trong lòng thầm đánh giá.
Trong cung rất náo nhiệt, các gia đình tụ họp lại hàn huyên với nhau. Thư Chi cuối cùng cũng tìm được Bùi Giang Thành, năn nỉ hắn ta dẫn mình đi thỉnh an Hoài Dương Vương phi. Vương phi vẫn cho tức phụ mặt mũi: "Ngươi đi theo ta, không cần phải qua đó."
Thư Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nịnh nọt nhìn bà mẫu: "Đa tạ Vương phi, Chi Nhi chỉ mong có thể sớm ngày được hầu hạ Vương phi."
Hoài Dương Vương phi gật đầu, so với Thư Quân ngây thơ ngốc nghếch, bà ta thích Thư Chi khôn khéo nhanh nhẹn hơn.
Một tiếng cười hào sảng từ bên ngoài cung điện truyền tới, mọi người nghe thấy Thái Thượng hoàng cười, không hẹn mà đều im lặng không lên tiếng, trở về chỗ ngồi của mình, đồng loạt quỳ xuống.
"Thỉnh an Thái Thượng hoàng, thỉnh an bệ hạ."
Ngoài hành lang có tiếng gió gào thét, trong cung điện sáng rực ánh đèn.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, một bóng người màu minh hoàng khoan thai đi cùng Thái Thượng hoàng bước vào.
Sự ồn ào và náo nhiệt trong đại điện không thể làm tan đi sương giá trong mắt hắn.
Trên thực tế mấy tháng nay Bùi Việt cũng không hề nhàn rỗi, đầu tiên là Cẩm Y Vệ tra ra chủ mưu đằng sau vụ sĩ tử gõ trống kia, chủ mưu là một chủ sự Lễ bộ, mà đằng sau chủ sự Lễ bộ này là ai, trong lòng Bùi Việt biết rõ, chỉ giết người cảnh cáo, tạm thời ngăn lại tiếng hô hào đòi lập phi trong triều, ngay cả Thái Thượng hoàng và Hoàng Thái hậu cũng không nhắc lại việc này nữa.
Đúng lúc giặc Oa làm loạn ở Đông Hải, Bùi Việt di giá đến hành cung ở Thông Châu, một mặt chủ trì công việc chống giặc, mặt khác cố gắng di dời trung tâm triều đình đến Thông Châu, định mượn cơ hội này suy yếu chức năng của Trung thư tỉnh. Hơn nữa Lý Triệt lại bị hắn nắm thóp, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trước đó không lâu chống giặc Oa đại thắng, Thái Thượng hoàng viết ba bức thư bắt hắn phải về kinh đón Trung thu.
Thái Thượng hoàng và Bùi Việt ngồi lên chiếc ghế ở trên cùng trong tiếng hô và quỳ lạy của mọi người, Thái Thượng hoàng nhân tiện đưa cho hắn một thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn.
"Này, chất nhi của con thích một nữ tử, là huynh trưởng của con đứng ra mai mối, mắt nhìn người của huynh trưởng con rất tốt, người bình thường không lọt được vào mắt y, nhất định là một cô nương tốt. Chờ lát nữa con đóng dấu cho nó, cũng coi như ân điển mà người làm trưởng bối như con ban cho vãn bối."
Vẻ mặt Bùi Việt như thường cầm lấy thánh chỉ, đặt nó sang một bên, sau đó ngước mắt nhìn đám đông nhộn nhịp bên dưới, cất giọng nói:
"Bình thân."
Thư Quân đang quỳ trong góc nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc này, tim bỗng đập mạnh một nhịp.
Hương quế lúc nồng nàn lúc thì thoang thoảng, cố ý ngửi thì lại chẳng ngửi thấy gì. Thư Quân buông rèm xuống, hơi chán nản, Thư Chi ngồi đối diện với nàng, để mặc nha hoàn chỉnh lại quần áo cho nàng ta, thấy vẻ mặt không có biểu cảm gì của Thư Quân thì không khỏi cười đùa nói:
"Muội muội đúng là đã thấy nhiều cảnh đời, từng làm thư đồng trong hoàng cung, ngay cả việc dự yến tiệc với Thái Thượng hoàng cũng không thể khơi dậy hứng thú của muội."
Thư Quân lạnh lùng nói: "Tỷ là pháo đấy à, còn chưa châm đã tự phát nổ rồi?"
Thư Chi cứng họng, hung ác trợn mắt nhìn nàng, sau đó không biết chợt nhớ ra chuyện gì, nàng ta lại tỏ vẻ tình cảm thắm thiết nói lời thấm thía sâu xa:
"Dù sao ta cũng là tỷ tỷ của muội, tổ mẫu dặn dò ta phải chú ý đến muội, muội nhớ đi theo sau ta, đừng đi lung tung. Nếu tỷ muội chúng ta có thể đồng thời gả vào hoàng thất làm dâu cũng là vẻ vang cho Thư gia."
Thư Quân nghi ngờ nhìn nàng ta, không biết vì sao Thư Chi đột nhiên lại tốt bụng như thế, không biết lại có âm mưu gì, chẳng lẽ là vì diễn vẻ tỷ muội tình thâm trước mặt người ngoài để vớt vát lại một ít thể diện cho nàng ta?
Có lẽ vậy.
Thư Quân quay mặt đi, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thư Chi bảo nha hoàn nâng một chiếc gương đồng đến, đang ngồi trước gương trang điểm, xe ngựa bên ngoài bỗng dưng dừng lại, gương đồng nghiêng về phía trước đập vào đầu nàng ta, đau đến mức Thư Chi hét toáng lên, che chỗ đau quát bên ngoài một câu.
"Sao đột nhiên lại dừng xe?"
Thư Quân vịn vào mép cửa sổ để ổn định lại cơ thể, thuận tay vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài truyền đến tiếng rầm rập, phía trước hình như có rất nhiều xe ngựa, người cũng đông đúc, lúc này phu xe cũng run giọng cáo lỗi.
"Nhị tiểu thư tha mạng, là đế giá trở về cung, phía trước Vũ Lâm vệ đã chặn đường, tạm thời chúng ta không thể qua được."
Thư Chi hơi sửng sốt, vẻ oán hận trên mặt biến mất, lại đưa gương đồng cho nha hoàn, nhìn về hướng Thư Quân vén rèm, xe ngựa đã đến gần cổng Sùng Văn, đế giá đi vào từ cổng phía đông, đúng lúc đi ngang qua con đường từ cổng Sùng Văn tới cổng Chính Dương.
Một lúc sau, một chiếc hoàng liễn rộng lớn hoa lệ, vây quanh là nghi trượng màu minh hoàng đi từ phía đông tới, thân xe phủ đầy hoàng trướng, màn che tung bay, chỉ thấy một hình bóng uy nghiêm đang ngồi ở ngay ngắn bên trong, vì bị hoàng trướng che khuất nên không thấy rõ dung mạo nhưng có thể nhìn thấy rõ dáng người thẳng tắp của người đó, hai tay khoác lên đầu ngồi, sừng sững bất động, giống như một vị thần, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ và kính sợ.
Thần dân bên dưới đồng loạt quỳ xuống, hai vị cô nương và nha hoàn cũng lập tức quỳ xuống ở bên trong xe ngựa.
Đợi xa giá chạy qua, Thư Chi vẫn ngoái cổ nhìn theo: "Cũng không biết bệ hạ trông như thế nào?"
Thư Quân cúi đầu nghịch chiếc vòng tay mới mua trên tay, chẳng buồn bận tâm nói: "Không phải tối nay chúng ta gặp là biết sao?"
Đám đông dần dần tản đi, chướng ngại vật ở cổng Sùng Văn được dỡ bỏ, xe ngựa lại bắt đầu di chuyển, Thư Chi liếc thấy muội muội mình bình thản ung dung, cong môi nói:
"Đâu ra, muội cho rằng bệ hạ là người mà chúng ta muốn gặp là gặp được? Hôm qua ta đến phủ Hoài Dương Vương thỉnh an..." Nói đến đây, Thư Chi dừng lại, thấy quả nhiên Thư Quân quay mặt đi, nàng ta cũng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn nhắm mắt tiếp tục nói:
"Ta nghe Thế tử nói ở Đông Hải có giặc Oa*, mấy tháng trước bệ hạ đã di giá đến hành cung ở Thông Châu, triệu tập thủy binh chống lại giặc Oa..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Giặc Oa: Cướp biển người Nhật thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc vào thế kỷ XIV-XVI.
Thư Chi không ngừng lải nhải tỏ ra kiến thức mình sâu rộng, Thư Quân cũng không có lòng dạ đâu nghe nàng ta khoe khoang, cắt ngang lời nàng ta:
"Đây đều bí mật trong triều, tỷ tỷ tốt nhất nên cẩn thận lời nói kẻo gây họa cho Thư gia."
Thư Chi xấu hổ cười nói: "Ta cũng chỉ dám lải nhải bên cạnh muội muội thôi, ai lại dám rêu rao ở bên ngoài?"
Thư Quân không lên tiếng.
Một lúc sau, xe ngựa đã tới cổng Đông Hoa, có rất nhiều hoàng thân quý thích tụ tập ở đây chờ vào cung, Thư Quân và Thư Chi thân phận không đủ chỉ đành xếp hàng phía sau. Thái Thượng hoàng con đàn cháu đống, ngoài đương kim Hoàng đế ra còn sáu vị Vương gia, hơn hai mươi vị Công chúa khác. Vương gia dẫn theo con cháu trong phủ, Công chúa dẫn theo phò mã và nhi nữ, một đám người nhộn nhịp, chỉ kiểm tra thân phận sợ rằng cũng mất đến hai canh giờ.
Mưa phùn như tơ, Thược Dược và nha hoàn của Thư Chi che dù cho chủ tử, đợi hai khắc đồng hồ, Thư Chi không nhịn được, nàng ta quay ra than phiền với Thư Quân:
"Hôm nay ta đeo nhiều đồ trang sức nặng đầu quá, đè đến nỗi ta không thở nổi."
Thư Quân liếc nhìn búi tóc của nàng ta, hôm nay Thư Chi đeo toàn trang sức ngọc dát vàng, chắc là trang sức áp đáy rương của nàng ta, chắc hẳn là muốn được nổi bật trong tiệc rượu.
Phụ kiện tóc của Thư Quân tương đối đơn giản, hôm nay nàng búi kiểu tóc hồi tâm kế, trên búi tóc có đính vài bông hoa cài đầu bằng ngọc trai tinh xảo, cài một chiếc trâm hai chân tơ vàng khảm ngọc, trên thân trâm khảm lam hồng ngọc, nhìn qua đã biết là vật không rẻ, theo lời Tô thị nói thì đồ trang sức không quý ở số lượng, bà ấy cố ý chọn đồ trang điểm cho Thư Quân như vậy để nữ nhi không mất đi vẻ hoạt bát mà vẫn tỏ ra đoan trang chững chạc.
Thư Quân phớt lờ nàng ta, Thư Chi ồn ào mất mặt.
Từ xa đã trông thấy Bùi Ngạn Sinh đang đứng trong đám đông nhìn xung quanh, đợi đến khi y phát hiện ra Thư Quân thì lập tức nở nụ cười, vui vẻ chạy vội tới, đến trước mặt Thư Quân thì vội vàng dừng lại, quan tâm hỏi:
"Quân muội muội, muội đi với ta tới phía trước, vào cung cùng Vương phủ chúng ta."
Bùi Ngạn Sinh vốn là như vậy, luôn tốt bụng nhưng lại không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Thư Quân dịu dàng mỉm cười với y, nói: "Thế tử, nơi này nhiều người, làm như vậy không thích hợp."
Sắc trời cũng đã mờ tối, mưa bụi mịt mù, nụ cười của nàng lại rực rỡ như ánh trăng sáng xua tan mây đen, Bùi Ngạn Sinh nhìn mà ngẩn người.
Thư Quân xấu hổ quay mặt đi, Thược Dược lập tức bước tới, đang định nói thì Vương Ấu Quân bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, véo tai Bùi Ngạn Sinh mắng y, sau đó kéo Thư Quân tới chỗ Vương gia, dẫn đầu đi vào cung.
Thư Chi bị bỏ lại một mình suýt thì hộc máu, nàng ta trông mong Bùi Giang Thành có thể dẫn nàng ta vào, nhìn phải nhìn trái nhưng chẳng thấy gì.
Đầu giờ trưa, tất cả khách dự tiệc đều có mặt ở điện Sùng Chính, vì là yến tiệc hoàng thất nên nam nữ không ngồi riêng, Thư Quân được Bùi Ngạn Sinh dẫn đi thỉnh an phu phụ Lâm Xuyên Vương, Hoài Dương Vương thấy vậy cũng đi theo, y cố tình đi làm chống lưng cho Thư Quân, ở trước mặt phu phụ Lâm Xuyên Vương không ngừng khen ngợi Thư Quân khiến nàng cực kỳ xấu hổ.
Lâm Xuyên Vương tính tình ôn hòa, không hào sảng như Hoài Dương Vương, chỉ phụ họa với huynh trưởng khen một câu: "Là một vị cô nương tốt."
Vương phi Lâm Xuyên Vương không thích Thư Quân nhưng khổ nỗi nhi tử nhất quyết không phải nàng thì không chịu, ở trong phủ đòi tuyệt thực, Vương phi không có cách nào mới phải đồng ý với hôn sự này. Bà ta quan sát Thư Quân, thầm nói cô nương này quá xinh đẹp, cũng không biết nhi tử giữ nổi không. Nhưng lo lắng lúc này cũng không còn tác dụng nữa, bà ta miễn cưỡng nở nụ cười, tháo một chiếc vòng trên tay xuống đưa cho Thư Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đeo vào đi."
