Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 18

Chấp Thông Nhất Căn

2024-04-04 22:50:30

Qua một hồi lâu, cô mới mở miệng, "Không có nhờ anh ấy giúp đỡ, bây giờ cháu đã có thể bắt đầu kiếm tiền rồi, bà nội bà không cần lo lắng."

"Còn có.....cháu với anh ấy đã chia tay rồi...." Tay Hứa Mạt vuốt ve mặt chăn, vừa mềm mại lại thoải mái.

Hứa Trạm rõ ràng rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, cậu cũng không có phát biểu ý kiến gì.

Bà nội Hứa vuốt mái tóc mềm mại của Hứa Mạt, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cháu gái nhà mình, lại thở dài,"Như vậy cũng tốt, cũng tốt nha..."

Hứa Mạt không rảnh bận tâm quá nhiều, dém chặt góc chăn của bà nội, "Thời tiết lạnh, cẩn thận cảm lạnh, bà nội bà ngủ trước đi, năm nay cháu có thể ở nhà khá lâu, bà cháu chúng ta còn có thời gian tán gẫu."

Bà nội Hứa lại sờ tay cô, mới nằm xuống, "Ngày mai bà làm đồ ăn ngon cho hai cháu."

Hứa Mạt cười lên, lúc này lộ ra nụ cười mỉm, "Vậy cháu chờ ạ."

Dàn xếp xong Hứa Trạm, Hứa Mạt mới quay lại phòng mình, đây là nơi từ nhỏ mà cô ở, vừa quen thuộc lại xa lạ.

Chỉ là gần ba năm đại học này, thời gian trước kia giống như bóng câu qua khe cửa, trôi qua cực nhanh. ngôn tình hoàn

Muộn như vậy, cô cũng không có chút buồn ngủ nào. Cửa sổ vẫn là kiểu dáng cũ kỹ, có lẽ là là do quanh năm không có người ở, hiện lên không ít bụi bặm.

Cô đẩy mở song cửa, nhưng suy nghĩ của cô lại trôi về phía sau.

Ưng Thư Nguyệt cho mượn nhân mạch của bản thân, tìm không ít tài nguyên và chương trình cho cô, năm sau nhất định là khá bận rộn.

Nếu đã chia tay với Thẩm Thận rồi, vậy thì cần phải chấm dứt sạch sẽ chút, may mà trong lúc hai người bên cạnh nhau, Thẩm Thận không có không nói hai lời liền quẹt thẻ. Anh biết cô không thích như vậy, kỳ thật vẫn đã suy nghĩ đến cô rồi.

Cô lấy ra điện thoại, sau khi xóa hết tất cả những phương thức liên lạc của anh, mới nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Gần đây số lần Thẩm Thận trở về Thẩm trạch nhiều lên.

Ban đầu anh để bác Tần đem những đồ trong nhà có thể đổi đều đổi hết đi, thế nhưng trong lúc nửa đêm ngủ mơ, luôn theo bản năng muốn duỗi tay muốn ôm lấy, giống như trong lòng vẫn còn cái người mềm mại kia.

Lúc trước lúc hai người có lúc tách ra, anh cũng chưa từng như vậy qua.

Thẩm trạch gần đây rất náo nhiệt, vị hôn thê trên danh nghĩa của Thẩm Khoảnh cũng qua đây chúc năm mới. Thẩm Lãm Dã dắt bạn gái nhỏ về nhà ăn cơm, Thẩm lão gia tử cũng không nói thích hay không thích, chỉ là nghiêm mặt, làm người khác không đoán được ông đang nghĩ gì.

Thẩm Thận tuy rằng trở về ở vài ngày, nhưng giống như thường lệ sớm đi tối về, thường xuyên mang theo mùi rượu.

Thẩm lão gia tử hôm nay bắt được anh, không chút khách khí, cầm gậy gõ lên đùi anh một cái, "Nghe bác Tần nói, gần đây cháu thường xuyên ra ngoài lêu lổng?"

Thẩm Thận nghiêng người dựa lên sô pha, rung hai chân đang bắt chéo, thân thủ nhanh nhẹn tránh được cái nện thứ hai, nhướng mày, "Cháu một không đánh bạc, hai không chơi gái, sao gọi là lêu lổng?"

Thẩm lão gia tử tức đến râu vểnh lên, "Cả ngày chân không chạm đất, không lẽ không phải đi gặp hồ bằng hữu cẩu kia sao? Không tiền đồ!"

Khóe miệng Thẩm Thận nhẹ cong, nhưng chính là không tiếp lời của lão gia tử.

Thẩm lão gia tử ngồi xuống trước mặt anh, bưng lên một ly bách hoa xuân, tinh tế thưởng thức, "Chuyện cháu với cô gái kia ông cũng nghe nói rồi, tiếp theo có phải có thể đi xem mắt rồi?"

Thẩm Thận không có nói chuyện, cầm một tách trà trân quý của Thẩm lão gia tử, để trong lòng bàn tay chơi đùa.

Đây là sứ cuối thời Thanh, mạ một lớp dầu, hiện lên ánh sáng ngọc phỉ thúy, chất ngọc thượng thừa, giá cả xa xỉ.

Sau khi Thẩm Thận đánh giá, tùy ý bóp chặt.

Một ngụm trà nóng suýt nữa kẹt ở cổ họng của Thẩm lão gia tử, cố sức che giấu vẻ chật vật vừa rồi, lúc này ông mắt trừng muốn nứt ra nhìn Thẩm Thận, "Tiểu tử thối, đó là thứ cháu có thể bóp sao, nhanh chóng bỏ xuống cho ông!"

Thẩm Thận thờ ơ nhìn qua, "Lão gia tử, đây chính là cảm giác của cháu, ông có thể đừng nhắc lại chuyện này không, rất phiền."

Thẩm lão gia tử phát ra một tiếng hừ từ mũi, "Dù sao sau này không cho phép cháu lại tiếp tục qua lại với cô gái bên Thịnh Điện đó nữa, ông sắp xếp cho cháu, không phải chỉ là hai người cùng nhau ăn bữa cơm thôi sao, có gì phiền chứ?"

Thẩm Thận cười tự giễu, ngữ khí lười biếng, "Không phải chỉ.....được nha, vậy chỉ ăn bữa cơm."

Thẩm lão gia tử vừa muốn vui mừng khen anh hiểu chuyện một chút, liền nghe thấy Thẩm Thận tiếp tục nói, "Dù sao liên hôn là không thể nào."

Thẩm Thận đứng dậy, bẻ cổ tay áo, "Cháu theo chủ nghĩa độc thân, ông nên dừng suy nghĩ này lại đi."

Trước khi đi, Thẩm Thận chào theo nghi thức quân đội với Thẩm lão gia tử, "Người ta nếu như khóc chạy về, vậy liền không phải chuyện của cháu rồi."

Thẩm lão gia tử vuốt râu, không đem lời anh để trong lòng. Anh như vậy khẳng định không kiên trì nữa rồi, nhất định trong lòng có chút giao động.

Thím Lâm và thím Chu đứng cạnh nhau, nhìn dáng người cao lớn mạnh mẽ của nhị thiếu gia, đều cảm thán một phen.

Thím Lâm hiếm khi nhiều chuyện, nhỏ giọng hỏi thím Chu, "Cô gái đó là ai vậy, tôi còn chưa gặp qua."

Thím Chu sáp lại gần, "Lớn lên giống như tiên nữ, không biết tại sao chia tay rồi, ai da tôi còn khá thích cô gái đó, tính tình thật tốt."

Thím Lâm còn muốn nói thêm gì đó, thím Chu đã đi tới huyền quan, đưa Thẩm Thận ra ngoài rồi.

Cơm trưa của Thẩm Thận theo thường lệ đều là do bác Tần gửi đến, hôm nay trái lại đổi thành một người khác.

Người đến dung mạo thanh thuần, khí chất thanh cao, dáng người lả lướt bọc dưới áo khoác dài màu trắng, cả người lộ ra một loại điềm tĩnh.

Lễ tân không biết cô ta, lễ phép ngăn cô ta lại hỏi, cô ta cười cười, "Tôi là người đến đưa cơm cho Thẩm tổng."

Lễ tân có chút nghi hoặc, mọi người đều biết bên cạnh Thẩm tổng có bạn gái, Hứa Mạt qua đây vài lần, cô ấy có một chút ấn tượng, dù sao không phải là vị ở trước mặt này.

Bình thường người diễn trò muốn tiếp cận Thẩm Thận không phải không có, nghĩ điều này, cô ấy vẫn là mời cô ta chờ chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa gọi điện đến chỗ thư ký, vẫn là Tống Đình nhận điện thoại, "Sao vậy?"

Lễ tân liếc nhìn cô gái đang đợi bên ngoài, "Có một vị nữ sĩ nói đến đưa cơm cho Thẩm tổng, tôi trước kia chưa từng thấy qua, hỏi một chút muốn để người lên sao?"

Tống Đình suy nghĩ, "Đưa cơm? Chờ tôi một chút."

Thẩm Thận vừa mới từ phòng làm việc đi ra, Tống Đình nhanh chóng kéo anh lại, "Có một cô gái nói muốn đưa cơm cho cậu, muốn để cô ta lên không?"

Đoán là Thẩm trạch bên kia để cô gái nhà người ta qua đây, xúc tiến tình cảm, thuận tiện buổi tối lại ăn một bữa cơm, mỹ danh gọi là xem mắt.

Tống Đình đột nhiên có chút đồng tình với Thẩm Thận.

Thẩm Thận cầm văn kiện ở trên bàn, mắt cũng không nâng,"Cầm cơm lên, người không cần."

Tống Đình nhanh chóng đáp một tiếng, thông báo cho lễ tân.

Lễ tân đi về phía cô gái, "Vị tiểu thư này, ngại quá, trợ lý Tống nói anh ấy sẽ tự mình xuống, mong cô chờ một chút."

Trông lòng cô gái có vài phần vui sướng, cô ta ở trong một tiệc rượu gặp qua dáng vẻ của Thẩm Thận. Lần này trong nhà sắp xếp là anh, đồng thời cô ta rất biết ơn, cô ta cũng muốn tranh thủ cho chính mình.

Bất luận dung mạo hay là gia thế, Thẩm Thận ở trong giới thượng lưu đều là đứng thứ nhất thứ hai.

Người đàn ông làm người khác vô cùng mê muội này, anh có đầy đủ bản lĩnh.

Rất nhanh, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Tống Đình bước ra, sau khi chào hỏi xong, tự ý nhận lấy hộp cơm trong tay cô ta.

Cô ta muốn theo sau, lại bị Tống Đình thiện ý ngăn lại, "Lúc Thẩm tổng làm việc không thích có người làm phiền."

Cô gái cắn môi, "Là ông nội Thẩm muốn tôi qua."

Tống Đình cười lên, "Đây không phải là Thẩm trạch."

Cô gái nhìn bóng người sải bước của anh ta, sắc mặt rất không tốt. Nhưng đều đã đến rồi, cô ta có thể đợi.

Lúc Tống Đình đặt hộp cơm lên trên bàn, phát hiện bên trên có kèm theo một tờ giấy ghi chú, là một ít lời nói quan tâm, nên ăn ngon miệng vân vân, vừa nhìn chính là nét chữ của con gái, thanh tú không thôi.

"Tiểu tử cậu còn khá có diễm phúc nha, có điều tại sao Thẩm trạch sắp xếp cho cậu đều là một kiểu thanh thuần vậy, sao không biết tìm một cô gái lẳng lơ quyến rũ đến quấn chết cậu?"

Thẩm Thận chau mày, ngữ khí bất thiện, "Đây là mùi gì?"

Tống Đình không hiểu, "Sao vậy?"

Anh ta cúi đầu ngửi ngửi, là mùi nước hoa, nhiễm một chút lên trên giấy ghi chú.

"Nước hoa đi..." Tống Đình nâng mắt nhìn anh.

"Thưởng cho cậu đó." Thẩm Thận không mặn không nhạt nói một câu.

"Tớ không để bụng, vậy cậu ăn gì?" Tống Đình ước gì được ăn đồ ăn cơm thím Chu làm.

Thẩm Thận xoay bút, "Chút nữa tôi ra ngoài một chuyến."

Cô gái kia luôn đợi ở bên dưới, lễ tân trái lại tri kỷ rót cho cô ta một ly nước, thế là cô ta ngồi chờ từ trưa cho đến tối, như cũ không chờ được Thẩm Thận.

Người trong công ty lần lượt tan làm, cô ta rốt cuộc kiềm chế không được nữa, hỏi lễ tân, cuối cùng nhận được câu trả lời là, Thẩm Thận sớm đã đi rồi.

Dù sao là một đại tiểu thư nuông chiều từ bé, bị Thẩm Thận giỡn mặt không chút lưu tình như vậy, lập tức về nhà khóc lóc, đồng thời cũng không muốn đi Thẩm trạch nữa.

Thẩm Thận đánh bài ở trang viên An Viên, không ngoài dự liệu nhận được cuộc gọi hùng hổ của Thẩm lão gia tử.

Anh dứt khoát nhận máy, để điện thoại ở một bên, không để ý tới.

Chờ đến khi Thẩm lão gia tử thuyết giáo đủ rồi, anh mới nhàn hạ tiếp lời, "Ông nói xong chưa?"

Động tác đánh bài trong điện thoại vẫn không dừng.

"Cháu làm thế nào mà con gái nhà người ta sống chết không muốn đến nữa, cháu muốn tức chết ông sao?"

Thẩm Thận kéo mở cà vạt của mình, cười lên, "Cô ta không đến liền quan gì đến cháu."

Anh từ trước tới nay đều là tính tình ly kinh phản đạo*, chỉ cần anh muốn, không có ai có thể quản được anh.

*离经叛道: Ly Kinh Phản Đạo: ý là rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý.

Cúp điện thoại, Thẩm Thận vẫn lười biếng, động tác thờ ơ giống như bình thường.

Lương Kình Tùng cảm thấy hứng thú, "Ôi, cậu còn chơi trò thủ thân như ngọc nha? Là vì Hứa Mạt?"

Thẩm Thận ném bài lên trên bàn, phân tán lung tung khắp nơi.

Anh không giận trái lại cười, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, "Tôi không giống cậu, bụng đói ăn quàng."

Nói xong, Thẩm Thận ngả ngớn liếc nhìn cô em trong lòng Lương Kình Tùng.

Anh thủ thân như ngọc là vì bản thân, chỗ nào có đạo lý vì người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vốn là tính cách tùy tiện, cho nên cái gì anh cũng muốn tốt nhất, hoặc là thứ làm người vừa ý nhất.

Lúc con cháu nhà giàu bên cạnh sớm đã nếm thử trái cấm, Thẩm Thận lại khăng khăng cố chấp, không lây nhiễm.

Từ nhỏ bên người đã sớm nhìn quen với các loại tai tiếng nơi hào môn, ở phương diện này anh vô cùng chú ý, yêu cầu vô cùng cao, ngoại trừ gặp được người vừa ý, người khác có tốt hơn anh cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái.

Thẩm gia là thế gia vọng tộc, đó là khí chất cao quý trời sinh và bản tính kiêu ngạo mà anh mang theo từ trong xương.

Còn hơn những thứ này, đua xe với quyền thế, càng kí,ch thích dụ,c vọng chiến thắng của anh.

Nói đến, trước khi anh gặp Hứa Mạt, hoàn toàn là một chú chim non.

Thế mà bây giờ, người làm anh cảm thấy vừa ý nói muốn rời khỏi anh.

Ánh mắt Thẩm Thận bỗng nhiên lạnh xuống, giống như sông đột nhiên kết băng, trắng xóa một mảnh, lộ ra ý lạnh.

Lương Kình Tùng thấy anh lại bắt đầu không thích hợp, "Được, ngài liền cao thượng, vậy cũng đừng thường thường động kinh, anh em chịu không nổi."

Gần đến nửa đêm nửa hôm, thường nhận được tiếng chuông liên hoàn muốn đoạt mệnh chuyên thuộc về Thẩm Thạn vang lên, Thẩm Thận chưa điên, anh ta muốn điên trước rồi.

Đây con mẹ nó cũng xem như thời kỳ quá độ đi, nếu như luôn như vậy ban đêm bắt đầu ồn ào suốt đêm, Lương Kình Tùng không vấn đề, nhưng đột nhiên gọi ra, vậy chính là Thẩm Thận không có ý tốt rồi.

Thẩm Thận ngăn chặn bản thân ý niệm muốn nhớ tới Hứa Mạt lần nữa, anh nhìn Lương Kình Tùng, "Ván này chơi lớn đi."

"Lớn bao nhiêu."

"Trong gara của tôi mới nhập chiếc mới." Mặt mày Thẩm Thận thu lại.

Qua năm mới ở quê, Hứa Mạt dàn xếp xong người nhà, bắt đầu chuẩn bị về trường.

Kỳ thật ngoài Ưng Thư Nguyệt giúp cô giới thiệu, cũng có một số hãng quảng cáo tự động tìm đến cửa.

Bộ phim ngắn lúc trước có thể nói là gặt hái được thành công to lớn, vì Hứa Mạt tạo danh tiếng.

Sau khi nhận lấy lời mời, về trường cô liền đi phỏng vấn, đều nhận được câu trả lời khẳng định chính xác.

Nghỉ làm gia sư, cuối tuần với những ngày cô không có tiết học liền hoàn toàn rảnh rỗi.

Khởi đầu của Hứa Mạt có chút muộn, lúc người khác đã ở trong vòng người mới như cá gặp nước, cô giống như mới hoàn toàn hiểu ra, phấn khởi tiến lên.

Có điều khí chất của cô đặc biệt, khuôn mặt đặc biệt xuất chúng, như vậy làm cho người khác ánh mắt đầu tiên có thể nhớ mặt, được hãng quảng cáo chào đón.

Cuộc sống bận rộn, trái lại cũng phong phú đầy sức sống, Hứa Mạt càng ngày càng được hoan nghênh, những áp lực khi đối diện với ống kính lúc trước cũng không ngừng được giải quyết dễ dàng trong quá trình thử kính và quay phim.

Lúc Hứa Mạt tĩnh tâm lại, ngộ tính rất cao. Vứt đi những suy nghĩ lung tung lúc trước, bây giờ sau khi tập trung cao độ, trình độ có thể nói là mạnh mẽ vươn lên.

Ngay cả cô giáo chuyên môn kia của Nhất Thiên cũng khen cô có thể bỏ công sức nghiên cứu.

Ưng Thư Nguyệt nhìn Hứa Mạt vô cùng nỗ lực cực khổ, chỉ cảm thấy cả người cô đều có sự thay đổi rất lớn.

Lúc trước cô đều không tranh không giành, hơi giống một vị phật, học kỳ này vừa trở lại giống như vô cùng có động lực, không chỉ vùi đầu vào môn văn hóa, ngay cả môn chuyên ngành cũng vô cùng nhiệt tình.

Mỗi khi học xong môn biểu diễn, cô cũng luôn là người rời đi sau cùng, một chút cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội tập luyện ống kính nào.

Hứa Mạt liền giống như một ngôi sao từ từ mọc lên, cởi ra lớp vải đang nhốt lại ánh sáng, vứt đi ánh sáng mỏng manh, cuối cùng đón lấy thời khắc tỏa sáng.

Song khán giả không bất ngờ, giống như cô nên là như vậy.

Ưng Thư Nguyệt nghe Hứa Mạt nói ra chân tướng, tiếp đó biết được sau khi cô chia tay với bạn trai, chỉ là sau khi cô thất tình nên trái tim chỉ muốn dùng để chuyên tâm tạo sự nghiệp.

Cô ấy thậm chí còn vụng về an ủi Hứa Mạt, mong cô không nên quá đau lòng.

Hứa Mạt dở khóc dở cười, nhưng cũng không làm mất thể diện của Ưng Thư Nguyệt.

Kỳ thật cô vô cùng vừa ý trạng thái và cuộc sống hiện tại của bản thân, cuối tuần bận rộn bôn ba, cô rất hưởng thụ.

Lần nữa gặp lại Lương Giang Hành cũng đã là rất lâu về sau, Hứa Mạt vừa từ bên ngoài trường trở về.

Lần trước hai người có liên lạc, vẫn là anh ta mời cô đến tiệm cơm của bạn làm tuyên truyền, sau đó chính là chúc mừng năm mới, cũng không còn gì nữa.

Lương Giang Hành nhìn thấy cô lại rất vui vẻ, đôi mắt dịu dàng kia rơi trên mặt cô, "Gần đây sống không tệ?"

Hứa Mạt nhẹ cười, "Đây đều bị anh nhìn ra rồi?"

Khuôn mặt trắng nõn anh tuấn của anh ta dưới ánh mặt trời chiếu rọi sạch sẽ đến gần như trong suốt, "Không phải sao, đại minh tinh quá bận rồi, anh cũng không hẹn được em."

Hứa Mạt nghe thấy ba chữ đại minh tinh còn có chút không quen, "Học trưởng, em tính là đại minh tinh gì chứ."

Lương Giang Hành nhìn chằm chằm cô một hồi, ngữ khí ung dung,"Tính chứ."

Hứa Mạt bị anh trả lời như vật làm cho trở tay không kịp, "A.....ôi..."

Lương Giang Hành cười lên, giọng nói rất trong veo, lại mang theo chút ấm áp như gió xuân, "Tiểu Mạt, em không cần khẩn trương, luôn có một ngày em sẽ là."

Không có ai sẽ không thích người khác khẳng định mình, Hứa Mạt cũng không ngoại lệ, cô gật đầu," Vậy mượn lời tốt lành của học trưởng."

Lương Giang Hành cầm lấy balo của cô, nhẹ giọng nói, "Tối nay cùng ăn bữa cơm đi, anh có chuyện muốn nhờ em."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0