Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 26

Chấp Thông Nhất Căn

2024-04-04 22:50:30

Diện tích của khách sạn này vô cùng lớn, mà phòng cao nhất dàn trải ở cả một tầng, mỗi tầng chỉ có hai phòng tổng thống.

Tầng của Hứa Mạt với người khác không giống nhau, thế là đến cuối cùng chỉ có cô một mình lẻ loi trong thang máy.

Sau khi bước vào hành lang, cô mới phát hiện đối diện phòng mình là một phòng khác.

Trong lòng cô tự suy đoán một phen, cảm thấy khả năng là Thẩm Thận rất lớn, kết hợp với sự khác thường thời gian gần đây của anh, Hứa Mạt nghĩ đến phương diện này cũng không kì lạ.

Nếu như....thật sự là anh.

Vậy thì chỉ cần cô có thời gian ở trong phòng liền tuyệt đối không ra ngoài, thành thành thật thật, như vậy dù dao sẽ không gặp phải anh rồi.

Hứa Mạt hiếm khi thư giãn một lần, nhẹ thở ra một hơi, trực tiếp xếp đống lên trên giường, chính là đâm đầu bổ nhào lên.

Cô thật không biết Thẩm Thận nghĩ thế nào.

Hôm đó sau khi xem xong tin nhắn kia, cô hiếm khi cười lên, ngữ khí như vậy ngoài anh ra không có người khác.

Nhưng nên là dừng lại ở đây thôi.

Cô không muốn có quá nhiều dây dưa với anh.

Thế nhưng sự chung sống gần ba năm lại đây của hai người lại không phải hư vô mù mịt, thật sự tồn tại giống như cô tiện tay liền có thể tái hiện lại ngày hôm qua.

Cắt không đứt để ý vẫn loạn, đạo lý này đều dùng tới cũng nói không rõ.

Có lúc cô thậm chí hoài nghi hành động của bản thân, bằng không tại sao một người kiệt ngạo bất tuân, bừa bãi tùy ý như vậy có thái độ khác thường nói muốn theo đuổi cô.

Anh rõ ràng thoạt nhìn mới là người nên không có chút để ý kia.

Hứa Mạt chôn đầu vào trong đệm chăn mềm mại, càng nghĩ càng rối rắm, ngón tay móc lấy chăn, xúc cảm trái lại cực tốt.

Không thể không nói, tiêu chuẩn chất lượng của Hoa An Đình Thành vẫn là tuyệt vời trước sau như một, trong chăn thậm chí có một mùi bưởi được phơi nắng dưới ánh mặt trời, thoải mái lại ấm áp.

Bản thân Hứa Mạt chỉ có một người, cho cô căn phòng sang trọng như vậy kỳ thật cũng không có tác dụng lớn gì, cô trước nay có một chỗ làm ổ là được.

Thế là, sau khi vùi đầu ngắn ngủi trên giường xong, cô liền ngồi bên sô pha ở trong phòng ngủ, bắt đầu thu dọn vali hành lý của bản thân.

Đại hội thể thao mấy ngày này chủ yếu lấy hạng mục trên bãi cát và trên nước là chính, cô có chuẩn bị tốt áo tắm với kem chống nắng rồi.

Ngay lúc cô sắp muốn thu dọn xong, chuông cửa bị ấn kêu lên, hồi chuông báo động trong lòng Hứa Mạt cũng nhất thời vang lên.

Lúc cô muốn giả vờ không ở, điện thoại trong phòng lại gọi đến, sau khi nhận máy cô mới biết là phục vụ phòng, có khoản chọn đưa cơm.

Nhưng mà cô cũng không có gọi cơm nha, Hứa Mạt đột nhiên bắt đầu hoài nghi trí nhớ của bản thân.

Nhân viên phục vụ là một tiểu soái ca ngoại quốc, sau khi dùng tiếng phổ thông rõ ràng hỏi một phen, nói, “Đây là đồ ăn Thẩm tiên sinh chuẩn bị cho cô, mời tiểu thư chậm rãi dùng."

Nói xong, anh ta di chuyển xe đẩy đồ ăn đến bên cạnh phòng khách, thân sĩ khom lưng lui ra ngoài.

Hứa Mạt thu lại ánh mắt nhìn về xe đẩy đồ ăn, bên trên xếp đầy mười mấy món, mùi vị các quốc gia đều có, rượu vang với rượu trái cây chôn trong đá vụn, miệng bình thủy tinh còn phô trương thắt một nơ bướm màu hồng phấn, bên cạnh đĩa thức ăn rải rác những cánh hoa hồng diễm lệ, cả bó hoa hồng đã cắt bỏ gai tùy ý đặt ở một bên.

Một tấm thiệp viết tay màu hồng rêu rao thậm chí có chút quá mức sáng chói vô cùng bắt mắt, Hứa mạt cầm lên chậm rãi mở ra, nội dung bên trên cũng theo đó lộ ra.

"Dùng cơm vui vẻ. Nhớ ăn nhiều một chút, phần thu hình buổi chiều sẽ rất mệt."

Chữ ký là một chữ "Thận" rồng bay phượng múa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Mạt cuối cùng cũng không ăn bao nhiêu, không biết có phải là nguyên nhân do lần này sau khi xuống máy bay lập tức ngồi xe bus hay không, trong lòng cô mơ hồ có chút không thoải mái, có điều may mà trước mắt không có trở ngại lớn gì, cô cũng liền mặc kệ.

Hoạt động thể thao buổi chiều có ghi hình là ở bên biển, trên kịch bản gốc đã viết quy trình cụ thể, đại khái chính là chạy tiếp sức ở bên bờ biển, từng vòng một nối tiếp nhau, độ khó cũng sẽ theo từng cấp tăng lên.

Sau khi Hứa Mạt dọn dẹp xong một phen, liền chuẩn bị xuất phát.

Cô đang muốn đóng cửa lại, phía đối diện giống như lắp đặt máy cảm ứng vậy, cánh cửa màu nâu đậm làm bằng gỗ đào thật cũng theo đó mở ra.

Thẩm Thận không nhanh không chậm từ bên trong bước ra, nâng mắt nhìn cô, dáng vẻ giống như rất kinh ngạc khi cô cũng ra ngoài.

Anh thấy cô không có động tác gì, tiếp tục nói, "Cùng đi xuống?"

Hứa Mạt: "...."

Hai người liền một trước một sau đi trong hành lang dài vắng vẻ, cô đi trước, anh theo sau.

Thảm trải sàn hoa mỹ vô cùng mềm mại, đạp lên đi im lặng không tiếng động.

Hai người chính là im lặng như vậy mà đi, Hứa Mạt luôn cảm thấy sau ót của mình nóng rát, giống như có một tầm mắt rơi lên trên đó, ánh mắt như đuốc, giống như cây đinh ghim trên tường chặt chẽ ghim lên trên ót cô.

Hôm nay Hứa Mạt mặc một áo phông màu trắng với quần jean ngắn đơn giản, phần eo của áo phông thắt một cái nơ, lộ ra nửa đoạn eo nhỏ nhắn trơn bóng trắng nõn, mặc như vậy vô cùng mát mẻ.

Thẩm Thận đánh giá cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi lên sau cổ xinh đẹp của cô.

Nơi đó có hai sợi dây đeo mỏng như lụa kéo dài lên trên, vòng quanh chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp của cô, kết thành một chiếc nơ xinh xắn ở sau ót, khiến cho người khác mơ mộng liên miên.

ANh vẫn chìm đắm trong cảm xúc của bản thân không thể tự thoát khỏi, liền nghe thấy Hứa Mạt gọi anh một tiếng, "Thẩm tổng, anh còn chưa đi vào sao?"

Tuy rằng ngữ điệu xa cách nhàn nhạt lại khách khí, Thẩm Thận đờ đẫn trong chốc lát vẫn là không tránh khỏi có chút tâm ý viên mã.

Anh nâng mắt liền nhìn thấy Hứa Mạt không biết khi nào đã tiến vào trong thang máy, tay nhỏ đang giúp anh ấn chặt lấy nút mở cửa.

Trong lòng Thẩm Thận vui vẻ trên mặt lộ ra nụ cười mà Hứa Mạt quen thuộc, kiểu cười vô lại lười biếng nhưng câu người.

Anh bước vào trong, đứng bên cạnh cô, chủ động bắt chuyện, "Cơm trưa ăn no không?"

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hứa Mạt mắt nhìn phía trước, trong thang máy chỉ có hai người, lúc này cô không nói chuyện, bầu không khí lộ vẻ im lặng ngưng trệ, có chút kỳ quái.

Qua một hồi lâu, liền ngay lúc Thẩm Thận muốn bắt đầu một đề tài mới, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Mạt vang lên, "Lần sau đừng lãng phí như vậy, em ăn không hết."

Thẩm Thận không đi nghĩ đến ý chính trong lời mà cô muốn biểu đạt, bây giờ cả thể xác và tinh thần anh đều bị hai chữ "lần sau" của Hứa Mạt câu đi.

Lần sau lần sau.

Rất tốt, cũng chính là nói còn có thể có lần sau.

Anh cười lên, cúi người xuống còn muốn nói gì đó, thang máy ngừng ở tầng dưới, người chờ ở bên ngoài đều là nhân viên của Nhất Thiên, bọn họ cũng đang chuẩn bị đi xuống. Lúc này nhìn thấy Thẩm tổng đang đứng ở bên trong, đám người ồn ào nhất thời im lặng như gà.

Hứa Mạt theo bản năng liền chào hỏi với những người đó, Thẩm Thận không muốn trêu chọc phiền phức cho cô, thu lại mặt mày, khóe miệng hơi dương lên trở lại bình thường, liền tự động dựa vào phía sau.

Fiji đích thực là một nơi xinh đẹp, nơi này đảo nhỏ xung quanh dày đặc, biển xanh rừng dừa, cát vàng sóng vỗ, nơi biển và trời giao nhau ở đằng xa giống như màu nước mực xanh tùy ý vẽ ra một nét thẳng tắp.

Ánh nắng hôm nay vừa vặn, bầu không khí đều lộ ra cảm giác tươi mát hơi sưởi nắng, là loại lười biếng kia còn mang theo chút nóng nực.

Bởi vì nơi này một đảo chỉ có một khách sạn, mà Nhất Thiên gần như bao lại nơi này, thế là bờ cát tư nhân bên này ngoại trừ bọn họ trái lại cũng không nhìn thấy du khách khác.

Sau khi nhân viên đến đủ, nhóm đạo diễn lại kiểm kê một lần mới chuẩn bị dập *bảng chập chính thức bắt đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


*Bảng chập (clapper-board): (trong làm phim) miếng ván mỏng có bản lề dập mạnh vào với nhau để ra hiệu đồng thời cho âm thanh và hình ảnh lúc bắt đầu bấm máy.

Thậm Thận tuy rằng tham gia đại hội thể thao của nhân viên lần này, nhưng lại ngồi một bên dưới dù bãi cát, thoải mái bắt chéo hai chân, chỉ là quan sát cũng không tham gia thi đấu. Mà Tống Đình không biết lại từ nơi nào chui ra, đứng ở sau lưng Thẩm Thận, đeo một chiếc kính đen khoa trương, so với Thẩm Thận còn hưởng thụ hơn, trong tay còn bưng một ly nước có ga.

Lúc Hứa Mạt đánh giá xung quanh tự nhiên chú ý đến bên đó, tầm mắt đối mặt với Tống Đình, cách nhau có chút xa nhưng đối phương lại không nhụt chí thậm chí còn nhiệt liệt làm động tác cố lên với cô.

Hứa Mạt bất giác thả lỏng một chút, tuy rằng một chút chuyển biến tốt này chỉ là lướt qua trong thoáng chốc, nhưng không thể không nói, cảm giác khẩn trương hay xuất hiện trước nay của cô dù sao cũng tính tiêu tan một chút.

Bởi vì chạy nhanh trên bãi biển nông, có người đề nghị cởi bỏ quần áo dứt khoát chỉ mặc áo tắm, một là như vậy thuận tiện, hai là có thể xúc tiến tình cảm. Năm nay lại xuất ngoại không đến một chút kí.ch thích làm sao được.

Nhân viên của Nhất Thiên không thiếu tuấn nam mỹ nữ, tuy rằng không thể so sánh với nghệ nhân, nhưng điều kiện bản thân cũng đều không tệ.

Dù sao đại hội thể thao mỗi năm luôn có thể gom góp được vài đôi tình lữ vừa ý đến. Tự sản tự tiêu, cũng tính là giải quyết chuyện đại sự của nội bộ.

Nhóm đạo diễn sảng khoái đồng ý, Hứa Mạt xem xét xung quanh cũng chuẩn bị cởi áo phông của bản thân, cô sớm đã nghe ngóng qua, mọi người đều mặc áo tắm ở bên trong.

Thế nhưng cô còn chưa bắt đầu liền nghe thấy một giọng nói hàm chứa lệ khí vang lên.

"Sao, đến đây chơi trò so ai mặc áo tắm đẹp hơn cho tôi à? Đều không được cởi." Đôi mắt hoa đào đó của Thẩm Thận lúc này tràn đầy không quan tâm, ngữ khí tuy rằng không nhanh không chậm nhưng ai cũng có thể nghe ra ý trong lời nói của anh.

Nhân viên vừa nãy hưng phấn lên dồn dập ỉu xìu, lời lão tổng ai dám không nghe, ai dám không theo.

Khúc nhạc đệm này vừa ra, bầu không khí sau đó trở nên khó giải thích, không có loại hưng phấn bung nóc, thoải mái sập đỉnh như vừa mới bắt đầu nữa, mọi người tuân thủ quy tắc vô cùng thành thật.

Có điều đa số nhân viên là người trẻ tuổi, cũng đều chơi thoải mái, sau khi thi qua vài nhóm, độ khó nâng lên, mọi người lần nữa reo hò.

Lướt qua hình thức hai đội nam nữ lúc trước, lần này là tùy thời phân nhóm, hai người thành một đội, một người cõng một người khác chạy nhanh.

Nghệ nhân tự nhiên là theo nhóm nghệ nhân, Hứa Mạt liền được phân đến một vị nam diễn viên, tuổi tác tương đương với cô, nhưng lại là tiền bối đã ra mắt vài năm, độ hot rất lớn, cô cũng có thể phối hợp.

Hai người chào hỏi lẫn nhau, liền chờ ở một bên, nam diễn viên vô cùng hài hước, nói chuyện khéo léo lại dí dỏm, khó trách là nhân vật của chương trình tạp kỹ, Hứa Mạt liên tiếp bị chọc cười vài lần.

Cô ở bên này cười đến mắt cong cong, Thẩm Thận ở một bên nhìn vậy trong lòng bốc lên ngọn lửa. Cảm giác đắng chát đó lại đến nữa, gắt gao nhéo lấy tim anh không buông.

Còn chưa tới lượt hai người họ, hoặc nói là lần thi đấu này còn chưa bắt đầu liền lại bị cắt ngang.

"Cảnh quay lần này đủ rồi, thông cảm mọi người, hôm nay kết thúc sớm." Ngữ khí của Thẩm Thận rất lạnh, trên miệng là nói như vậy nhưng tầm mắt lại gắt gao khóa chặt cô, một lát không di chuyển.

Làm cho nam diễn viên bên cạnh Hứa Mạt chẳng biết tại sao, còn sờ mặt của chính mình.

Bữa tối Hứa Mạt cùng với những nữ nghệ nhân khác tụ thành một bàn bên cạnh bãi cát trong khách sạn, đây là bàn ăn ngoài trời, nhìn về phía xa còn có thể nhìn thấy mặt trời chiều lặng.

Sóng biển xao động, bị ánh chiều tà chiếu đến trong vắt, bầu trời dần dần nhuộm thành màu ráng mây.

Bận rộn cả một ngày, kế tiếp chính là thời gian tất cả mọi người thư giãn, có thể tự do bố trí.

Hứa Mạt đến tối cũng không có khẩu vị gì, chỉ cảm thấy trong bụng có chút cảm giác quặn đau, cô khắc chế một hồi, cảm giác không thoải mái đó lại bộc phát mãnh liệt.

Những người khác đang thảo luận buổi tối đi đến đảo khác tản bộ, Hứa Mạt nói trước một tiếng với bọn họ liền tự mình trở về khách sạn.

Cô có chút ỉu xìu, cảm giác quặn đau từng trận kéo tới, liền giống như có cái kềm không ngừng vặn những khối thịt trong bụng cô, đột ngột đánh vào.

Hứa Mạt dùng mu bàn tay sờ thử mặt mình, cảm nhận được một lớp mỏng mồ hôi lạnh.

Có lẽ là máy lạnh của khách sạn hoạt động quá nhiều, hoặc là cảm giác trầm trong bụng ràng buộc hành động của cô, cô lật tìm vài lần thẻ phòng nhưng không thể tìm thấy.

Trước lúc cô hôn mê, ý thức và cảm giác cuối cùng là bị một lồng ngực ấm áp ôm lấy, hơi thở che kín bầu trời đều đánh tới, mang theo sự lãnh lẽo trong trẻo quen thuộc giống như biển xanh sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0