Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng
Hôm Nay Đến Đây...
2025-01-04 23:29:09
Sau khi Thôi An Như rời đi, Lục Cảnh Thâm hỏi: "Hoàng tổ mẫu, vì sao không nói rõ thân phận Quận chúa của nàng là do Hoàng hậu nương nương cản trở, khiến Hoàng thượng không thể lập tức hạ chỉ?"
Thái hậu cười nhẹ: "Ai gia sống trong cung này đã nhìn quen mưu mô, phản bội, tâm cơ và toan tính không thiếu, nhưng chính tình cảm lại thường trở thành yếu điểm lớn nhất. Ánh mắt kiên định của con bé khiến ai gia thấy được khả năng thành công."
"Thay vì lấy tình cảm ràng buộc, chẳng thà biến thành một giao dịch, như vậy khi làm việc sẽ ít bị ràng buộc hơn. Dẫu có hiểu lầm ai gia thì đã sao, con bé không dễ dàng, ai gia cũng không muốn lấy nhân tình ràng buộc thêm nó."
"Hoàng thượng có lỗi với Trấn Quốc công, đây cũng là sự thất trách của ai gia, chỉ mong bù đắp phần nào, miễn con bé không làm điều quá phận là được."
"Phương thuốc này, không cần đưa cho Thái y xem xét đâu." Lục Cảnh Thâm nghiêm túc nói.
Thái hậu gật đầu:"Người nên ở lại thì giữ, kẻ không nên thì không cần tiếp tục giữ nữa."
Lục Cảnh Thâm hiểu rõ, những năm qua, Thái phi đã mua chuộc một Thái y để báo cáo mọi chi tiết về bệnh tình của hắn.
Dù không trực tiếp gây rối nhưng hành động này đã chạm đến giới hạn của Thái hậu.
…
Ngoài cổng cung, không chỉ đôi mẹ con kia đang chờ mà còn có Đan Bạch.
"Cô nương, người Lương gia đến gây chuyện rồi."
Trên đường hồi phủ, Thôi An Như khẽ tựa vào thành xe.
"Cô nương, chúng ta thật sự không biết phải cảm ơn người thế nào cả."
Nữ tử sau khi được Hoàng thượng cho phép, xúc động đến mức không thể thốt nên lời.
"Cảm ơn nữ nhi của ngươi đi, cũng cảm ơn Dực Vương điện hạ đã dùng thuốc cứu mạng tốt như vậy."
Nữ tử ôm chặt con gái vào lòng, hình ảnh đó khiến Thôi An Như thoáng thấy cay mắt.
…
Vừa về đến cổng Trấn Quốc công phủ, tiếng náo loạn bên trong vọng ra.
"Các ngươi đúng là không biết điều! Phu nhân nhà ta là mẫu thân của phu nhân tướng quân, phu nhân tướng quân có cáo mệnh cũng phải giữ đạo hiếu, còn không mau cút ra cho lão bà này vào!"
"Hiện giờ phu nhân tướng quân là lớn nhất trong phủ Trấn Quốc công, ta là người nhà mẹ đẻ của phu nhân, cái đồ tiện tỳ nhà ngươi cũng dám cản ta sao?"
Thôi An Như bình tĩnh bước xuống xe ngựa.
Quả nhiên thời thế đổi thay rồi, ngay cả kẻ hầu Lương gia cũng dám đến Quốc công phủ làm càn.
“Ta nhắc nhở ngươi một câu, đây là Trấn Quốc công phủ.”
Là giọng nói của Đan Huyền.
Thôi An Như càng thêm hứng thú, vừa rồi câu "tiện tỳ" kia chắc hẳn vì biết Đan Huyền là người của nàng.
“Nơi này là Trấn Quốc công phủ, ngươi cũng biết chứ? Chủ tử của ngươi đã xuất giá, không còn là người của Trấn Quốc công phủ nữa, dù là hòa ly cũng không nên quay về đây. Tướng quân phu nhân không hiểu lễ nghĩa, nhớ đến ân tình của Quốc công gia và Tướng quân nên mới đến đón một chút, thế mà nàng ta cứ thế trở về, đúng là không có quy củ.”
Người đến từ Lương gia, khí thế như thể đã chiếm đoạt Trấn Quốc công phủ.
“Nghe nói sau khi đồ cưới trả lại, nàng tự mình giữ lấy? Đã về Trấn Quốc công phủ thì nên giao nộp để Tướng quân phu nhân thống nhất sắp xếp, còn dám gây hấn với An Nam hầu phủ, lại đến cửa Lâm gia gây náo loạn, thật sự không để lại đường lui cho mình mà.”
“Hay để ta liệt kê danh sách đồ cưới ra, phiền ngươi mang về giao cho Lương phu nhân?”
Giọng nói của Thôi An Như lạnh lùng khiến thị nữ Lương gia giật mình.
Khi quay người nhìn thấy Thôi An Như, trong mắt bà ta lại lóe lên khinh miệt.
“Hóa ra là cô nương đã trở về rồi, nô tỳ phụng lệnh phu nhân nhà ta đến đây thỉnh Tướng quân phu nhân.”
Người đi cùng cũng không hề có chút cung kính.
“Không cần nói vội, trước tiên hãy nói về đồ cưới của ta đã, vừa rồi không phải ngươi còn nói hùng hồn lắm sao?” Thôi An Như hiện tại có rất nhiều thời gian.
Không cần lo xử lý những chuyện rắc rối của Tiêu gia, nàng quả thực nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thị nữ Lương gia nhướn mày, không dám thật sự buông lời quá đáng, chỉ đáp: “Cô nương nói đùa rồi, nô tỳ vừa rồi chỉ tiện miệng mà nói, đâu dám so đo với cô nương.”
“Đúng thế, kẻ thấp hèn như ngươi, tâm địa bẩn thỉu, chết trước mặt ta, ta còn thấy chướng mắt mà nay lại dám đến Quốc công phủ cậy thế làm càn.”
Thôi An Như nói xong, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của thị nữ đã lập tức ra lệnh bắt bà ta lại.
“Lương gia không còn người nào biết nói lý lẽ sao?”
Thị nữ định phân trần nhưng Thôi An Như đã rút dao từ bên hông thị vệ, chĩa thẳng vào cổ bà ta.
“Cô nương…”
Thị nữ sợ hãi, giọng run rẩy.
“Hôm nay đến đây làm gì?”
Ánh mắt Thôi An Như lạnh như băng như thể đang nhìn một thi thể.
“Hồi, hồi bẩm cô nương, Tướng quân phu nhân đã nói hôm qua sẽ trở về nhưng mãi không thấy động tĩnh, phu nhân nhà nô tỳ sai nô tỳ đến tìm...”
“Hầu nữ của ta không nhắc ngươi đây là Trấn Quốc công phủ sao?”
Nghĩ đến thái độ quyết tử của tẩu tử ngày hôm qua, lòng Thôi An Như cảm thấy xót xa.
Đúng là những kẻ Lương gia không biết liêm sỉ.
Thái hậu cười nhẹ: "Ai gia sống trong cung này đã nhìn quen mưu mô, phản bội, tâm cơ và toan tính không thiếu, nhưng chính tình cảm lại thường trở thành yếu điểm lớn nhất. Ánh mắt kiên định của con bé khiến ai gia thấy được khả năng thành công."
"Thay vì lấy tình cảm ràng buộc, chẳng thà biến thành một giao dịch, như vậy khi làm việc sẽ ít bị ràng buộc hơn. Dẫu có hiểu lầm ai gia thì đã sao, con bé không dễ dàng, ai gia cũng không muốn lấy nhân tình ràng buộc thêm nó."
"Hoàng thượng có lỗi với Trấn Quốc công, đây cũng là sự thất trách của ai gia, chỉ mong bù đắp phần nào, miễn con bé không làm điều quá phận là được."
"Phương thuốc này, không cần đưa cho Thái y xem xét đâu." Lục Cảnh Thâm nghiêm túc nói.
Thái hậu gật đầu:"Người nên ở lại thì giữ, kẻ không nên thì không cần tiếp tục giữ nữa."
Lục Cảnh Thâm hiểu rõ, những năm qua, Thái phi đã mua chuộc một Thái y để báo cáo mọi chi tiết về bệnh tình của hắn.
Dù không trực tiếp gây rối nhưng hành động này đã chạm đến giới hạn của Thái hậu.
…
Ngoài cổng cung, không chỉ đôi mẹ con kia đang chờ mà còn có Đan Bạch.
"Cô nương, người Lương gia đến gây chuyện rồi."
Trên đường hồi phủ, Thôi An Như khẽ tựa vào thành xe.
"Cô nương, chúng ta thật sự không biết phải cảm ơn người thế nào cả."
Nữ tử sau khi được Hoàng thượng cho phép, xúc động đến mức không thể thốt nên lời.
"Cảm ơn nữ nhi của ngươi đi, cũng cảm ơn Dực Vương điện hạ đã dùng thuốc cứu mạng tốt như vậy."
Nữ tử ôm chặt con gái vào lòng, hình ảnh đó khiến Thôi An Như thoáng thấy cay mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Vừa về đến cổng Trấn Quốc công phủ, tiếng náo loạn bên trong vọng ra.
"Các ngươi đúng là không biết điều! Phu nhân nhà ta là mẫu thân của phu nhân tướng quân, phu nhân tướng quân có cáo mệnh cũng phải giữ đạo hiếu, còn không mau cút ra cho lão bà này vào!"
"Hiện giờ phu nhân tướng quân là lớn nhất trong phủ Trấn Quốc công, ta là người nhà mẹ đẻ của phu nhân, cái đồ tiện tỳ nhà ngươi cũng dám cản ta sao?"
Thôi An Như bình tĩnh bước xuống xe ngựa.
Quả nhiên thời thế đổi thay rồi, ngay cả kẻ hầu Lương gia cũng dám đến Quốc công phủ làm càn.
“Ta nhắc nhở ngươi một câu, đây là Trấn Quốc công phủ.”
Là giọng nói của Đan Huyền.
Thôi An Như càng thêm hứng thú, vừa rồi câu "tiện tỳ" kia chắc hẳn vì biết Đan Huyền là người của nàng.
“Nơi này là Trấn Quốc công phủ, ngươi cũng biết chứ? Chủ tử của ngươi đã xuất giá, không còn là người của Trấn Quốc công phủ nữa, dù là hòa ly cũng không nên quay về đây. Tướng quân phu nhân không hiểu lễ nghĩa, nhớ đến ân tình của Quốc công gia và Tướng quân nên mới đến đón một chút, thế mà nàng ta cứ thế trở về, đúng là không có quy củ.”
Người đến từ Lương gia, khí thế như thể đã chiếm đoạt Trấn Quốc công phủ.
“Nghe nói sau khi đồ cưới trả lại, nàng tự mình giữ lấy? Đã về Trấn Quốc công phủ thì nên giao nộp để Tướng quân phu nhân thống nhất sắp xếp, còn dám gây hấn với An Nam hầu phủ, lại đến cửa Lâm gia gây náo loạn, thật sự không để lại đường lui cho mình mà.”
“Hay để ta liệt kê danh sách đồ cưới ra, phiền ngươi mang về giao cho Lương phu nhân?”
Giọng nói của Thôi An Như lạnh lùng khiến thị nữ Lương gia giật mình.
Khi quay người nhìn thấy Thôi An Như, trong mắt bà ta lại lóe lên khinh miệt.
“Hóa ra là cô nương đã trở về rồi, nô tỳ phụng lệnh phu nhân nhà ta đến đây thỉnh Tướng quân phu nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đi cùng cũng không hề có chút cung kính.
“Không cần nói vội, trước tiên hãy nói về đồ cưới của ta đã, vừa rồi không phải ngươi còn nói hùng hồn lắm sao?” Thôi An Như hiện tại có rất nhiều thời gian.
Không cần lo xử lý những chuyện rắc rối của Tiêu gia, nàng quả thực nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thị nữ Lương gia nhướn mày, không dám thật sự buông lời quá đáng, chỉ đáp: “Cô nương nói đùa rồi, nô tỳ vừa rồi chỉ tiện miệng mà nói, đâu dám so đo với cô nương.”
“Đúng thế, kẻ thấp hèn như ngươi, tâm địa bẩn thỉu, chết trước mặt ta, ta còn thấy chướng mắt mà nay lại dám đến Quốc công phủ cậy thế làm càn.”
Thôi An Như nói xong, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của thị nữ đã lập tức ra lệnh bắt bà ta lại.
“Lương gia không còn người nào biết nói lý lẽ sao?”
Thị nữ định phân trần nhưng Thôi An Như đã rút dao từ bên hông thị vệ, chĩa thẳng vào cổ bà ta.
“Cô nương…”
Thị nữ sợ hãi, giọng run rẩy.
“Hôm nay đến đây làm gì?”
Ánh mắt Thôi An Như lạnh như băng như thể đang nhìn một thi thể.
“Hồi, hồi bẩm cô nương, Tướng quân phu nhân đã nói hôm qua sẽ trở về nhưng mãi không thấy động tĩnh, phu nhân nhà nô tỳ sai nô tỳ đến tìm...”
“Hầu nữ của ta không nhắc ngươi đây là Trấn Quốc công phủ sao?”
Nghĩ đến thái độ quyết tử của tẩu tử ngày hôm qua, lòng Thôi An Như cảm thấy xót xa.
Đúng là những kẻ Lương gia không biết liêm sỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro