Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Sẽ Chờ Xem

2025-01-04 23:29:09

Gió sớm khẽ động, ánh dương dần hé, vài áng mây trắng mỏng manh vắt ngang chân trời.

Mẹ con được đưa đến hôm trước dậy từ rất sớm, thu dọn chỗ nghỉ ngơi rồi chờ ở trong viện.

Nhìn thấy Lương Tử Ngọc bước ra, họ vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Đa tạ tướng quân phu nhân đã cưu mang..."

Lương Tử Ngọc lập tức đưa tay đỡ nàng ấy: "Thương thế của ngươi chưa lành, dậy sớm như vậy làm gì? Có đói không, nhà bếp đã chuẩn bị rồi."

Nữ tử vội nói: "Phu nhân như vậy thật khiến chúng ta tủi hổ nếu không nhờ cô nương cứu giúp ngoài phố, lại được Dực Vương điện hạ đưa vào cung, thêm phu nhân thu nhận, chỉ sợ mẹ con ta đã chết dưới tay kẻ vô trách nhiệm kia rồi."

Lương Tử Ngọc cảm khái không thôi, nữ tử này và tiểu cô của mình thực sự giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ, tiểu cô có thân phận cao quý, hoàng gia cũng sẽ chăm nom, huống hồ lại có nàng ấy làm tẩu tẩu, nhưng còn nữ tử này lại không ai để nương tựa ở kinh thành.

Sau khi Thôi An Như rửa mặt xong, nhìn thấy họ cũng không lấy làm bất ngờ.

"Các ngươi cứ điều chỉnh tâm trạng trước đi, hôm nay ta lại dẫn các ngươi vào cung, Thái hậu nương nương hẳn sẽ có sắp xếp."

"Đa tạ cô nương."

Nữ tử lại kéo nữ nhi quỳ xuống cảm tạ lần nữa.

"Hôm nay ta sẽ không theo muội vào cung nữa, trong phủ cũng cần có người trông nom."

Lương Tử Ngọc che giấu sự lo lắng của mình, nói với Thôi An Như.

"Cũng được, vậy chúng muội sẽ sớm đi sớm về."

Thôi An Như đáp lại rồi liếc nhìn Đan Huyền và Đan Bạch.

Hai người hiểu ý, không hề lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dùng xong bữa sáng, Thôi An Như trực tiếp dẫn mẹ con họ vào cung.

Có thánh chỉ của Thái hậu, họ thậm chí không cần thông báo đã tiến thẳng vào hoàng thành.

Phượng Tê Cung bài trí giản đơn, không xa hoa, mỗi đình mỗi gác đều toát lên sự tinh tế.  

Thái hậu nương nương một bộ dáng chính khí khoan dung, tự nhiên mang theo khí độ.

"An Như từ trước tới giờ luôn là người thông tuệ, xem ra ai gia không nhìn lầm, hôm qua truyền chỉ, hôm nay ngươi đã công khai dẫn họ vào cung rồi." Thái hậu vui mừng nói.

"Nương nương thương xót, sắp đặt chu toàn, thần nữ ở đây xin cúi đầu tạ ơn."

Thái hậu nương nương phất tay, nói: "Ai gia đã sai người điều tra thân phận tên binh sĩ kia rồi, vốn thuộc dưới trướng của An Nam Hầu, không liên quan gì đến phụ tử Trấn Quốc công cả, tương lai dẫu có vu cáo cũng không thể liên lụy đến họ."

Thôi An Như không hề bận tâm đến việc này, dù cho thật sự là người dưới trướng phụ thân hay ca ca, nàng cũng không có ý định dung túng.

"Ai gia sẽ nói rõ sự tình với Hoàng thượng, thúc giục người xử lý công bằng, cũng coi như gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho An Nam Hầu. Nữ nhi của trụ cột quốc gia không phải là kẻ công thần mới nhú như hắn ta có thể tùy ý khinh nhờn."

Lời của Thái hậu nương nương, thực chất cũng là một lời nhắc nhở đầy thiện ý.

Một khi tương lai Tiêu Nhượng lập được thêm công lao, dần thay thế vị trí của Trấn Quốc công thì những chuyện hoang đường hắn ta làm cũng sẽ không còn ai để ý.

"Việc của ngươi đã giải quyết xong, mau tạ ơn Thái hậu đi..." Thôi An Như thúc giục.

Nữ tử lúc này mới sực nhớ, quỳ xuống dập đầu, dùng đến hoàng quyền để xử lý chuyện nhỏ như của nàng ấy, quả thực khiến nàng ấy cảm thấy như đang nằm mộng vậy.

Thái hậu nương nương thần thái ung dung.

"Người đâu, đưa họ đến chỗ Hoàng thượng, báo rằng đây là người Thôi cô nương cứu được trên phố, Hoàng thượng cần phải biết rõ chuyện này, cũng như thái độ của ai gia."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vâng."

Lúc này trong điện không còn ai, Thôi An Như biết rằng Thái hậu giữ mình lại riêng chắc chắn là vì người đó.

"An Như thông tuệ như vậy, hẳn đã đoán được rằng ai gia còn chuyện muốn bàn với ngươi nhỉ."

"Hồi bẩm Thái hậu nương nương, thần nữ đoán rằng là vì Dực Vương điện hạ."

"Thâm Nhi dù được kế thừa vương vị nhưng thân thể luôn không tốt, dân gian đã sớm lan truyền chẩn đoán của Thái y trước đó, chắc ngươi cũng biết thái y trong cung tuy y thuật cao siêu, nhưng chưa từng trị dứt bệnh cho Thâm Nhi, nghe nói An Như ra tay chính là giải độc hoàn do y tiên phối chế..."

Thôi An Như trực tiếp hỏi: "Thái hậu nương nương muốn thông qua An Như, tìm y tiên để chữa bệnh cho Dực Vương điện hạ sao?"

Thái hậu ngầm thừa nhận.

"Y tiên vốn không thích dính dáng tới người trong triều đình, chắc Thái hậu nương nương cũng rõ."

Thái hậu thở dài: "Chính vì vậy, bao năm nay ai gia mới trăm phương ngàn kế tìm kiếm y tiên mà vẫn không thấy, nay nhìn thấy tia hy vọng nên vẫn muốn thử một phen."

Thôi An Như không lập tức đáp ứng, đã là Thái hậu muốn cùng nàng nói điều kiện, nàng đương nhiên cũng phải biết Thái hậu muốn trao cho mình điều gì.

Thấy nàng không lên tiếng, Thái hậu nương nương cũng đoán được nàng đang cân nhắc.

"Ai gia biết ngươi trở lại Quốc công phủ sống chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió, chuẩn bị phong ngươi làm Quận chúa, lúc cần đến ai gia, ai gia nhất định bảo vệ ngươi chu toàn."

Thôi An Như không động tâm, những điều này vốn dĩ dựa vào công lao của phụ thân và ca ca, cũng không phải là điều quá đáng.

Chỉ là hoàng thất luôn giả vờ như không thấy, không ai nhắc đến mà thôi.

"Thái hậu nương nương, thần nữ không dám chắc có thể khiến y tiên phá lệ xuất hiện, ít nhất thần nữ có thể bảo đảm mời được truyền nhân của y tiên đến chẩn mạch, xác định bệnh tình của Dực Vương điện hạ rốt cuộc ra sao. Nhưng thần nữ xin nói trước một lời, nếu được Thái hậu che chở, thần nữ có lẽ sẽ khuấy động kinh thành đến long trời lở đất."

"Nếu ngươi muốn để An Nam Hầu từ trên cao rớt xuống, ai gia sẽ không giúp ngươi, tất cả tùy vào bản lĩnh của ngươi. Còn về việc kinh thành có trở nên long trời lở đất hay không, ai gia cũng sẽ chờ xem."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hòa Ly Rồi Gả Cao, Tướng Môn Độc Phi Ngầu Không Ai Sánh Bằng

Số ký tự: 0