Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 22

Chấp Thông Nhất Căn

2024-04-04 22:50:30

Hứa Mạt nghiêng đầu nhìn lên cửa sổ hình vòm bên trái, kính trơn bóng trong suốt phản chiếu sự lộng lẫy của cả bữa tiệc tối. Xuyên qua đó, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh trăng ở bên ngoài.

Cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, xoay đầu lại, cho rằng là Lương Giang Hành trở lại, thế nhưng tầm mắt tiếp xúc với người trước mặt, cô liền ngừng lại.

Thẩm Thận chẳng ừ chẳng hử, chỉ nhìn cô như vậy. Đôi mắt hoa đào thần thái dồi dào lúc trước lúc này lại trầm tĩnh như nước.

Giây tiếp theo, cô liền bị kéo vào một lồ,ng ngực quen thuộc. Hơi thở nam tính mát lạnh với mùi vị biển cả độc nhất của Thẩm Thận giống như những cánh hoa bị nghiền nát lại với nhau, mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu.

Hứa Mạt ngây người một hồi, thử giãy dụa. Thế nhưng sức lực của nữ giới và nam giới chênh lệch xa, cô làm như vậy chỉ là phí công.

Đại sảnh bữa tiệc vô cùng rộng lớn, thế nhưng kiểu không gian rộng này mới làm cho mỗi một nơi đều hiện ra không bỏ sót, góc nhỏ cũng không ngoại lệ

Tầm mắt quần chúng dồn dập bị hấp dẫn, kỳ thật không thiếu người nhận biết nhị thiếu Thẩm gia, đều hiếu kỳ tụ tập lại góc này.

Thẩm Thận chôn đầu ở cổ Hứa Mạt, hai tay càng siết càng chặt.

Ngửi thấy mùi hương tươi mát thanh nhã đó trên người cô, Thẩm Thận mới cảm thấy cảm giác choáng váng đến đầu muốn nứt ra giảm đi một chút.

Anh dễ chịu thở dài một hơi, ngữ khí cảm khái lại vui vẻ, "Cuối cùng bắt được em rồi."

Hứa Mạt vừa muốn gọi tên anh, lại ngửi thấy một mùi rượu tinh khiết, không tính là nồng nặc, cô nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Thận nửa nhắm mắt, lông mi cong dài đang run rẩy, dáng vẻ muốn ngủ.

Trước ánh mắt bao người, cô cũng không có động tác quá mạnh, vứt bỏ những ràng buộc đó, cô nhẹ nhàng nhéo anh một cái.

Thẩm Thận khó chịu hừ lên một tiếng, Hứa Mạt nhân cơ hội lại giãy dụa, muốn thoát khỏi anh.

Cảm nhận được sự kháng cự của người trong ngực, nỗi nhớ nhung với hờn giận tích lũy những ngày này của Thẩm Thận quấn lấy nhau, cuối cùng tìm thấy cơ hội bùng phát như núi lửa.

Anh hơi dùng lực, "Em muốn chạy đi đâu? Hả? Thật không ngoan."

"Thẩm Thận!" Hứa Mạt tăng giọng gọi anh.

Thế là đầu mũi của Thậm Thận cọ sát bên cổ cô, hơi thở đều có chút nóng hổi, "Ừm, anh đây."

Hứa Mạt có chút cạn lời, nhưng thấy dáng vẻ của anh thật sự hơi say rồi, lực giãy dụa cũng nhỏ lại, tầm mắt cô liếc đến Tống Đình đứng ở bên cạnh, theo bản năng cầu cứu.

Thế nhưng chính lúc này, Thẩm Thận làm ra chuyện kinh hãi thế tục, cách nhiều năm nhớ lại vẫn cảm thấy thẹn đỏ mặt, hơn nữa toàn bộ quá trình đều bị Tống Đình quay lại, thời gian không sai một ly.

Anh dựa vào lòng Hứa Mạt, lại cầu hôn cầu ôm: "Tiểu Mạt Mạt, Lily nhỏ, hoa nhài nhỏ của anh, em mau trở lại đi, anh rất nhớ em."

Không chỉ đương sự là Hứa Mạt ngẩn người, Tống Đình đang vui vẻ quay video ở bên cạnh vì muốn thấy Thẩm Thận xấu mặt cũng ngẩng đầu lên từ máy ảnh điện thoại, vẻ mặt không thể tin được như bị sét đánh.

Giọng Thẩm Thận không to không nhỏ, vì thế những người đứng gần nghe được vô cùng rõ ràng, lại thêm trình độ bát quái của mọi người, không qua bao lâu đoán chừng người trong cả bữa tiệc đều biết được.

Bát quái vĩnh viễn không phân tầng lớp, loại kịch tình thực tế tranh chấp tình cảm này rõ ràng rất dễ thu hút ánh mắt của người khác.

Hứa Mạt lại gọi Tống Đình một tiếng, thế nhưng Tống Đình vẫn như vậy vội vàng xua tay từ chối.

Anh ta chán sống rồi mới muốn đi đỡ Thẩm Thận. Nhưng mà cuối cùng cũng không thể thấy chết không cứu, Tống Đình cũng khó khăn.

Anh ta lại gần, tiến lên trước nói, "Bây giờ làm sao đây, Hứa Mạt cô bình tĩnh chút nghe tôi nói, tuy rằng Thẩm Thận hơi lỗ mãng, những cũng là nhung nhớ thành bệnh, bình thường cũng là thân mật với cô hơn, cô xem..."

Anh ta cảm thấy Thẩm Thận tỉnh lại phỏng chừng cũng có thể nện chết anh ta.

Hứa Mạt tùy ý để Thẩm Thận ôm mình, nhẹ thở dài một hơi.

Lúc Lương Giang Hành vội vàng chạy tới, trong lòng liền nảy lên một cái. Thấy hai người đang thân mật khắng khít ôm lấy nhau.

Vừa mới bắt đầu nghe thấy câu nói đó của người đàn ông đó, anh ta liền suy đoán đến mặt này, chỉ là không nghĩ tới hai người lại hiểu biết sâu đến mức này.

Song chờ anh ta nhìn thấy người đàn ông ngang ngược cọ sát trong lòng Hứa Mạt, suy đoán trong lòng lập tức được khẳng định, đây chính là bạn trai cũ đó của Hứa Mạt.

Anh ta cũng là gần đây mới biết, Hứa Mạt trước kia có một người bạn trai. Bình thường cũng chưa từng thấy cô đi gần nam sinh nào, riêng chỉ vị hôm nay, đầu tiên quấy nhiễu tâm tình của cô... Thậm chí bây giờ còn ôm nhau.

Lương Giang Hành muốn đi lên giúp cô thoát khỏi Thẩm Thận, lại bị Hứa Mạt ngăn lại, "Hôm nay cảm ơn học trưởng nhiều, việc này cũng xem như hoàn thành rồi."

Lương Giang Hành sửng sốt, gật đầu đáp lại, "Ừm được, lát nữa em ở cùng anh ta sao?"

"Không, nhưng bọn em chuẩn bị đi trước, em có chút việc muốn nói với anh ấy." Hứa Mạt ôm lấy Thẩm Thận, nói với Lương Giang Hành, "Không cần lo lắng, đều là người quen."

Tống Đình từ khi bắt đầu ở bên cạnh nhìn chằm chằm Lương Giang Hành, lúc này nghe thấy hai người nói chuyện, trái lại không có loại quen thuộc của tình lữ, còn có chút xa lạ không tự nhiên.

Có điều, Hứa Mạt thật sự không giống người dễ dàng tiến vào lòng người khác. Nhưng...xem ra cũng không giống người nhai lại cỏ cũ.

Cô gái này bên ngoài thoạt nhìn mềm mại, nhưng trong lòng có cảm giác ngoan cường.

"Anh tiễn em?" Lương Giang Hành sợ cô một người không tiện.

"Không cần, ở đây còn có trợ lý, học trưởng bọn em đi trước đây." Hứa Mạt gật đầu với anh ta, sau đó dưới sự giúp đỡ của Tống Đình dìu đỡ Thẩm Thận ra ngoài.

Lên xe, Tống Đình dặn dò tài xế lái xe, chiếc xe ổn định chậm chập tiến vào màn đêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Mạt từ lúc vừa lên xe liền không nói qua một câu.

Tống Đình kiềm chế không được, đáng vỡ yên lặng trước, "Tiểu Mạt, tôi biết tôi nói cô cũng không tin tưởng toàn bộ, nhưng Thẩm Thận lần này sống không tốt."

Hồi lâu, Hứa Mạt nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Tống Đình cười nhẹ lên, "Tôi không phải đến khuyên giải, nhưng giữa hai người chắc là có xung đột, cậu ta quá nhiều tật xấu, đến tôi cũng nhìn không nổi cậu ta, sau này đi thế nào dựa vào hai người, được không?"

Thẩm Thận dường như say đến bất tỉnh dựa vào đầu vai Hứa Mạt, bên vai có sức nặng đè ép. Dung mạo yên tĩnh khi ngủ Thẩm Thận so với anh lúc ban ngày thật sự khác biệt.

Cuối cùng hai người hợp lực an trí Thẩm Thận lên trên giường, Hứa Mạt xuất lực chính, Tống Đình chỉ là người phụ trợ.

Lúc nãy mở cửa Hứa Mạt có chút hoảng hốt, Thẩm Thận còn chưa xóa dấu vân tay của cô.

Trước khi Tống Đình đi nói muốn đưa cô trở về liền bị Hứa Mạt từ chối.

"Anh về trước đi, chờ lát tôi tự mình trở về." Phòng cô thuê gần đây, trên đường Dương Quan, không cần lo lắng gì.

Tống Đình suy nghĩ cuối cùng tùy cô rồi đi mất.

Hứa Mạt đứng lên đi phòng tắm, trông thấy giá khăn tắm với bệ rửa mặt mới toanh, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Cô nhẹ nhàng dùng nước ấm ủ khăn nhỏ, nắm chặt vắt khô, sau đó đi ra ngoài nhẹ nhàng lau mặt cho Thẩm Thận.

Cuối cùng, cô gấp lại khăn nhỏ đặt ở trên trán anh.

Cô theo đó ngồi ở bên giường, hai người đều chưa cởi ra lễ phục hoa lệ, lại ngồi ở đầu giường, một màn này cũng từng quen thuộc như vậy.

"Thẩm Thận, em biết anh không có ngủ, chúng ta vẫn nên nói chuyện rõ ràng đi."

Lần trước say như chết như vậy, anh cũng có thể trằn trọc tỉnh lại, càng khỏi nói lần này.

Thế nhưng tình trạng này, cô càng muốn thành thật với anh.

Ngón tay Thẩm Thận hơi động, Hứa Mạt không chú ý đến, tự mình nói, "Lần trước cũng là em quá qua loa rồi, không nói rõ với anh, nhưng quyết định của em thật không phải nhất thời nảy lên, em từ sớm đã bắt đầu nghĩ như vậy rồi."

"Kỳ thật anh với em tiếp tục ở bên nhau cũng sẽ phát hiện con người em có rất nhiều khuyết điểm, cũng từng tham vọng, lười biếng, nhưng những thứ này đều là có giá của nó, sau này...em cũng đều thử qua rồi."

"Tuy rằng em không nói qua, nhưng lúc trước em là thật sự có chút thích anh, nhưng bây giờ không muốn nữa, bởi vì em quyết định dựa vào bản thân sống, mà không phải ỷ lại vào anh, chuyện gì cũng phải nhận được sự đồng ý của anh."

Người như Thẩm Thận, cô không cách nào từ chối. Nhưng cũng như vậy, dẫn đến sau này của hai người, kết quả cũng quả thật không quá tốt.

Vừa bắt đầu, liền không nên như vậy. Mà quan hệ sau này cũng quá dị thường.

Hứa Mạt nhớ tới những gì lúc trước bản thân nghe được, cảm thấy những lời sắp nói ra đạo đức giả không thôi, nhưng cô nhất định như vậy, bởi vì đây chính là hiện thực, tiếp đó nói, "Nếu chúng ta không có tương lai, vậy dừng ở đây đi, đối với anh và em đều tốt."

Hứa Mạt vừa muốn đứng dậy, liền bị một cánh tay nắm chặt lại, Thẩm Thận bỗng chốc mở to mắt, không nhanh không chậm nói, "Nếu như anh nhất định muốn hai chúng ta có tương lai thì sao?"

Thẩm Thận kỳ thật vừa nãy ở trên xe đã tỉnh lại rồi, mới đầu ý đồ ban đầu uống xong rượu chính là đi tìm cô, thế nhưng vừa nhiễm phải sự trong veo ngọt ngào trên người cô, anh liền không cách nào khống chế bản thân.

Trong lúc nửa tỉnh nửa say vẫn là cảm thấy ôm lấy cô trong lòng mới ổn định một chút. Sau đó cũng liền thả lỏng bản thân, dựa vào cảm giác đi tìm cô.

Anh cuối cùng hiểu được sự rối rắm gần đây ở đâu, giống như ba năm trước anh muốn có được cô.

Hứa Mạt rút tay mình ra, "Tương lai gì? Được anh nuôi bên ngoài sao?"

Thẩm Thận nghe lời này, hai mắt híp lại, "Em nghe ai nói?"

Hứa Mạt cười cười, "Coi như là nghe người khác nói, đáng sợ là bản thân em cũng cảm thấy như vậy."

Nụ cười này nhìn thế nào chướng mắt như vậy, Thẩm Thận tức quá thành cười, "Anh trước nay không nghĩ như vậy, chúng ta giống như lúc trước không tốt sao?"

Anh chỉ có một người bạn gái là cô.

"Trở lại bên cạnh anh, hửm?"

Thẩm Thận nói xong muốn đến ôm lấy cô, hai tay Hứa Mạt đè tay anh, "Anh xem, anh lại như vậy."

Cô không quan tâm sắc mặt Thẩm Thận phút chốc trầm xuống, tiếp tục nói, "Thẩm Thận, em cũng là người, em cũng muốn yêu đương bình thường, em nhìn qua người khác ở bên nhau, bọn họ không giống như chúng ta, phần hiệp ước lúc đầu..."

Đại khái hai chữ "hiệp ước" đã đóng đinh mối quan hệ giữa hai người, tuy rằng chỉ là ước định bằng miệng, nhưng lại như cũ làm cho người khác thở không ra hơi.

Thẩm Thận ngừng lại rất lâu, giọng nói rất trầm, "Vậy chuyện trước kia đều vứt đi, làm lại từ đầu."

Có lẽ là anh biểu đạt không thích đáng, cũng có lẽ là anh không làm người khác tin tưởng.

Hứa mạt hít một hơi sâu, "Làm lại từ đầu, anh hiểu cái gì là làm lại từ đầu không?"

Cô hiếm khi cứng rắn, "Dù sao bây giờ em không muốn rồi."

Theo lý mà nói, sau khi cô với Thẩm Thận ở bên nhau, ngoại trừ ký kết với Nhất Thiên cũng không có cái khác. Nếu như anh muốn giải ước, vậy cô cũng nguyện ý.

Nếu không phải điều kiện hợp đồng trói buộc, cô không thể tự mình giải ước, gánh vác không nổi tiền bồi thường đắt đỏ, Hứa Mạt thật sự nghĩ qua chấm dứt sạch sẽ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không dễ dàng quyết định, không bao giờ muốn đi vào vũng bùn này nữa.

Thẩm Thận đứng thẳng người lên, một tay chống ở sau người, "Anh biết."

Hứa Mạt bình tĩnh nhìn anh, "Anh thật sự biết, nhưng em không muốn."

Cô không muốn ở lại, cũng không muốn nói tiếp, "Em đi trước đây..."

Nói xong liền biến mất ở cửa phòng ngủ.

Thẩm Thận lấy chiếc khăn nhỏ trên trán xuống, đặt vào lòng bàn tay, giống như có chút đăm chiêu.

Lúc đầu anh muốn có được cô, nhưng lúc đó anh sợ cô không đồng ý, liền nói ra hiệp ước. Hai người thử yêu đương, sau khi ở bên nhau một năm, anh thấy cô cuối cùng không phòng bị trong lòng, sau khi có chút ỷ lại vào anh mới muốn cô.

"Ở bên anh, việc của em trai em anh đều có thể giúp."

"Tại sao?"

"Không có tại sao?"

Lúc đó anh nói không ra tại sao, bây giờ lại giống như có thể rồi.

Thẩm Thận xuống giường, không quan tâm đầu choáng não căng, đi đến thư phòng, ở đó có cả một hàng tủ sách.

Mở ra ngăn ở tầng chính giữa, lấy ra một cặp móc khóa con thỏ từ bên trong ra, anh cầm lấy chìa khóa xe, lần lượt tỉ mỉ móc lên trên.

Cũng bởi vì lần này tỉ mỉ đánh giá, anh từ trong móc khóa có chữ "Thận" phát hiện ra một vết chỉ cắt.

Thử moi ra, bên trong thế nhưng có một tờ giấy nhỏ, là bút tích của Hứa Mạt "Quà mong anh thích, phù hộ lên đường bình an."

Trái tim Thẩm Thận chảy qua một luồng ấm áp giống như được mặt trời sưởi ấm, tiếp đó bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Trong đầu anh bỗng chốc vụt ra câu nói vừa nãy của Hứa Mạt, "Lúc trước em vẫn là có chút thích anh."

Thích.

Chỉ là có chút sao?

Anh bản tính cướp đoạt, phô trương tùy tiện.

Lần này, thứ anh muốn là toàn bộ.

-

Vừa sáng sớm Thẩm thận liền kêu bác Tần qua, hỏi những thứ lúc đầu bị vứt ở nơi nào, thuận tiện đặt làm một bộ mới toanh, giống y đúc mà thay.

Anh muốn nơi này hồi phục nguyên dạng.

Bác Tần không kiêu không siểm nịnh, mặt không đổi sắc nói, "Yên tâm đi thiếu gia, đồ đều chưa vứt đi, luôn giữ lại cho cậu."

Mặt Thẩm Thận nhất thời có chút đen, "..."

Có điều cũng thật may toàn bộ chưa vứt, dĩ nhiên vẫn nên lấy nguyên bản mà để trở về. Lúc thím Chu thu dọn, trong lòng cũng cảm thấy không tệ, thậm chí còn hát khẽ.

Thẩm Thận chôn đầu trong gối, trong không khí lại ngửi được hương thơm hoa nhài nhàn nhạt quen thuộc, tâm trạng giống như thím Chu, không khỏi vui vẻ thoải mái lên.

Không chỉ ở trong nhà, lần này, Thẩm Thận trên công việc cũng có sự thay đổi và điều chỉnh rất lớn.

Lúc Tống Đình đến làm việc, chỉ kịp liếc thấy bộ dáng lười biếng chỉ huy nhân công giúp chuyển đồ của anh.

Quay xong video của Thẩm Thận, Tống Đình cuối cùng có chút chột dạ, ánh mắt anh ta né tránh, "Sao...sao vậy, cậu vẫn thật sự, thật muốn đổi công việc của tôi?"

Thậm Thận gật đầu, "Ở đây giao cho Trần Thanh Huy, cậu đi cùng tôi?"

"Đi? Đi đâu? Chuyện bé xé to..."

Ngay lúc Tống Đình suýt nữa chống cự không được, thẳng thắng đầu hàng, anh ta nghe thấy giọng Thẩm Thận đột nhiên vang lên, "Cậu, theo tôi về giải trí Nhất Thiên."

Trên mặt Thẩm Thận chứa nụ cười, khóe miệng hơi cong.

"Sao muốn trở về rồi? Đó không phải là nơi cậu luôn không muốn trở về sao?" Anh ta không hiểu hỏi.

Tống Đình cũng nghiêm chỉnh lại, anh ta biết, bởi vì quan hệ với ba Thẩm Thận, Thẩm Thận luôn không có suy nghĩ kế nghiệp, mà tự mình chạy đi lập nghiệp.

Thẩm Thận nghe đến đây, ánh mắt nghiền ngẫm, "Thứ thuộc về tôi cuối cùng vẫn là của tôi.”

"Cho nên ý cậu sao?" Tống Đình đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn Thẩm Thận, anh ta biết Thẩm Thận không làm làm điều vô dụng.

Thẩm Thận hai tay ôm bả vai, nghiêng người dựa lên bên bàn làm việc, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, đập ra tiếng vang thanh thúy, "Có thể là gì, ý là....Theo đuổi lại người phụ nữ của tôi chứ sao."

Tống Đình: ".....Tôi làm sao cảm thấy cậu lại lẳng lơ đến nở hoa lần nữa vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0