Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng
Không Còn Nợ Nầ...
2025-01-04 23:29:09
Đám hạ nhân dù không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn răm rắp làm theo lệnh.
Đã ngồi lên xe ngựa đi được một đoạn, Lương Tử Ngọc bỗng bị chặn lại quay trở về Quốc Công phủ. Thôi An Như chẳng nói chẳng rằng, lập tức tiến lên ôm chầm lấy nàng ấy.
“Tẩu tử, ngay cả tẩu cũng không lo cho ta nữa sao?”
Lương Tử Ngọc cố nén cảm xúc không để bản thân sụp đổ trước mặt Thôi Lăng.
“Trước tiên đưa Lang nhi lui xuống đi...”
Thôi An Như buông Lương Tử Ngọc ra, dặn dò một câu.
Nhìn Thôi Lăng ngoan ngoãn theo hạ nhân rời khỏi, Thôi An Như kéo Lương Tử Ngọc vào phòng, lục lọi dưới gối của nàng lấy ra một phong di thư đã viết sẵn.
“Tẩu tử, có cần thiết phải làm vậy không?”
Nàng không hề đọc nội dung, trực tiếp trả lại cho Lương Tử Ngọc.
Ánh mắt Lương Tử Ngọc tràn đầy bi thương, nỗi u sầu tựa như mây mù giăng phủ nơi chân núi xa.
“Họ nói rằng giờ ta là người có địa vị cao nhất trong phủ Quốc Công, là tướng quân phu nhân, lại có cáo mệnh trong người. Họ dọn vào đây cũng là chuyện đương nhiên... Ta biết rõ mục đích của bọn họ không dừng lại ở đó, chắc chắn sẽ càng ngày càng lấn lướt.”
“Dẫu sao ta cũng là nữ nhi của họ, không thể nào cắt đứt được,chỉ khi ta chết đi, hơn nữa phải chết ở phủ của bọn họ, mới có thể khiến họ hoàn toàn dừng lại.”
Nàng biết mình không thể giấu được Thôi An Như, dứt khoát thổ lộ hết.
“Đến lúc đó, muội với tư cách là cô mẫu, là người thích hợp nhất để nuôi dưỡng Lang nhi, người nhà mẹ đẻ ta chắc chắn không tranh lại muội. Quốc Công phủ liên tiếp gặp chuyện, Hoàng thượng vì thương tình có khi sẽ ban cho muội một danh phận, ít nhất để muội không bị người ta khi dễ, mà ta cũng có thể yên tâm đi đoàn tụ cùng ca ca của muội...”
“Tẩu tử, tẩu thực sự nghĩ rằng hy sinh bản thân có thể giúp ta và Lang nhi bình an vô sự sao?”
Lương Tử Ngọc không đáp, những ngày đau thương và áp lực liên tiếp đã khiến nàng chẳng còn sức để suy nghĩ.
“Muội vừa mới trở về, tẩu liền chết đi, cái danh khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà, xem ra muội phải gánh chắc rồi...”
Một câu nói của Thôi An Như khiến mắt Lương Tử Ngọc trợn tròn kinh hãi.
“Một vị cô cô danh tiếng đã bị hủy hoại, một tiểu thế tử sáu tuổi, tẩu nghĩ rằng sự kính trọng do công trạng của phụ huynh chúng ta gầy dựng được có thể chống đỡ bọn sói lang ấy được bao lâu?”
Nỗi sợ hãi trong lòng Lương Tử Ngọc càng thêm mãnh liệt.
“Nhưng mà...”
“Tẩu tử, hãy lấy lại khí phách mà tẩu từng đập phá ở Tiêu gia đi, trước khi Lang nhi trưởng thành để trở thành chỗ dựa của tẩu, bờ vai của muội cũng có thể gánh vác thay tẩu. Đừng quên, ngoại tổ mẫu của muội xuất thân thương hộ, Quốc Công phủ có tước vị, muội có bạc tiền và muội còn một thân phận khác, cũng đến lúc công khai rồi...”
Lương Tử Ngọc bao năm qua luôn giúp Thôi An Như giữ bí mật, ngay cả người Lương gia cũng không biết nàng là đệ tử của Y Tiên.
“Không phải muội không muốn để lộ...”
Thôi An Như an ủi:
“Thân phận này nào có gì đáng hổ thẹn, chẳng qua là muội không muốn rước thêm phiền phức thôi, còn về đám người Lương gia, không đáng để tẩu tử phải chết vì họ. Hay là tẩu cảm thấy vị trí của Lang nhi trong lòng tẩu còn không bằng bọn họ?”
“Bọn họ không xứng...” Lương Tử Ngọc nghiến răng nói.
“Tẩu tử, muội không thể lúc nào cũng canh chừng tẩu được, nếu tẩu còn muốn để Lang nhi phải chịu nỗi đau mất nương như muội và tẩu từng gánh chịu, vậy thì cứ xem như hôm nay muội chưa từng nói gì đi. Thôi An Như muội tuyệt đối không sống dựa vào lòng thương hại của kẻ khác, cũng không phụ thuộc vào nam nhân, người Thôi gia chúng ta tự có cốt khí.”
Thôi An Như rời đi, Lương Tử Ngọc cầm lấy di thư, ánh mắt cuối cùng cũng trở nên kiên định, đích thân xé nát nó thành từng mảnh vụn.
“Cô nương, phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trở về phòng mình, Đan Chu nhịn không được mà lên tiếng.
“Không có chuyện gì nữa đâu, sau này, người Lương gia đến, cứ giao cho ta ứng phó.”
Sáng hôm sau, mọi người đều ăn ý không nhắc lại chuyện cũ.
Người Tiêu gia đến cửa nói là tới trả tiền, lúc này Lương Tử Ngọc mới như vừa sống lại.
“Bọn họ quả thật có cách gom đủ ngân lượng trong ba ngày à.”
“Trong cung có ban thưởng, Tiêu thị cũng có dư tiền, chỉ cần chịu động não, tất nhiên sẽ có biện pháp. Trước kia là muội phải đóng vai người ác, giờ thì cứ để bọn họ tự dựng sân khấu mà diễn đi.”
Thôi An Như chẳng hề để tâm số ngân lượng này từ đâu mà có.
Mở rộng cổng lớn, chỉ thấy Tiêu Nhượng dẫn theo một đám hạ nhân khiêng từng hòm lớn đi vào.
“Thôi An Như, bản hầu niệm tình ngươi từng chăm sóc trưởng bối hai năm, thật lòng đối đãi với ngươi, vậy mà ngươi lại không có lòng khoan dung. Trên đường hồi kinh, bản hầu trúng độc, Tri Âm mới phải hy sinh thanh bạch của mình, thế mà ngươi lại bịa đặt bôi nhọ!”
“Dù hai năm qua mẫu thân và tổ mẫu của ta có tiêu xài bao nhiêu ngân lượng, số thừa ra cứ xem như bồi thường cho ngươi đi, hôm nay, hai ta coi như không còn nợ nần gì nữa!”
Đã ngồi lên xe ngựa đi được một đoạn, Lương Tử Ngọc bỗng bị chặn lại quay trở về Quốc Công phủ. Thôi An Như chẳng nói chẳng rằng, lập tức tiến lên ôm chầm lấy nàng ấy.
“Tẩu tử, ngay cả tẩu cũng không lo cho ta nữa sao?”
Lương Tử Ngọc cố nén cảm xúc không để bản thân sụp đổ trước mặt Thôi Lăng.
“Trước tiên đưa Lang nhi lui xuống đi...”
Thôi An Như buông Lương Tử Ngọc ra, dặn dò một câu.
Nhìn Thôi Lăng ngoan ngoãn theo hạ nhân rời khỏi, Thôi An Như kéo Lương Tử Ngọc vào phòng, lục lọi dưới gối của nàng lấy ra một phong di thư đã viết sẵn.
“Tẩu tử, có cần thiết phải làm vậy không?”
Nàng không hề đọc nội dung, trực tiếp trả lại cho Lương Tử Ngọc.
Ánh mắt Lương Tử Ngọc tràn đầy bi thương, nỗi u sầu tựa như mây mù giăng phủ nơi chân núi xa.
“Họ nói rằng giờ ta là người có địa vị cao nhất trong phủ Quốc Công, là tướng quân phu nhân, lại có cáo mệnh trong người. Họ dọn vào đây cũng là chuyện đương nhiên... Ta biết rõ mục đích của bọn họ không dừng lại ở đó, chắc chắn sẽ càng ngày càng lấn lướt.”
“Dẫu sao ta cũng là nữ nhi của họ, không thể nào cắt đứt được,chỉ khi ta chết đi, hơn nữa phải chết ở phủ của bọn họ, mới có thể khiến họ hoàn toàn dừng lại.”
Nàng biết mình không thể giấu được Thôi An Như, dứt khoát thổ lộ hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến lúc đó, muội với tư cách là cô mẫu, là người thích hợp nhất để nuôi dưỡng Lang nhi, người nhà mẹ đẻ ta chắc chắn không tranh lại muội. Quốc Công phủ liên tiếp gặp chuyện, Hoàng thượng vì thương tình có khi sẽ ban cho muội một danh phận, ít nhất để muội không bị người ta khi dễ, mà ta cũng có thể yên tâm đi đoàn tụ cùng ca ca của muội...”
“Tẩu tử, tẩu thực sự nghĩ rằng hy sinh bản thân có thể giúp ta và Lang nhi bình an vô sự sao?”
Lương Tử Ngọc không đáp, những ngày đau thương và áp lực liên tiếp đã khiến nàng chẳng còn sức để suy nghĩ.
“Muội vừa mới trở về, tẩu liền chết đi, cái danh khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà, xem ra muội phải gánh chắc rồi...”
Một câu nói của Thôi An Như khiến mắt Lương Tử Ngọc trợn tròn kinh hãi.
“Một vị cô cô danh tiếng đã bị hủy hoại, một tiểu thế tử sáu tuổi, tẩu nghĩ rằng sự kính trọng do công trạng của phụ huynh chúng ta gầy dựng được có thể chống đỡ bọn sói lang ấy được bao lâu?”
Nỗi sợ hãi trong lòng Lương Tử Ngọc càng thêm mãnh liệt.
“Nhưng mà...”
“Tẩu tử, hãy lấy lại khí phách mà tẩu từng đập phá ở Tiêu gia đi, trước khi Lang nhi trưởng thành để trở thành chỗ dựa của tẩu, bờ vai của muội cũng có thể gánh vác thay tẩu. Đừng quên, ngoại tổ mẫu của muội xuất thân thương hộ, Quốc Công phủ có tước vị, muội có bạc tiền và muội còn một thân phận khác, cũng đến lúc công khai rồi...”
Lương Tử Ngọc bao năm qua luôn giúp Thôi An Như giữ bí mật, ngay cả người Lương gia cũng không biết nàng là đệ tử của Y Tiên.
“Không phải muội không muốn để lộ...”
Thôi An Như an ủi:
“Thân phận này nào có gì đáng hổ thẹn, chẳng qua là muội không muốn rước thêm phiền phức thôi, còn về đám người Lương gia, không đáng để tẩu tử phải chết vì họ. Hay là tẩu cảm thấy vị trí của Lang nhi trong lòng tẩu còn không bằng bọn họ?”
“Bọn họ không xứng...” Lương Tử Ngọc nghiến răng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tẩu tử, muội không thể lúc nào cũng canh chừng tẩu được, nếu tẩu còn muốn để Lang nhi phải chịu nỗi đau mất nương như muội và tẩu từng gánh chịu, vậy thì cứ xem như hôm nay muội chưa từng nói gì đi. Thôi An Như muội tuyệt đối không sống dựa vào lòng thương hại của kẻ khác, cũng không phụ thuộc vào nam nhân, người Thôi gia chúng ta tự có cốt khí.”
Thôi An Như rời đi, Lương Tử Ngọc cầm lấy di thư, ánh mắt cuối cùng cũng trở nên kiên định, đích thân xé nát nó thành từng mảnh vụn.
“Cô nương, phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trở về phòng mình, Đan Chu nhịn không được mà lên tiếng.
“Không có chuyện gì nữa đâu, sau này, người Lương gia đến, cứ giao cho ta ứng phó.”
Sáng hôm sau, mọi người đều ăn ý không nhắc lại chuyện cũ.
Người Tiêu gia đến cửa nói là tới trả tiền, lúc này Lương Tử Ngọc mới như vừa sống lại.
“Bọn họ quả thật có cách gom đủ ngân lượng trong ba ngày à.”
“Trong cung có ban thưởng, Tiêu thị cũng có dư tiền, chỉ cần chịu động não, tất nhiên sẽ có biện pháp. Trước kia là muội phải đóng vai người ác, giờ thì cứ để bọn họ tự dựng sân khấu mà diễn đi.”
Thôi An Như chẳng hề để tâm số ngân lượng này từ đâu mà có.
Mở rộng cổng lớn, chỉ thấy Tiêu Nhượng dẫn theo một đám hạ nhân khiêng từng hòm lớn đi vào.
“Thôi An Như, bản hầu niệm tình ngươi từng chăm sóc trưởng bối hai năm, thật lòng đối đãi với ngươi, vậy mà ngươi lại không có lòng khoan dung. Trên đường hồi kinh, bản hầu trúng độc, Tri Âm mới phải hy sinh thanh bạch của mình, thế mà ngươi lại bịa đặt bôi nhọ!”
“Dù hai năm qua mẫu thân và tổ mẫu của ta có tiêu xài bao nhiêu ngân lượng, số thừa ra cứ xem như bồi thường cho ngươi đi, hôm nay, hai ta coi như không còn nợ nần gì nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro