Hoa Kiều

Chương 39

Hi Văn

2024-07-05 22:22:19

Ban đầu vẫn ổn, đến khi Bùi Việt lên ngôi thì mâu thuẫn mới bắt đầu xảy đến. Tranh chấp nổ ra khắp nơi, từ các cuộc nổi dậy man rợ cho đến các cuộc xâm lược của người Mông Ngột, không những vậy, chính quyền còn bị các tướng lĩnh và quan đại thần đầy quyền lực cản trở. Thái Thượng Hoàng có tính cách qua loa nhưng Bùi Việt thì không, hắn ý thức được phải dùng biện pháp mạnh mẽ để trấn áp vương triều mới có thể trường tồn. Vậy nên những năm kể từ khi hắn lên ngôi, hầu hết thời gian trong năm đều dùng để ra ngoài chinh chiến.

Cuối năm ngoái, cuối cùng hắn cũng lật đổ được sào huyệt của của Mông Ngột, triệt để dập tắt nguy cơ biên giới, đại thắng quay về. Sau đó mới có thể ra tay thu thập lũ sâu mọt trong triều.

Trong thời gian hắn rời kinh, đa phần Thái Thượng Hoàng đều dành thời gian ở lại điện Dưỡng Tâm và lo việc quốc sự.

Còn bây giờ.

“Ngươi âm thầm cho người dâng một ít thư yêu cầu Thái Thượng Hoàng rời khỏi điện Dưỡng Tâm, chặt đứt mối liên hệ với Lý Triệt và các lão thần khác.”

“Thần đi làm ngay.”

Một đời vua một đời thần, thế hệ khai quốc công thần đi trước đã khôn ngoan lui về tự lo cho mình, Bùi Việt đương nhiên sẽ không đối xử tệ với họ, tuy nhiên, cũng có một số người ỷ vào công lao, tham lam quyền lực, thậm chí còn kiểm soát triều chính thì Bùi Việt tuyệt đối không thể để yên.

Bùi Việt rất am hiểu việc đi một bước tính ba bước. Trước khi hồi kinh, hắn đã âm thầm sắp xếp một vài quân cờ, bây giờ đã sắp tới lúc thu lưới rồi.

Mặt trời ngả về tây, Thư Quân và Vương Ấu Quân đi tới chỗ của một vài trưởng bối để hành lễ rồi mới quay về cung Lưu An. Sau khi nghe cung nữ bẩm báo hoa ở hậu viện đã nở đẹp, Vương Ấu Quân chợt nhớ mình cũng đang thiếu mấy loại phấn hoa nên đã dẫn Thư Quân tới hoa viên phía sau để hái hoa.

Cung Lưu An có địa nhiệt nên dòng suối ở hoa viên quanh năm ấm áp, cây cỏ hoa lá trong sân vườn cũng nở rộ bốn mùa.

Vườn hoa hồng đỏ thắm ở phía đông, vườn hoa nhài trắng muốt ở phía tây.

Ngoài ra còn có một ít hoa quế đỏ.

Thư Quân cao hơn Vương Ấu Quân một chút nên nàng cầm một chiếc giỏ tre rồi bước lên chiếc thang gỗ thấp, thay nàng ấy hái hoa quế.

Thược Dược đứng sau lưng giúp nàng giữ vững cái thang.

Sau khi hái ở nhánh cây này xong thì phải chuyển sang bên khác. Thư Quân đang định bước xuống để xê dịch cái thang ra chỗ khác thì đột nhiên có một sức mạnh từ sau lưng truyền đến, mạnh mẽ dịch chuyển cái thang sang một bên khác.

Thư Quân quay đầu lại nhìn, gương mặt tuấn tú sát gần, vẻ mặt dịu dàng ôn hòa khác hẳn với người lạnh lùng từ chối người khác cả ngàn dặm lúc sáng nay trong điện Càn Khôn.

Đêm qua sau khi ngẫm lại, bây giờ nàng đã không còn chống cự hắn như lúc trước nữa.

Vương Ấu Quân nói với nàng rằng nữ tử càng nhát gan thì nam nhân lại càng muốn chinh phục.

Bây giờ nàng muốn để bản thân nhìn thật ung dung thoải mái.

“Đa tạ bệ hạ.” Thư Quân giả vờ như không có việc gì rồi lại tiếp tục hái hoa.

Những người không liên quan đã rời đi hết, trong hoa viên xinh đẹp chỉ còn lại hai người.

Bùi Việt cũng không quấy rầy nàng. Một tay hắn đỡ lấy cái thang, nhìn nàng hái hoa, thỉnh thoảng lại giúp nàng nhặt thêm vài bông. Đóa hoa trong lòng bàn tay lại không nỡ bỏ vào giỏ, Bùi Việt lặng lẽ cài lên búi tóc của Thư Quân.

Thật ra Thư Quân cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Đối mặt với Thất gia thì nàng còn có thể thoải mái nũng nịu, rung động và mê muội vì hắn, nhưng khi đối diện với Hoàng đế thì nàng bỗng cảm thấy như có gông xiềng đang trói buộc mình lại, khiến nàng thấy rất mất tự nhiên.

Bùi Việt đứng sau lưng nàng, có thể thấy rõ gò má và làn da cổ lộ ra của nàng hơi ửng hồng, ngay cả đôi tai cũng được tô điểm một chút sắc hồng trong trẻo.

Bùi Việt khẽ cười.

Hắn thầm nghĩ có lẽ đêm đó đã lỡ tay dìu nàng khiến nàng tức giận, hai ngày nay nàng đều chọn y phục rộng rãi. Ví dụ như hôm nay là một chiếc váy xanh nhạt cùng áo bối tử khó có thể phác họa được đường nét thân hình của nàng. Ở sát gần, khi nàng kiễng chân để rướn eo thì phần tròn trịa mới thoáng hiện ra, làm nổi bật vóc dáng của cô nương gia.

Bùi Việt không phải không có khát vọng, thậm chí còn tăng lên theo từng ngày.

Nhưng điều gì nhẹ điều gì nặng thì hắn đều rõ.

Thay vì sự nhẹ nhõm về thể xác, hắn hy vọng giữ được sự tin tưởng của Thư Quân dành cho mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái Thượng Hoàng hỏi hắn tại sao lại thích Thư Quân, cũng không hiểu hắn đang chần chờ điều gì.

Không phải hắn đang chần chờ mà là đang hưởng thụ, hưởng thụ thời gian ở bên nữ tử mà mình thích. Còn về việc thích gì thì từ nhỏ đã sống ở trong cung, quen nhìn những việc ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau nên khi thấy Thư Quân toát ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, không có mưu mô, không có tâm kế thì đã trở thành một chốn bồng lai trong hắn.

Tới hôm qua Thư Quân hỏi hắn, hắn không thể nào chăm sóc nàng suốt đời được.

Hắn nghĩ, cũng không phải là không thể.

Sau khi Bùi Việt xuất hiện, Thư Quân cũng không thể tập trung hái hoa được nữa, nàng hái một lúc rồi giả vờ như đã xong.

Lúc đi xuống, mép váy của nàng chẳng may bị mắc vào cành cây khiến nó hơi rách một chút. Thư Quân không để tâm nhưng Bùi Việt lại thầm nghĩ, phải mua cho nữ nhân của hắn một ít y phục mới được.

Làm thế nào để dỗ cho nàng chấp nhận thì mới là vấn đề nan giải.

Hai người bước vào trong điện, cung nữ tiến lên phục vụ hai người rửa tay. Thư Quân dẫn Bùi Việt tới cửa sổ phía đông để thưởng trà. Nàng tự mình rót cho hắn một chén Bích Loa Xuân: “Không biết bình thường bệ hạ thích uống trà gì, nay chỗ thần nữ chỉ có loại Bích Hoa Xuân này nên mong ngài thưởng thức.”

Lời của Thư Quân vốn chỉ là khách sáo nhưng nghe vào tai Bùi Việt lại mang ý khác.

“Quân Quân đang bắt đầu hỏi về sở thích của trẫm rồi đấy à?” Hắn uống một ngụm trà rồi đặt xuống.

Sắc mặt Thư Quân hơi ửng hồng, nhưng nàng vẫn cố nén xuống: “Bệ hạ, dù là là ai tới thì thần nữ đều nói vậy thôi.”

Bùi Việt dường như đang khiến nàng nghĩ như thế, dù là vô tình hay cố ý đi chăng nữa.

Bùi Việt cười cười, hắn có chừng mực nên quay lại hỏi sang chuyện buổi sáng.

“Trẫm vốn phải hồi kinh từ sớm, song nghĩ tới sáng nay…” Giọng nói của hắn khựng lại một chút rồi nhìn nàng thật sâu: “Trẫm sợ nàng không vui.”

Nhiều nữ nhân vây quanh hắn như vậy mà Thư Quân lại không hề ngẩng đầu, hắn chỉ sợ nàng không vui.

Vẻ mặt Thư Quân đầy rẫy sự khó hiểu, nhìn hắn: “Tại sao thần nữ lại không vui chứ?”

Bùi Việt lẳng lặng đáp: “Nàng không phải không muốn trẫm cưới nữ tử khác sao?”

Thư Quân không nói gì, hắn nói như thể hai người đã có gì rồi ấy: “Thần nữ không có.” Thư Quân nói rất thẳng thắn.

Tiếc rằng dù nàng có nói gì đi chăng nữa thì cũng như giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng nàng chỉ đành buồn bực lẩm bẩm một tiếng rồi mặc kệ Bùi Việt nghĩ như nào thì nghĩ.

Bùi Việt có phần thất vọng, hắn lại mong Thư Quân có thể náo loạn với hắn một chút, ít nhất là nói rằng nàng để tâm đến hắn.

Hai người im lặng một lúc lâu.

Thư Quân bỗng nảy ra một suy nghĩ, nàng hỏi lại hắn.

“Bệ hạ, dù là tài năng, tướng mạo hay gia thế của các cô nương đến đây hôm nay đều cực kỳ xuất chúng, ngài thật sự không thích sao?”

Nếu là người khác thì có thể cho là nữ tử trong lòng hắn đang ghen tị.

Nhưng Bùi Việt chỉ thoáng nhìn cũng có thể thấy rõ tâm tư của Thư Quân, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn.

“Nàng mong trẫm thích người khác rồi bỏ qua nàng à?”

Thư Quân cảm thấy xấu hổ khi bị đâm trúng tim đen, nàng xấu hổ cúi đầu xuống.

Cô nương này khờ khạo như vậy đấy, ngay cả làm chuyện xấu cũng không dám nữa, giống như một con hổ giấy, chọc một cái là vỡ tan.

Nhưng hắn lại rất thích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Việt cũng không giận, hắn đưa tay vuốt ve sống mũi cao thẳng của nàng: “Thay vì tốn công nghĩ về mấy thứ linh tinh này thì không bằng chăm chỉ đọc sách và vẽ mấy bức tranh thì hơn.”

Thư Quân lại thấy bực bội, nghiêng người né tránh bàn tay của hắn rồi ngồi xuống ghế bành, nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ngài thích nữ tử đầy bụng thi sách thì tới điện Càn Khôn tìm là được rồi, tội gì tới làm khổ thần nữ. Thần nữ không thích đọc sách, đời này không bao giờ thích, thần nữ quen lười biếng rồi, không ai quan tâm đến đâu!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đanh lại, càng nói càng có lý.

Bùi Việt bật cười ha hả.

Dáng vẻ hờn dỗi này cuối cùng cũng có bóng dáng ở Tàng Thư các rồi.

Thư Quân hôm nay và ngày trước rất khác biệt, nàng không còn phòng thủ và phản kháng như trước nữa, có lẽ đã thấm nhuần được một số lời của hắn rồi.

Bùi Việt cũng hy vọng được nhìn thấy chuyện tiến triển như vậy.

Trái tim của cô nương này cuối cùng cũng hé mở một chút rồi.

“Trẫm tới thăm nàng, thật ra là có một việc nữa.” Bùi Việt lấy ra một hộp gốm nhỏ từ trong tay áo rồi đưa tới gót chân nàng.

“Đây là một viên thuốc được Hoa lão Thái y của Thái y viện nghiên cứu và chế tạo, có tên là dưỡng nhan hoàn. Thật ra dùng để thanh lọc gan thận, chỉ dành riêng cho Thái Hoàng Thái Hậu.”

Thư Quân nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên, nàng nhận lấy rồi mở hộp. Bên trong có năm đến sáu viên thuốc màu nâu, tỏa ra mùi thuốc nhẹ nhàng.

Bùi Việt tiếp tục nói: “Sức khỏe của mẫu thân nàng không tốt, nàng bận tâm nên trẫm cũng lưu ý điều đó. Đợi đến khi hồi kinh, trẫm sẽ bảo Thái y vào phủ khám cho mẫu thân của nàng được không?”

Thư Quân nhẹ nhàng đóng nắp hộp gấm lại, hàng mi dày hơi rung lên, mũi nàng khẽ hít nhè nhẹ, đáy mắt thoáng có sự rung động.

“Tạ ơn bệ hạ…”

Đây là một ân điển mà nàng vốn không có cách nào để từ chối.

Bùi Việt chậm rãi nói: “Trừ việc đó ra, nàng cũng có thể đưa mẫu thân tới cung Lưu An ngâm nước nóng bất cứ lúc nào. Thái Hoàng Thái Hậu sống thọ không thể thiếu việc tắm nước ấm.”

Thư Quân run lên, trong lòng nàng giằng xé một hồi rồi lắc đầu: “Sao lại làm phiền ngài được.”

Mời Thái y thì còn có thể nói là nhờ ơn của Vương Ấu Quân hay Hoài Dương Vương, còn nếu tới cung Lưu An dưỡng bệnh, hưởng thụ đãi ngộ giống như Thái Hoàng Thái Hậu thì sẽ rất khó nói.

Bùi Việt thầm thở dài. Thư Quân đâu có sợ làm phiền hắn, mà là sợ không biết cách giải thích sao cho Tô thị thôi. Điều này cũng có nghĩa Thư Quân còn chưa nói chuyện của hắn cho Tô thị và Thư Lan Phong, đây cũng là chưa có ý định chấp nhận hắn.

Trong lòng Bùi Việt biết rõ nhưng lại không thể vạch trần nàng.

Mạnh có khiên cứng, mềm có giáo mềm.

Sắc trời đã lặng lẽ tối sầm, nhìn ra xa cánh cửa sổ, cảnh cây núi xanh um tùm đều đang được bao phủ bởi một tầng ánh sáng chạng vạng mỏng manh.

Dưới ánh chiều tà, Bùi Việt từ từ nhìn vào mắt của nàng.

“Quân à, nam nhân mà đồng ý ở rể thì là loại nam nhân tốt đẹp gì chứ? Nếu nam nhân đó không gánh vác, ngày nào cũng gây om sòm ầm ĩ thì chẳng phải phiền toái hơn sao? Nàng còn trẻ, chưa phải trải qua nhiều chuyện. Sức khỏe mẫu thân nàng không tốt, phụ thân lại hiền lành, nếu gặp phải kẻ có dã tâm định ngấm ngầm mưu tính gia đình nàng thì nàng phải xử lý thế nào?”

“Trẫm không giống như vậy. Trẫm không cần nàng quan tâm, nàng gả cho trẫm chỉ cần thoải mái làm chính mình, còn những việc khác trẫm có thể giúp nàng giải quyết.”

Thư Quân nhớ tới mấy lần xem mắt, những nam nhân đó quả thật tính toán rất nhỏ nhen khiến tâm trạng nàng thấy kiệt sức về cả thể xác và tinh thần. Sau lại nhớ tới bệnh tình của Tô thị, cứ đến mùa thu đông là lại phát nặng, tới nỗi không thể rời khỏi giường. Thư Quân không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, tính cách lại không quá mạnh mẽ, không thể xử lý mọi việc mà không chút lo lắng sợ hãi được, chỉ nghĩ đến những điều này thôi cũng khiến nàng sợ hãi.

Nàng bị Bùi Việt vạch trần từng chút một, vành mắt đỏ hồng vì nước mắt. Nàng nhìn hắn với đôi mắt ngấn nước, vừa khóc vừa lên án:

"Hoàng thượng, ngài thật đáng ghét..."

Mũi kim đâm vào nỗi đau đầy máu của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Kiều

Số ký tự: 0