Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Nhớ Trả Bạc

2025-01-04 23:29:09

Tiêu gia không ngờ triều đình thật sự phái người tới, những lời Thôi An Như vừa nói đã khiến bọn họ thấp thỏm không yên.

Lương Tử Ngọc cũng lo lắng nhìn Thôi An Như, sợ rằng nàng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Yên tâm.”

Thôi An Như vỗ nhẹ tay nàng ấy, sau đó kéo Thôi Lang đến bên cạnh mình cùng quỳ xuống tiếp chỉ.

“Phụng Thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: An Nam Hầu trái đạo luân thường, trong thời gian quốc tang lại cầu cưới bình thê. Trẫm niệm tình chiến công đã từng mở ân chuẩn, nay bác bỏ thỉnh cầu hưu phu của nữ nhi Trấn Quốc Công nhưng chuẩn cho hòa ly, có hiệu lực ngay tức khắc. An Nam Hầu phủ trong ba ngày phải hoàn trả toàn bộ chi phí hai năm qua cho nữ nhi Trấn Quốc Công, tổng cộng bảy mươi lăm vạn lượng bạc. Khâm thử.”

Tiêu Nhượng ngây người, Thôi An Như vậy mà vào cung cầu được thánh chỉ hưu phu ư?

“Thôi An Như, ngươi điên rồi ư? Phụ thân và ca ca ngươi đều đã mất, rời khỏi ca ca ta, còn ai dám cưới ngươi nữa chứ?”

Tiêu Tuyết Linh là người đầu tiên không nhịn được liền hét lớn.

Lão thái phu nhân lại đau lòng vì số bạc.

“Bảy mươi lăm vạn lượng? Ngươi sao không đi cướp đi?”

Thôi An Như liếc mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Hai người các ngươi, nếu không phục có thể tiến cung gặp Hoàng thượng, bảo ngài thu hồi thánh chỉ.”

Lấy gậy ông đập lưng ông, sắc mặt lão thái phu nhân vốn đã thê thảm nay càng thêm muôn phần khó coi.

Nội quan sau khi quan sát gia đình này xong, không dừng lại thêm chút nào mà rời đi ngay.

Lúc này Tiêu Nhượng mới phản ứng lại: “Thôi An Như, ngươi thật sự không biết tốt xấu!”

“Thánh chỉ đã hạ, An Như hiện tại là người tự do, lấy lại đồ của mình là chuyện đương nhiên, An Nam Hầu, chú ý lời nói của ngươi!”

Lương Tử Ngọc lập tức lên tiếng bảo vệ.

Dương thị lúc này mới rụt rè tiến tới: “Thế tử phu nhân…”

“Sau này gọi ta là Tướng quân phu nhân, hoàng thượng đã hạ chỉ truy phong phu quân ta làm Hộ Quốc Đại Tướng Quân, muốn nối dây thân tình thì ngậm mồm lại đi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”

Dương thị lúng túng, vẫn cố nói thêm một câu: “Chắc chắn đây chỉ là hiểu lầm…”

“Hiểu lầm tổ tiên nhà ngươi ấy! Nhất định ép ta phải nói lời khó nghe à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lương Tử Ngọc không chịu nổi bộ dáng giả vờ hiền lành của Dương thị, loại người rõ ràng biết hết mọi chuyện nhưng lại nhắm mắt mặc kệ, liền mắng thẳng.

Nhìn sắc mặt biến đổi rõ rệt của Dương thị, Lương Tử Ngọc khinh bỉ nhổ một ngụm: “Đừng quên năm xưa ngươi và lão bất tử này bao nhiêu lần cúi đầu tới cửa cầu cưới An Như, nhìn lại cái bộ dáng đắc chí kiêu căng giờ đây của các ngươi đi! Người đang làm, trời đang nhìn, đừng tưởng giả bộ ngây thơ thì trời cao đánh sét sẽ tha cho ngươi.”

Tiêu Tuyết Linh lao lên hét lớn: “Nam nhân của Trấn Quốc Công phủ các ngươi chết sạch rồi! Ta xem các ngươi có thể đắc ý được bao lâu!”

“Chát…”

Thôi An Như không chút do dự tát thẳng một cái.

“Ngươi dám đánh ta…”

“Chát… chát…”

Một loạt cái tát tiếp theo, động tác của Thôi An Như nhanh gọn khiến Tiêu gia ngây người, mà Đan Thanh và những người hầu khác nhìn đến sảng khoái.

“Đủ rồi! Ngươi sao lại ngang ngược như thế!”

Tiêu Nhượng bước tới cản lại Thôi An Như.

Thôi An Như ném cho hắn ta ánh mắt khinh thường, rồi nhìn thẳng vào Tiêu Tuyết Linh: “Nhớ kỹ bài học hôm nay, nếu ta còn nghe thấy ngươi bất kính với Trấn Quốc Công phủ, ta sẽ lấy mạng ngươi.”

Tiêu Tuyết Linh thực sự bị dọa, lập tức không dám hé miệng thêm lời nào.

“Hầu gia, ký tên.”

Thôi An Như lấy ra văn bản hòa ly đã chuẩn bị sẵn.

Sắc mặt Tiêu Nhượng vô cùng khó coi, hôm nay tất cả những gì xảy ra cứ như một cơn ác mộng.

Buổi sáng hắn ta còn đắc ý mơ tưởng hưởng phúc đủ đầy, nay đã danh tiếng tan nát.

Thánh chỉ đã đến, hắn ta không thể không ký.

Cất kỹ hòa ly thư, Thôi An Như nhắc nhở: “Trong ba ngày, bảy mươi lăm vạn lượng bạc không giao đến Trấn Quốc Công phủ, các ngươi chính là kháng chỉ.”

Lão thái phu nhân chung quy vẫn không cam lòng: “Chỉ dựa vào một cái miệng của ngươi mà dám đòi bảy mươi lăm vạn?”

Thôi An Như không vội, chậm rãi lấy ra sổ sách: “Trong này ghi chép rõ ràng mọi khoản chi phí từ ngày ta vào cửa đến nay, chỉ riêng thuốc bổ quý giá dùng cho lão bất tử như bà đã chiếm gần một nửa rồi. Bà nghĩ rằng những căn bệnh tích tụ nhiều năm của mình, ngoài việc ta ngày đêm không quản chăm sóc, không cần thuốc thang đắt đỏ mà tự khỏi hay sao?”

Lão thái phu nhân lập tức mất mặt, đám hạ nhân cũng không dám lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Năm xưa Thôi An Như chăm sóc lão thái phu nhân thế nào, bọn họ đều thấy tận mắt.

Tiêu Nhượng thoáng có chút hổ thẹn, những việc này người nhà chưa bao giờ kể với hắn ta.

“Còn nữa, những món trang sức châu báu mà Tiêu Tuyết Linh dùng để giao hảo bạn bè, thật sự nghĩ rằng người ta kết giao với ngươi vì ngưỡng mộ cái thân phận sa sút của ngươi hay sao?”

Không để Tiêu Tuyết Linh có cơ hội phản bác, Thôi An Như quay sang Dương thị nói: “Những năm qua, ngươi mỗi lần ra ngoài xã giao đều khóc lóc nghèo túng trước mặt ta, cuối cùng là lấy gì ra khỏi cửa, ngươi tự biết rõ. Tiêu gia kiếm được bao nhiêu, ta không lấy một phân nhưng chi phí lại không thiếu một đồng. Sổ sách đã trình lên Hoàng thượng xem xét, nếu không phục thì ngươi có thể lên gặp Hoàng thượng mà phân rõ trắng đen giống như lão bà bà ngươi, xem thử là ta khi quân hay các ngươi tự dối mình dối người.”

Mọi kiêu ngạo của Tiêu Nhượng dường như bị Thôi An Như lột sạch.

“Thôi An Như, đủ rồi! Chúng ta thành thân hai năm, dù ta không ở nhà nhưng tổ mẫu và mẫu thân luôn coi ngươi như con ruột. Vậy mà từ ngày vào cửa ngươi đã ghi sổ, đủ thấy ngươi lòng dạ hẹp hòi, không có khí phách, quả thực không xứng làm chủ mẫu Tiêu gia.”

Lương Tử Ngọc nghe không lọt tai, lập tức xông lên cho hắn ta một cái tát.

“Họ Tiêu kia! Tiêu gia các ngươi đã dùng của hồi môn của An Như suốt hai năm đã không biết cảm kích còn quay lại trách móc nàng, tất cả đã có sổ sách, các ngươi không thể chối cãi! Nhưng ngươi đã làm ra chuyện đồi bại bên quan tài của nhạc phụ và đại cữu ca, loại vô liêm sỉ đến mức này, ta cũng chẳng lấy làm lạ, ta cảnh cáo ngươi, trong ba ngày không hoàn bạc, ta sẽ dẫn nhi tử lên Kim điện!”

Khí thế của Tiêu gia hoàn toàn bị áp chế bởi hai nữ tử, không còn sức phản kháng.

“Những thứ trước đây ta sắm sửa cho các ngươi, chỉ cần đổi thành bạc giao trả, đừng lấy mấy món đồ đã dùng qua mà gạt ta, ta chê bẩn.”

Nói xong, Thôi An Như dặn hạ nhân bắt đầu chất đồ lên xe.

Đan Bạch đã nhân lúc Tiêu gia cãi nhau, đi gọi xe ngựa đến.

Nhìn của hồi môn không cách nào giữ lại, lão thái phu nhân đấm ngực dậm chân, không ngừng kêu oan nghiệt.

Tiêu Tuyết Linh trân trối nhìn những món đồ bên trong, nhiều thứ nàng ta đã để mắt từ lâu nhưng chưa kịp ra tay.

Thôi An Như, ngươi có gì hơn người cơ chứ!

Ở góc phố, xe ngựa của Lục Cảnh Thâm yên lặng dừng lại.

“Vương gia, có cần qua giúp một tay không?” Hư Hoài hỏi.

“Không cần, nàng ấy tự làm được, cố ý tỏ ra ban ơn lại thành giả dối.” Lục Cảnh Thâm vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt.

Bên cạnh, Nhược Cốc lên tiếng: “Yên tâm đi, Thôi cô nương đã nhờ Vương gia an bài mẹ con kia, chẳng mấy ngày sẽ đến cửa thôi. Huống hồ hôm nay Vương gia còn đưa ra một viên Hộ Tâm Đan...”

Hư Hoài gật đầu, lại không nhịn được cảm thán:

“Nếu thật sự có thể thông qua Thôi cô nương tìm được Y Tiên, bệnh của Vương gia nhất định sẽ khỏi. Đến lúc đó, đôi mẫu tử kia sẽ không còn lộng hành nữa, nhìn thấy mà phát bực...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Số ký tự: 0