Đó là một chiếc vòng tay bằng vàng rất nặng, nhìn có vẻ rất mới, có lẽ là cố ý chuẩn bị cho nàng.
Nam nữ xem mắt nhau, nếu trưởng bối hài lòng sẽ tặng thứ đồ mình đeo đã lâu cho đối phương tỏ vẻ coi trọng, phần quà gặp mặt của Vương phi Lâm Xuyên Vương nhìn hào khí nhưng thực ra chỉ là qua loa lấy lệ, trong lòng Thư Quân biết rõ nhưng chỉ đành phải nhận lấy.
Bùi Ngạn Sinh không giỏi đối nhân xử thế, chỉ lo đứng bên cạnh cười ngây ngô.
Hoài Dương Vương liếc nhìn chiếc vòng tay kia, trong lòng thầm đánh giá.
Trong cung rất náo nhiệt, các gia đình tụ họp lại hàn huyên với nhau. Thư Chi cuối cùng cũng tìm được Bùi Giang Thành, năn nỉ hắn ta dẫn mình đi thỉnh an Hoài Dương Vương phi. Vương phi vẫn cho tức phụ mặt mũi: "Ngươi đi theo ta, không cần phải qua đó."
Thư Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nịnh nọt nhìn bà mẫu: "Đa tạ Vương phi, Chi Nhi chỉ mong có thể sớm ngày được hầu hạ Vương phi."
Hoài Dương Vương phi gật đầu, so với Thư Quân ngây thơ ngốc nghếch, bà ta thích Thư Chi khôn khéo nhanh nhẹn hơn.
Một tiếng cười hào sảng từ bên ngoài cung điện truyền tới, mọi người nghe thấy Thái Thượng hoàng cười, không hẹn mà đều im lặng không lên tiếng, trở về chỗ ngồi của mình, đồng loạt quỳ xuống.
"Thỉnh an Thái Thượng hoàng, thỉnh an bệ hạ."
Ngoài hành lang có tiếng gió gào thét, trong cung điện sáng rực ánh đèn.
Ánh sáng và bóng tối đan xen, một bóng người màu minh hoàng khoan thai đi cùng Thái Thượng hoàng bước vào.
Sự ồn ào và náo nhiệt trong đại điện không thể làm tan đi sương giá trong mắt hắn.
Trên thực tế mấy tháng nay Bùi Việt cũng không hề nhàn rỗi, đầu tiên là Cẩm Y Vệ tra ra chủ mưu đằng sau vụ sĩ tử gõ trống kia, chủ mưu là một chủ sự Lễ bộ, mà đằng sau chủ sự Lễ bộ này là ai, trong lòng Bùi Việt biết rõ, chỉ giết người cảnh cáo, tạm thời ngăn lại tiếng hô hào đòi lập phi trong triều, ngay cả Thái Thượng hoàng và Hoàng Thái hậu cũng không nhắc lại việc này nữa.
Đúng lúc giặc Oa làm loạn ở Đông Hải, Bùi Việt di giá đến hành cung ở Thông Châu, một mặt chủ trì công việc chống giặc, mặt khác cố gắng di dời trung tâm triều đình đến Thông Châu, định mượn cơ hội này suy yếu chức năng của Trung thư tỉnh. Hơn nữa Lý Triệt lại bị hắn nắm thóp, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trước đó không lâu chống giặc Oa đại thắng, Thái Thượng hoàng viết ba bức thư bắt hắn phải về kinh đón Trung thu.
Thái Thượng hoàng và Bùi Việt ngồi lên chiếc ghế ở trên cùng trong tiếng hô và quỳ lạy của mọi người, Thái Thượng hoàng nhân tiện đưa cho hắn một thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn.
"Này, chất nhi của con thích một nữ tử, là huynh trưởng của con đứng ra mai mối, mắt nhìn người của huynh trưởng con rất tốt, người bình thường không lọt được vào mắt y, nhất định là một cô nương tốt. Chờ lát nữa con đóng dấu cho nó, cũng coi như ân điển mà người làm trưởng bối như con ban cho vãn bối."
Vẻ mặt Bùi Việt như thường cầm lấy thánh chỉ, đặt nó sang một bên, sau đó ngước mắt nhìn đám đông nhộn nhịp bên dưới, cất giọng nói:
"Bình thân."
Thư Quân đang quỳ trong góc nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc này, tim bỗng đập mạnh một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro