Chương 5
Geoneomulnyeo
2024-07-22 06:43:48
Ánh trăng len qua khung cửa sổ, chiếu sáng cầu thang lên tầng hai. Có thể nghe thấy vài tiếng cọt kẹt khi một bóng đen cố gắng leo lên cầu thang trong im lặng.
Chiếc đồng hồ treo tường đã có mặt trong bệnh viện kể từ lúc khai trương đến giờ, điểm 12 giờ và kêu chuông inh ỏi.
Lên trên tầng hai mỗi tối đã trở thành thói quen của Lee-yeon. Ban đầu Lee-yeon định chỉ nhìn qua một lần nhưng bây giờ nó như một lời nhắc nhở rằng chỉ cần kẻ sát nhân còn nằm đó thì cô vẫn an toàn.
Như mọi ngày, Lee-yeon bấm mật khẩu và mở cửa.
***
Cây cỏ cũng có linh hồn, nên con người càng nói lời hay ý đẹp thì chúng sẽ ngày càng khỏe mạnh, còn người nói ra những lời tiêu cực thì chúng sẽ ngày càng chết sớm. Biết được điều đó, Lee-yeon đã cầu nguyện điều này có thể được áp dụng vào cuộc sống của cô. Lời nói có sức mạnh nên cô niệm thầm trong đầu,
'Làm ơn đừng tỉnh lại. Anh không nên tỉnh lại.'
'Xin hãy cho tôi sống một cuộc đời bình yên, tĩnh lặng.'
Khi Lee-yeon mở cửa với hi vọng nhìn thấy một cơ thể yếu đuối nằm trên giường như thường lệ thì cô chợt khựng lại.
'...Anh ta không... ở đây?'
Cô không thể tin nổi vào mắt mình. Cô chớp mắt một lần, rồi hai lần và thêm một lần nữa. Người đó đã luôn ở đây, như một bóng ma thầm lặng. Thế nhưng bây giờ chiếc giường đã trống rỗng.
Cô cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng và khi toàn thân nổi da gà, cô nhận ra mình có thể không còn an toàn nữa. Tình cảnh đêm đó lại hiện ra trong tâm trí cô, nhắc nhở cô về số phận của mình.
***
'Người đàn ông đó có thể đã chết khi rơi xuống đồi rồi.' Lee-yeon nghĩ khi nhìn vũng máu trên mặt đất
'Chắc chắn anh ta đã chết. Anh ta đã bị đập đầu nhiều lần sau khi lăn xuống đồi.’
Cô chật vật đứng lên, chỉ còn một mình trên núi.
'Trình báo chuyện này với cảnh sát rồi về nhà.'
Cô chắc chắn rằng mình sẽ gặp ác mộng sau sự việc này, nhưng một buổi sáng mới sẽ đến. Cô vẫn phải sống tiếp.
Lee-yeon cố gắng đứng dậy. Cô cảm thấy như mình sắp ngã xuống nhưng cô vẫn cố gắng bước thêm một bước nữa. Cô đang ăn mừng chiến thắng nhỏ này trong tâm trí thì có thứ gì đó nặng nề che mặt cô lại. Cô ngửi thấy mùi gì đó đắng và nồng khiến cô cảm giác như muốn ngất đi. Cô cố gắng chống cự nhưng mùi hôi đó đã xộc vào đầu cô và bóng tối bao trùm lấy cô.
Lee-yeon có thể cảm thấy đầu mình đập thình thịch. Thật khó để chỉ mở một mắt. Cô lắc đầu mấy lần để thoát khỏi cơn đau đầu và tập trung.
'Mình đang ở đâu đây?'
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bóng đèn cũ nhấp nháy trong bóng tối. Mỗi khi ánh đèn lóe lên, cô lại nhìn thấy bóng một người đàn ông đang hút xì gà. Mùi khói thuốc tràn ngập trong không khí.
"Anh là ai?"
Lee-yeon hỏi với chút can đảm mà cô có thể thu thập được. Khi cố gắng đứng lên, cô nhận ra mình đang bị trói vào một chiếc ghế. Một vật bằng kim loại lạnh đâm vào cổ tay cô khi cô cố gắng giải thoát đôi tay mình. Người đàn ông vẫn đang hút thuốc.
"Tại sao cô làm vậy?"
Một giọng vô cảm cất lên. Nỗi sợ hãi trong lồng ngực khiến cô ngừng vùng vẫy.
“Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ sống nổi với cái đầu bị đập như vậy.” người đàn ông tiếp tục.
Lee-yeon bối rối và sợ hãi nên câu trả lời duy nhất cô có thể đưa ra là im lặng.
“Người nửa sống nửa chết đó là em trai tôi.” Khi bóng đèn ngừng nhấp nháy, các giác quan của cô đột nhiên trở nên nhạy bén hơn.
Sau đó Lee-yeon nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Khi mắt cô đã quen với ánh sáng mờ, cô cố gắng nhìn xung quanh để nắm được tình hình. Xác lợn lơ lửng trên những móc treo trên trần nhà. Máu chảy ra từ lũ lợn làm bụng cô quặn lên.
Những người công nhân đi ủng cao su nặng nề, thản nhiên đi lại làm công việc của mình. Họ không hề nhìn về phía cô dù chỉ một lần. Họ moi ruột, cắt từng phần thịt và rửa sạch vết máu bằng vòi nước dài.
Cô đã tỉnh dậy trong một lò mổ, trước mặt một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest đắt tiền.
Người đàn ông rít điếu xì gà một hơi dài và nói.
“Trong lúc cô đang ngủ, tôi đã cân nhắc xem nên xé xác cô ra từng mảnh hay là ném nó xuống biển."
Anh ta bị gián đoạn bởi một loạt tiếng động. Lee-yeon nhìn xung quanh và thấy rằng nó phát ra từ một chiếc thùng phuy ở cuối phòng và sững người trước tiếng hét tuyệt vọng vang vọng trong không gian khép kín đó.
“Em trai tôi sắp chết và ai đó phải trả giá cho điều này.”
Giọng nói lại vang lên với vẻ khó chịu.
Lee-yeon bây giờ bắt đầu thật sự hoảng sợ. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực.
Chiếc đồng hồ treo tường đã có mặt trong bệnh viện kể từ lúc khai trương đến giờ, điểm 12 giờ và kêu chuông inh ỏi.
Lên trên tầng hai mỗi tối đã trở thành thói quen của Lee-yeon. Ban đầu Lee-yeon định chỉ nhìn qua một lần nhưng bây giờ nó như một lời nhắc nhở rằng chỉ cần kẻ sát nhân còn nằm đó thì cô vẫn an toàn.
Như mọi ngày, Lee-yeon bấm mật khẩu và mở cửa.
***
Cây cỏ cũng có linh hồn, nên con người càng nói lời hay ý đẹp thì chúng sẽ ngày càng khỏe mạnh, còn người nói ra những lời tiêu cực thì chúng sẽ ngày càng chết sớm. Biết được điều đó, Lee-yeon đã cầu nguyện điều này có thể được áp dụng vào cuộc sống của cô. Lời nói có sức mạnh nên cô niệm thầm trong đầu,
'Làm ơn đừng tỉnh lại. Anh không nên tỉnh lại.'
'Xin hãy cho tôi sống một cuộc đời bình yên, tĩnh lặng.'
Khi Lee-yeon mở cửa với hi vọng nhìn thấy một cơ thể yếu đuối nằm trên giường như thường lệ thì cô chợt khựng lại.
'...Anh ta không... ở đây?'
Cô không thể tin nổi vào mắt mình. Cô chớp mắt một lần, rồi hai lần và thêm một lần nữa. Người đó đã luôn ở đây, như một bóng ma thầm lặng. Thế nhưng bây giờ chiếc giường đã trống rỗng.
Cô cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng và khi toàn thân nổi da gà, cô nhận ra mình có thể không còn an toàn nữa. Tình cảnh đêm đó lại hiện ra trong tâm trí cô, nhắc nhở cô về số phận của mình.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
'Người đàn ông đó có thể đã chết khi rơi xuống đồi rồi.' Lee-yeon nghĩ khi nhìn vũng máu trên mặt đất
'Chắc chắn anh ta đã chết. Anh ta đã bị đập đầu nhiều lần sau khi lăn xuống đồi.’
Cô chật vật đứng lên, chỉ còn một mình trên núi.
'Trình báo chuyện này với cảnh sát rồi về nhà.'
Cô chắc chắn rằng mình sẽ gặp ác mộng sau sự việc này, nhưng một buổi sáng mới sẽ đến. Cô vẫn phải sống tiếp.
Lee-yeon cố gắng đứng dậy. Cô cảm thấy như mình sắp ngã xuống nhưng cô vẫn cố gắng bước thêm một bước nữa. Cô đang ăn mừng chiến thắng nhỏ này trong tâm trí thì có thứ gì đó nặng nề che mặt cô lại. Cô ngửi thấy mùi gì đó đắng và nồng khiến cô cảm giác như muốn ngất đi. Cô cố gắng chống cự nhưng mùi hôi đó đã xộc vào đầu cô và bóng tối bao trùm lấy cô.
Lee-yeon có thể cảm thấy đầu mình đập thình thịch. Thật khó để chỉ mở một mắt. Cô lắc đầu mấy lần để thoát khỏi cơn đau đầu và tập trung.
'Mình đang ở đâu đây?'
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bóng đèn cũ nhấp nháy trong bóng tối. Mỗi khi ánh đèn lóe lên, cô lại nhìn thấy bóng một người đàn ông đang hút xì gà. Mùi khói thuốc tràn ngập trong không khí.
"Anh là ai?"
Lee-yeon hỏi với chút can đảm mà cô có thể thu thập được. Khi cố gắng đứng lên, cô nhận ra mình đang bị trói vào một chiếc ghế. Một vật bằng kim loại lạnh đâm vào cổ tay cô khi cô cố gắng giải thoát đôi tay mình. Người đàn ông vẫn đang hút thuốc.
"Tại sao cô làm vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một giọng vô cảm cất lên. Nỗi sợ hãi trong lồng ngực khiến cô ngừng vùng vẫy.
“Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ sống nổi với cái đầu bị đập như vậy.” người đàn ông tiếp tục.
Lee-yeon bối rối và sợ hãi nên câu trả lời duy nhất cô có thể đưa ra là im lặng.
“Người nửa sống nửa chết đó là em trai tôi.” Khi bóng đèn ngừng nhấp nháy, các giác quan của cô đột nhiên trở nên nhạy bén hơn.
Sau đó Lee-yeon nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Khi mắt cô đã quen với ánh sáng mờ, cô cố gắng nhìn xung quanh để nắm được tình hình. Xác lợn lơ lửng trên những móc treo trên trần nhà. Máu chảy ra từ lũ lợn làm bụng cô quặn lên.
Những người công nhân đi ủng cao su nặng nề, thản nhiên đi lại làm công việc của mình. Họ không hề nhìn về phía cô dù chỉ một lần. Họ moi ruột, cắt từng phần thịt và rửa sạch vết máu bằng vòi nước dài.
Cô đã tỉnh dậy trong một lò mổ, trước mặt một người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest đắt tiền.
Người đàn ông rít điếu xì gà một hơi dài và nói.
“Trong lúc cô đang ngủ, tôi đã cân nhắc xem nên xé xác cô ra từng mảnh hay là ném nó xuống biển."
Anh ta bị gián đoạn bởi một loạt tiếng động. Lee-yeon nhìn xung quanh và thấy rằng nó phát ra từ một chiếc thùng phuy ở cuối phòng và sững người trước tiếng hét tuyệt vọng vang vọng trong không gian khép kín đó.
“Em trai tôi sắp chết và ai đó phải trả giá cho điều này.”
Giọng nói lại vang lên với vẻ khó chịu.
Lee-yeon bây giờ bắt đầu thật sự hoảng sợ. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro