Chương 24
Hi Văn
2024-07-05 22:22:19
Cánh cửa sổ màu đỏ thắm hé mở, mùi quế mát lạnh tràn vào.
Trong gió thu ở bãi săn bắn, vạt áo mãng long đang tung bay như giương nanh múa vuốt trước mặt Thư Quân.
Nàng khó mà tưởng tượng được rằng: Vị Đế vương được tôn thờ kia lại chơi trò đồ hàng với mình. Vậy nên nàng đã lấy hết can đảm để trộm nhìn hắn thêm một lần nữa.
Đúng vậy, chính là hắn.
Một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, đến nỗi không thể tìm được ai khác giống vậy.
Thư Quân hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó gõ mạnh vào trán mình.
Những ký ức phức tạp từ từ trỗi dậy, những cảnh tượng trong quá khứ bỗng trở nên hết sức rõ ràng.
“Ngài là Tuần mã sư sao?”
“Cứ xem là vậy đi...”
“Trong nhà có bảy huynh đệ, ngài đứng thứ bảy, là con út…”
Đúng là một người con út. Hóa ra Bùi Việt lại là con út của Thái Thượng Hoàng.
Cơn mưa vừa tạnh nên sắc trời chợt sáng bừng, trong đại điện cũng yên tĩnh đến lạ thường.
Những chiếc đèn lồng cung đình cầu kỳ đang nhẹ nhàng xoay tròn trên đỉnh đầu, không thể phản chiếu sự lạnh lẽo của mùa thu đang ngưng tụ trong đáy mắt sâu thẳm của hắn.
Ánh mắt lén lút của Thư Quân đã bị Bùi Việt tình cờ bắt gặp. Đầu ngón tay của hắn ấn vào Thánh chỉ rồi bất động thật lâu, mãi đến khi Thái Thượng Hoàng ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng thì Bùi Việt mới vén tấm lụa vàng tươi với vẻ hờ hững, ánh mắt dừng lại trên bốn chữ “Thư thị húy Quân*”, đầu ngón tay chầm chậm di chuyển bên trên rồi vuốt nhẹ trong chốc lát.
*Thư thị húy Quân: Họ Thư, tên Quân.
“Tứ hôn sao?”
“Vâng.” Bùi Ngạn Sinh ngơ ngác gật đầu, cũng không dám nhìn vào vị Hoàng thúc trẻ tuổi này. Từ trước đến nay, Bùi Việt vốn có tính tình lạnh lùng và nghiêm túc, lại còn là Đích Hoàng tử duy nhất của Thái Thượng Hoàng, do đó mọi người cũng chẳng dám gần gũi với hắn.
Bùi Ngạn Sinh cũng không ngờ tổ phụ lại để Hoàng thúc tứ hôn. Có lẽ đây chính là ân điển mà đại bá với Hoàng tổ phụ muốn ban cho y và Thư Quân.
Vừa nghĩ đến Thư Quân, Bùi Ngạn Sinh đã cảm thấy trái tim mình như được rót mật, ngọt ngào vô cùng, thế là tự nhiên y cũng trở nên dũng cảm hơn:
“Hoàng thúc, Ngạn Sinh và Quân muội muội tình đầu ý hợp, xin Hoàng thúc tác thành.”
Đôi mắt của Bùi Việt sâu hút, trên mặt gần như không có biểu cảm thừa thãi nào cả. Hắn chỉ chậm rãi cầm Thánh chỉ lên rồi hỏi: “Tình đầu ý hợp ư?”
Bùi Ngạn Sinh hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh nhạt trong giọng nói của Hoàng thúc. Y nhìn thoáng qua Thư Quân đang cúi đầu thật thấp rồi gật đầu một cách chắc chắn: “Vâng.”
“Ồ...” Bùi Việt bình tĩnh lên tiếng, sau đó nhìn về phía Thư Quân với ánh mắt thản nhiên.
“Thư cô nương cũng mến mộ lệnh điệt của trẫm hửm?”
Lời này chứa ngụ ý sắc bén.
Nó hoàn toàn khác với giọng điệu ôn hòa trước đây của hắn. Thư Quân hoài nghi rằng: Chỉ cần bản thân gật đầu thì e là hôm nay, nàng không thể nào sống sót để rời khỏi hoàng cung được. Nhưng Thư Quân cũng chẳng thể làm hỏng chuyện của Bùi Ngạn Sinh, vậy nên nàng chỉ nhẹ nhàng dập đầu trên mặt đất chứ không dám nói gì cả.
Từ góc nhìn của Bùi Việt, chiếc cổ thiên nga trắng ngần như tuyết đang rủ xuống, những đường cong mềm mại từ từ kéo dài dọc theo y phục đẹp đẽ đến vòng eo thon thả, tựa như một nàng bướm gãy cánh hoặc một nàng tiên cá mắc cạn. Hắn chỉ cần khe khẽ gập tay lại thì có thể giữ Thư Quân trong lòng bàn tay.
Hoài Dương Vương đứng ngoài quan sát trong chốc lát, vì lo lắng hai đứa trẻ này ăn nói vụng về khiến Bùi Việt không vui nên y lập tức mỉm cười vui vẻ, vừa tiến lên vừa chắp tay về phía Bùi Việt.
“Bệ hạ, thần huynh chính là người mai mối. Hai đứa trẻ này có tính cách giống nhau, độ tuổi cũng xấp xỉ, cực kỳ xứng lứa vừa đôi. Bệ hạ hãy tin vào mắt nhìn của thần huynh đi. Không phải nơi nào cũng có thể tìm thấy một cô nương tốt như vậy đâu. Gia đình của cô nương này cũng là dòng dõi thư hương, phụ thân nhậm chức Ti nghiệp* của Quốc Tử Giám. Con bé vừa có tướng mạo xinh đẹp vừa hiền lương thục đức nên có thể làm dâu của hoàng thất.”
*Ti nghiệp: Tên quan chức đứng đầu các vị học quan giảng dạy tại Quốc Tử Giám, tương tự như chức Giám học.
Bùi Việt liếc nhìn Hoài Dương Vương với vẻ bình thản.
Tính cách giống nhau, độ tuổi cũng xấp xỉ, cực kỳ xứng lứa vừa đôi...
Những chữ này quay cuồng trong đầu Bùi Việt, để rồi nụ cười chầm chậm hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Nhưng trong đáy mắt hắn lại không hề chứa ý cười: “Quả thực là một cô nương tốt và hiếm có.” Bùi Việt dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào Thánh chỉ rồi chậm rãi chuyển nó sang hướng Lưu Khuê:
“Lưu Chưởng ấn hãy nhận Thánh chỉ đi.”
Bùi Ngạn Sinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Bùi Việt đã đồng ý nên lại quỳ xuống để bái lạy lần nữa:
“Xin khấu đầu cảm tạ thiên ân của Hoàng thúc.”
Hắn chấp thuận rồi ư?
Thư Quân ngẩn ngơ như đang nằm mơ.
Cũng đúng. Có lẽ bí mật trong Tàng Thư các kia chỉ là trò tiêu khiển buổi chiều của Hoàng đế người ta mà thôi, tốt nhất là Bùi Việt không quan tâm đến nó.
Lưu Khuê nhìn thoáng qua Thư Quân thật sâu, sau đó cúi người khép Thánh chỉ lại rồi cầm trong lòng bàn tay.
“Nô tài tuân chỉ.”
Hoài Dương Vương dẫn Bùi Ngạn Sinh với Thư Quân từ từ lùi về phía sau.
Chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng dường như Thư Quân đã cạn kiệt toàn bộ sinh lực của cả đời mình. Khi bước xuống bậc thang, mồ hôi đã đầm đìa trên trán nàng.
Khi quay lại bàn rồi ngồi xuống, Thư Quân có cảm giác như thể mình vừa sống sót sau một tai nạn.
Mười mấy cung nhân đang bưng đĩa thức ăn rồi lần lượt tiến vào. Lúc Thư Quân tỉnh táo lại, chiếc bàn nhỏ trước mặt đã đầy ắp thức ăn rồi. Nào là cá quế hấp, gà xào thái hạt lựu, súp kỷ tử nấu với chim bồ câu… Nếu là ngày thường thì Thư Quân nhất định sẽ nhanh chóng ăn ngấu nghiến. Nhưng bây giờ, cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều kiệt quệ, hoảng loạn suốt cả ngày nên làm sao có thể nhấc đũa được nữa.
Bùi Ngạn Sinh ở bên cạnh chỉ nghĩ rằng Thư Quân đang quá căng thẳng nên không dám ăn, vậy nên y bèn tiến lại gần nàng rồi nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
“Muội đừng sợ. Hoàng thúc đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ ban Thánh chỉ thôi. Chúng ta sẽ là đôi phu thê danh chính ngôn thuận. Muội cứ yên tâm và ăn uống thoải mái đi.”
Thư Quân ngơ ngác nhìn Bùi Ngạn Sinh nhưng trong lòng lại không dễ dàng bình tĩnh như vậy. Chưa kể tới những chuyện khác, chỉ cần Hoàng đế tùy tiện đưa ra một tội danh thì đã có thể xử tử nàng ngay tức khắc rồi. Thư Quân chỉ có thể cầu nguyện rằng: Một người thành thục như hắn vốn là đại nhân nên sẽ không nhớ tới tiểu nhân. Bùi Việt sẽ không chấp nhặt với nàng đâu. Còn về chuyện thành hôn, Thư Quân chẳng dám hy vọng xa vời.
Nàng có thân phận gì đâu chứ! Dù có vào cung thì Thư Quân cũng sẽ bị ba ngàn giai nhân nhấn chìm thôi. Đến lúc đó, nàng còn chẳng biết mình sẽ chết như thế nào đâu. Nếu gả cho Bùi Ngạn Sinh thì ít nhất nàng cũng sẽ là chính thê một cách an ổn.
Nhưng chỉ sợ Thư Quân không có phúc phận này thôi.
Đáy mắt của Thư Quân như đang bị bao phủ bởi một lớp mưa bụi mờ mịt, hết sốt ruột rồi lại hòa hoãn. Nàng nghẹn ngào khôn xiết, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi hậm hực đáp một tiếng “được”. Sau đó, Thư Quân bèn cụp mắt xuống để khuấy thìa canh rồi cố gắng nhấp vài ngụm súp để lót bụng.
Thái Thượng Hoàng thích sự náo nhiệt nên Chung Cổ ti* đã chuẩn bị tiết mục ca múa và tấu nhạc. Tiếng chiêng trống đan xen với tiếng hí kịch ngân nga, kết hợp với âm thanh trầm bổng không ngừng của yến tiệc linh đình cứ dần dần chìm vào màn đêm.
*Chung Cổ ti: Bộ phận phụ trách tổ chức hí kịch, âm nhạc,… Trong triều đình.
Buổi yến tiệc cung đình này kéo dài rất lâu. Vì là gia yến nên Thái Thượng Hoàng cũng không quá dè dặt. Lúc nghe thấy vũ điệu, lão nhân gia bèn dạo chơi trong đại điện, sau đó cùng nhảy Hồ Hoàn vũ* với các nam tử dị tộc. Dường như các Vương gia đã quen nhìn thấy cảnh tượng này nên cũng đồng loạt vây quanh phụ thân mà di chuyển.
*Hồ Hoàn vũ: Là một điệu múa dân gian, được du nhập từ Tây Vực, cũng là một trong những điệu múa phổ biến thời nhà Đường. Nó có nhịp điệu riêng biệt, linh hoạt và vui tươi, có nhiều động tác xoay và đạp nên mới có tên là Hồ Hoàn vũ.
Quả thực là ai nấy cũng đua nhau trổ tài, mỗi người đều thể hiện bản lĩnh ưu việt của mình.
Khung cảnh hết sức huyên náo.
Nữ quyến thì rụt rè hơn, nhiều nhất thì bọn họ chỉ lại gần vài vị rồi thì thầm với nhau về những chuyện trong nhà.
Thư Quân đã ngồi lâu lắm rồi nên toàn thân cứng ngắc. Những thấp thỏm trong lòng vẫn chưa được buông xuống nên lồng ngực của nàng vừa mỏi mệt vừa ngột ngạt. Thư Quân muốn đứng dậy rồi ra ngoài để hít thở bầu không khí. Nhưng trong lúc thần trí mơ màng, nàng bỗng ngước mắt để nhìn về phía ngai vàng. Ai ngờ Hoàng đế đã lặng lẽ rời đi, thế là cơ thể căng cứng của Thư Quân lập tức thả lỏng. Nàng dứt khoát chống tay xuống bàn dài để đứng dậy, sau đó vừa vịn vào tường vừa bước ra ngoài.
Điện Sùng Chính được bao bọc xung quanh bởi dòng nước. Làn sương khói trên mặt nước mênh mông, tầng tầng lớp lớp hơi nước xen lẫn với màu xanh biêng biếc và lả lướt, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh trên chín tầng mây. Làn gió lạnh lẽo ập vào mặt khiến những bất an trong lòng nàng cũng biến tan. Thư Quân thở dài một hơi, vừa dựa vào cột hành lang vừa đứng yên trong chốc lát. Bỗng nhiên, nàng chợt thấy đau bụng, muốn đi ngoài nên đã quan sát xung quanh. Thấy một cung nữ đang canh giữ ở cửa hông cung điện, Thư Quân lập tức bước tới, vừa mỉm cười vừa hỏi đối phương:
“Tỷ tỷ à, cung phòng ở đâu vậy?”
Cung nữ thấy nàng vừa xinh đẹp vừa thùy mị nên giọng điệu cũng hết mực hòa nhã: “Mời người đi theo nô tỳ.” Đối phương lập tức dẫn Thư Quân đi qua một đoạn hành lang có dạng cây cầu bằng ngọc trắng, sau đó rẽ về phía tây.
Họ men theo con đường dài nhỏ hẹp rồi tiến vào một mái hiên được xây dựng cạnh mặt nước. Từ xưa đến nay, những bữa gia yến của hoàng thất luôn được tổ chức tại điện Sùng Chính. Vì để thuận tiện cho các nữ quyến nên họ đã cố ý xây dựng một cái chái sau ở đây, để các nữ quyến có thể đi ngoài hoặc thay quần áo. Thư Quân đến trước mái hiên thì bắt gặp hai vị Công chúa đang cùng nhau bước ra. Trước kia bọn họ đã từng gặp nhau trong học đường rồi. Thư Quân bèn uốn gối hành lễ, hai người kia thì mỉm cười rồi đi qua. Thư Quân nhấc váy bước vào mái hiên. Sau khoảng thời gian uống hết một tách trà nhỏ, nàng lại bước ra. Chẳng biết cung nữ vừa hầu hạ nàng đã đi đâu mất rồi. Nhưng lại có một bóng dáng quen thuộc khác đang đứng dưới bóng trúc.
Tiểu cung nữ tên là Linh Linh bèn tiến lên thi lễ.
“Cô nương, chủ tử cho mời.”
Sắc mặt của Thư Quân trở nên tái nhợt.
Nàng hoảng sợ nhìn về phía điện Sùng Chính, trong lòng có phần hối hận.
Lúc nãy hắn cũng đã nhận Thánh chỉ rồi mà, tại sao bây giờ lại còn tìm nàng?
Đợi thời gian trôi qua rồi hắn mới tính sổ ư?
Thư Quân khóc không ra nước mắt, đi theo cung nữ với tâm trạng ngổn ngang.
Nơi này vừa yên tĩnh vừa vắng vẻ.
Trong gió thu ở bãi săn bắn, vạt áo mãng long đang tung bay như giương nanh múa vuốt trước mặt Thư Quân.
Nàng khó mà tưởng tượng được rằng: Vị Đế vương được tôn thờ kia lại chơi trò đồ hàng với mình. Vậy nên nàng đã lấy hết can đảm để trộm nhìn hắn thêm một lần nữa.
Đúng vậy, chính là hắn.
Một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, đến nỗi không thể tìm được ai khác giống vậy.
Thư Quân hoàn toàn tuyệt vọng, sau đó gõ mạnh vào trán mình.
Những ký ức phức tạp từ từ trỗi dậy, những cảnh tượng trong quá khứ bỗng trở nên hết sức rõ ràng.
“Ngài là Tuần mã sư sao?”
“Cứ xem là vậy đi...”
“Trong nhà có bảy huynh đệ, ngài đứng thứ bảy, là con út…”
Đúng là một người con út. Hóa ra Bùi Việt lại là con út của Thái Thượng Hoàng.
Cơn mưa vừa tạnh nên sắc trời chợt sáng bừng, trong đại điện cũng yên tĩnh đến lạ thường.
Những chiếc đèn lồng cung đình cầu kỳ đang nhẹ nhàng xoay tròn trên đỉnh đầu, không thể phản chiếu sự lạnh lẽo của mùa thu đang ngưng tụ trong đáy mắt sâu thẳm của hắn.
Ánh mắt lén lút của Thư Quân đã bị Bùi Việt tình cờ bắt gặp. Đầu ngón tay của hắn ấn vào Thánh chỉ rồi bất động thật lâu, mãi đến khi Thái Thượng Hoàng ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng thì Bùi Việt mới vén tấm lụa vàng tươi với vẻ hờ hững, ánh mắt dừng lại trên bốn chữ “Thư thị húy Quân*”, đầu ngón tay chầm chậm di chuyển bên trên rồi vuốt nhẹ trong chốc lát.
*Thư thị húy Quân: Họ Thư, tên Quân.
“Tứ hôn sao?”
“Vâng.” Bùi Ngạn Sinh ngơ ngác gật đầu, cũng không dám nhìn vào vị Hoàng thúc trẻ tuổi này. Từ trước đến nay, Bùi Việt vốn có tính tình lạnh lùng và nghiêm túc, lại còn là Đích Hoàng tử duy nhất của Thái Thượng Hoàng, do đó mọi người cũng chẳng dám gần gũi với hắn.
Bùi Ngạn Sinh cũng không ngờ tổ phụ lại để Hoàng thúc tứ hôn. Có lẽ đây chính là ân điển mà đại bá với Hoàng tổ phụ muốn ban cho y và Thư Quân.
Vừa nghĩ đến Thư Quân, Bùi Ngạn Sinh đã cảm thấy trái tim mình như được rót mật, ngọt ngào vô cùng, thế là tự nhiên y cũng trở nên dũng cảm hơn:
“Hoàng thúc, Ngạn Sinh và Quân muội muội tình đầu ý hợp, xin Hoàng thúc tác thành.”
Đôi mắt của Bùi Việt sâu hút, trên mặt gần như không có biểu cảm thừa thãi nào cả. Hắn chỉ chậm rãi cầm Thánh chỉ lên rồi hỏi: “Tình đầu ý hợp ư?”
Bùi Ngạn Sinh hoàn toàn không cảm nhận được sự lạnh nhạt trong giọng nói của Hoàng thúc. Y nhìn thoáng qua Thư Quân đang cúi đầu thật thấp rồi gật đầu một cách chắc chắn: “Vâng.”
“Ồ...” Bùi Việt bình tĩnh lên tiếng, sau đó nhìn về phía Thư Quân với ánh mắt thản nhiên.
“Thư cô nương cũng mến mộ lệnh điệt của trẫm hửm?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này chứa ngụ ý sắc bén.
Nó hoàn toàn khác với giọng điệu ôn hòa trước đây của hắn. Thư Quân hoài nghi rằng: Chỉ cần bản thân gật đầu thì e là hôm nay, nàng không thể nào sống sót để rời khỏi hoàng cung được. Nhưng Thư Quân cũng chẳng thể làm hỏng chuyện của Bùi Ngạn Sinh, vậy nên nàng chỉ nhẹ nhàng dập đầu trên mặt đất chứ không dám nói gì cả.
Từ góc nhìn của Bùi Việt, chiếc cổ thiên nga trắng ngần như tuyết đang rủ xuống, những đường cong mềm mại từ từ kéo dài dọc theo y phục đẹp đẽ đến vòng eo thon thả, tựa như một nàng bướm gãy cánh hoặc một nàng tiên cá mắc cạn. Hắn chỉ cần khe khẽ gập tay lại thì có thể giữ Thư Quân trong lòng bàn tay.
Hoài Dương Vương đứng ngoài quan sát trong chốc lát, vì lo lắng hai đứa trẻ này ăn nói vụng về khiến Bùi Việt không vui nên y lập tức mỉm cười vui vẻ, vừa tiến lên vừa chắp tay về phía Bùi Việt.
“Bệ hạ, thần huynh chính là người mai mối. Hai đứa trẻ này có tính cách giống nhau, độ tuổi cũng xấp xỉ, cực kỳ xứng lứa vừa đôi. Bệ hạ hãy tin vào mắt nhìn của thần huynh đi. Không phải nơi nào cũng có thể tìm thấy một cô nương tốt như vậy đâu. Gia đình của cô nương này cũng là dòng dõi thư hương, phụ thân nhậm chức Ti nghiệp* của Quốc Tử Giám. Con bé vừa có tướng mạo xinh đẹp vừa hiền lương thục đức nên có thể làm dâu của hoàng thất.”
*Ti nghiệp: Tên quan chức đứng đầu các vị học quan giảng dạy tại Quốc Tử Giám, tương tự như chức Giám học.
Bùi Việt liếc nhìn Hoài Dương Vương với vẻ bình thản.
Tính cách giống nhau, độ tuổi cũng xấp xỉ, cực kỳ xứng lứa vừa đôi...
Những chữ này quay cuồng trong đầu Bùi Việt, để rồi nụ cười chầm chậm hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Nhưng trong đáy mắt hắn lại không hề chứa ý cười: “Quả thực là một cô nương tốt và hiếm có.” Bùi Việt dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào Thánh chỉ rồi chậm rãi chuyển nó sang hướng Lưu Khuê:
“Lưu Chưởng ấn hãy nhận Thánh chỉ đi.”
Bùi Ngạn Sinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Bùi Việt đã đồng ý nên lại quỳ xuống để bái lạy lần nữa:
“Xin khấu đầu cảm tạ thiên ân của Hoàng thúc.”
Hắn chấp thuận rồi ư?
Thư Quân ngẩn ngơ như đang nằm mơ.
Cũng đúng. Có lẽ bí mật trong Tàng Thư các kia chỉ là trò tiêu khiển buổi chiều của Hoàng đế người ta mà thôi, tốt nhất là Bùi Việt không quan tâm đến nó.
Lưu Khuê nhìn thoáng qua Thư Quân thật sâu, sau đó cúi người khép Thánh chỉ lại rồi cầm trong lòng bàn tay.
“Nô tài tuân chỉ.”
Hoài Dương Vương dẫn Bùi Ngạn Sinh với Thư Quân từ từ lùi về phía sau.
Chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng dường như Thư Quân đã cạn kiệt toàn bộ sinh lực của cả đời mình. Khi bước xuống bậc thang, mồ hôi đã đầm đìa trên trán nàng.
Khi quay lại bàn rồi ngồi xuống, Thư Quân có cảm giác như thể mình vừa sống sót sau một tai nạn.
Mười mấy cung nhân đang bưng đĩa thức ăn rồi lần lượt tiến vào. Lúc Thư Quân tỉnh táo lại, chiếc bàn nhỏ trước mặt đã đầy ắp thức ăn rồi. Nào là cá quế hấp, gà xào thái hạt lựu, súp kỷ tử nấu với chim bồ câu… Nếu là ngày thường thì Thư Quân nhất định sẽ nhanh chóng ăn ngấu nghiến. Nhưng bây giờ, cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều kiệt quệ, hoảng loạn suốt cả ngày nên làm sao có thể nhấc đũa được nữa.
Bùi Ngạn Sinh ở bên cạnh chỉ nghĩ rằng Thư Quân đang quá căng thẳng nên không dám ăn, vậy nên y bèn tiến lại gần nàng rồi nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
“Muội đừng sợ. Hoàng thúc đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ ban Thánh chỉ thôi. Chúng ta sẽ là đôi phu thê danh chính ngôn thuận. Muội cứ yên tâm và ăn uống thoải mái đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Quân ngơ ngác nhìn Bùi Ngạn Sinh nhưng trong lòng lại không dễ dàng bình tĩnh như vậy. Chưa kể tới những chuyện khác, chỉ cần Hoàng đế tùy tiện đưa ra một tội danh thì đã có thể xử tử nàng ngay tức khắc rồi. Thư Quân chỉ có thể cầu nguyện rằng: Một người thành thục như hắn vốn là đại nhân nên sẽ không nhớ tới tiểu nhân. Bùi Việt sẽ không chấp nhặt với nàng đâu. Còn về chuyện thành hôn, Thư Quân chẳng dám hy vọng xa vời.
Nàng có thân phận gì đâu chứ! Dù có vào cung thì Thư Quân cũng sẽ bị ba ngàn giai nhân nhấn chìm thôi. Đến lúc đó, nàng còn chẳng biết mình sẽ chết như thế nào đâu. Nếu gả cho Bùi Ngạn Sinh thì ít nhất nàng cũng sẽ là chính thê một cách an ổn.
Nhưng chỉ sợ Thư Quân không có phúc phận này thôi.
Đáy mắt của Thư Quân như đang bị bao phủ bởi một lớp mưa bụi mờ mịt, hết sốt ruột rồi lại hòa hoãn. Nàng nghẹn ngào khôn xiết, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi hậm hực đáp một tiếng “được”. Sau đó, Thư Quân bèn cụp mắt xuống để khuấy thìa canh rồi cố gắng nhấp vài ngụm súp để lót bụng.
Thái Thượng Hoàng thích sự náo nhiệt nên Chung Cổ ti* đã chuẩn bị tiết mục ca múa và tấu nhạc. Tiếng chiêng trống đan xen với tiếng hí kịch ngân nga, kết hợp với âm thanh trầm bổng không ngừng của yến tiệc linh đình cứ dần dần chìm vào màn đêm.
*Chung Cổ ti: Bộ phận phụ trách tổ chức hí kịch, âm nhạc,… Trong triều đình.
Buổi yến tiệc cung đình này kéo dài rất lâu. Vì là gia yến nên Thái Thượng Hoàng cũng không quá dè dặt. Lúc nghe thấy vũ điệu, lão nhân gia bèn dạo chơi trong đại điện, sau đó cùng nhảy Hồ Hoàn vũ* với các nam tử dị tộc. Dường như các Vương gia đã quen nhìn thấy cảnh tượng này nên cũng đồng loạt vây quanh phụ thân mà di chuyển.
*Hồ Hoàn vũ: Là một điệu múa dân gian, được du nhập từ Tây Vực, cũng là một trong những điệu múa phổ biến thời nhà Đường. Nó có nhịp điệu riêng biệt, linh hoạt và vui tươi, có nhiều động tác xoay và đạp nên mới có tên là Hồ Hoàn vũ.
Quả thực là ai nấy cũng đua nhau trổ tài, mỗi người đều thể hiện bản lĩnh ưu việt của mình.
Khung cảnh hết sức huyên náo.
Nữ quyến thì rụt rè hơn, nhiều nhất thì bọn họ chỉ lại gần vài vị rồi thì thầm với nhau về những chuyện trong nhà.
Thư Quân đã ngồi lâu lắm rồi nên toàn thân cứng ngắc. Những thấp thỏm trong lòng vẫn chưa được buông xuống nên lồng ngực của nàng vừa mỏi mệt vừa ngột ngạt. Thư Quân muốn đứng dậy rồi ra ngoài để hít thở bầu không khí. Nhưng trong lúc thần trí mơ màng, nàng bỗng ngước mắt để nhìn về phía ngai vàng. Ai ngờ Hoàng đế đã lặng lẽ rời đi, thế là cơ thể căng cứng của Thư Quân lập tức thả lỏng. Nàng dứt khoát chống tay xuống bàn dài để đứng dậy, sau đó vừa vịn vào tường vừa bước ra ngoài.
Điện Sùng Chính được bao bọc xung quanh bởi dòng nước. Làn sương khói trên mặt nước mênh mông, tầng tầng lớp lớp hơi nước xen lẫn với màu xanh biêng biếc và lả lướt, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh trên chín tầng mây. Làn gió lạnh lẽo ập vào mặt khiến những bất an trong lòng nàng cũng biến tan. Thư Quân thở dài một hơi, vừa dựa vào cột hành lang vừa đứng yên trong chốc lát. Bỗng nhiên, nàng chợt thấy đau bụng, muốn đi ngoài nên đã quan sát xung quanh. Thấy một cung nữ đang canh giữ ở cửa hông cung điện, Thư Quân lập tức bước tới, vừa mỉm cười vừa hỏi đối phương:
“Tỷ tỷ à, cung phòng ở đâu vậy?”
Cung nữ thấy nàng vừa xinh đẹp vừa thùy mị nên giọng điệu cũng hết mực hòa nhã: “Mời người đi theo nô tỳ.” Đối phương lập tức dẫn Thư Quân đi qua một đoạn hành lang có dạng cây cầu bằng ngọc trắng, sau đó rẽ về phía tây.
Họ men theo con đường dài nhỏ hẹp rồi tiến vào một mái hiên được xây dựng cạnh mặt nước. Từ xưa đến nay, những bữa gia yến của hoàng thất luôn được tổ chức tại điện Sùng Chính. Vì để thuận tiện cho các nữ quyến nên họ đã cố ý xây dựng một cái chái sau ở đây, để các nữ quyến có thể đi ngoài hoặc thay quần áo. Thư Quân đến trước mái hiên thì bắt gặp hai vị Công chúa đang cùng nhau bước ra. Trước kia bọn họ đã từng gặp nhau trong học đường rồi. Thư Quân bèn uốn gối hành lễ, hai người kia thì mỉm cười rồi đi qua. Thư Quân nhấc váy bước vào mái hiên. Sau khoảng thời gian uống hết một tách trà nhỏ, nàng lại bước ra. Chẳng biết cung nữ vừa hầu hạ nàng đã đi đâu mất rồi. Nhưng lại có một bóng dáng quen thuộc khác đang đứng dưới bóng trúc.
Tiểu cung nữ tên là Linh Linh bèn tiến lên thi lễ.
“Cô nương, chủ tử cho mời.”
Sắc mặt của Thư Quân trở nên tái nhợt.
Nàng hoảng sợ nhìn về phía điện Sùng Chính, trong lòng có phần hối hận.
Lúc nãy hắn cũng đã nhận Thánh chỉ rồi mà, tại sao bây giờ lại còn tìm nàng?
Đợi thời gian trôi qua rồi hắn mới tính sổ ư?
Thư Quân khóc không ra nước mắt, đi theo cung nữ với tâm trạng ngổn ngang.
Nơi này vừa yên tĩnh vừa vắng vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro