Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 32

Chấp Thông Nhất Căn

2024-04-04 22:50:30

Trong lúc Hứa Mạt đang quay bộ phim thần tượng, lại nhận được vài lời mời của nhà quảng cáo mới, cô đã bắt đầu chậm rãi đi vào trong tầm mắt của khán giả.

Là ngôi sao mới mà Nhất Thiên tận lực đề cử, cô ngoài đi quay những quảng cáo này, còn tiếp nhận quay video tuyên truyền của bộ phận người mới của Nhất Thiên.

Vị nhiếp ảnh gia kiêm đạo diễn của mục quảng cáo này là người cô không thể quen thuộc hơn, Giang Mặc.

Nói đến từ sau lần quảng cáo châu báu trước đó, hai người cũng không có gặp mặt qua. Người trong giới đều bận, bất kể ngôi sao lớn hay nhỏ, cũng đều có nghiệp vụ mà bản thân nhận lấy và cần phải hoàn thành.

Lần trước Hứa Mạt ở trên hot search của weibo nhìn thấy bóng dáng của anh ta, có vẻ như anh ta đã tham gia một buổi lễ nhiếp ảnh Châu Âu, cầm lấy được giải thưởng khá có trọng lượng.

Buổi chụp ảnh hôm nay là ở trong tòa hành chính của Nhất Thiên, trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, bây giờ Hứa Mạt đã có thể thành thạo phát huy, cũng có thể linh hoạt lắng nghe sắp xếp của đạo diễn, dựa theo đề xuất để làm ra một số thay đổi về động tác với ánh mắt.

Lần đầu tiên Hứa Mạt hợp tác với Giang Mặc, bởi vì chưa có kinh nghiệm, cô đã từng bị ánh mắt vô tình của anh ta làm cho đóng băng, cũng từng bị anh ta dùng vài chữ ít ỏi nói đến vô cùng xấu hổ.

Giang Mặc vô cùng kiệm lời, nhưng một khi phê bình một người, lại vừa độc miệng vừa sắc bén.

May mà buổi quay hình lần này, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Hứa Mạt thận trọng, hợp tác với Giang Mặc qua một lần, cũng nhìn ra được thói quen với phong cách quen thuộc của anh ta, cũng hợp tác trôi chảy, buổi trưa sau khi kết thúc, video cũng gần như sắp ra được một nửa.

Đến giờ cơm, nhân viên lần lượt rời đi, xuống lầu đi thẳng đến thẳng nhà ăn. Hứa Mạt cúi chào từng người một, vẫy tay với họ.

Giang Mặc lúc đầu luôn đùa nghịch máy ảnh của bản thân, giống như đang kiểm tra gì đó.

Anh ta không nói chuyện, Hứa Mạt cũng không muốn đi làm phiền anh ta, thấy anh ta cũng không giống dáng vẻ sẽ đi nhà ăn của nhân viên. Cô thu dọn một hồi đồ đạc của bản thân, sau đó tự mình ngồi ở một bên.

Gần đây cô không có khẩu vị gì, trong lúc chụp ảnh cô đã gặm nửa chiếc sandwich, bây giờ cũng không đói.

Buồn chán chơi điện thoại một hồi, Hứa Mạt lướt mở một tin nhắn wechat.

Sau khi Thẩm Thận thêm lại cô, mỗi ngày thế nào cũng điểm danh chào buổi sáng trưa tối, mỗi ngày ba lần, vô cùng kiên trì.

Buổi trưa hôm nay lại hiếm thấy không có tin nhắn đến, tầm mắt của Hứa Mạt rơi xuống phần biểu cảm "con heo" kia, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn cho anh.

"Hứa Mạt, qua đây một chút." Giang Mặc đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt theo bản năng đáp lại một câu "Vâng....", cô đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh ta.

"Sao vậy, là có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?"

Giang Mặc nhìn cô chằm chằm một hồi, "Khuyên tai của cô."

Hứa Mạt kinh ngạc trong chốc lát, nhưng cũng bất quá là trong thời gian nửa giây, gần đây cô bận đến xoay mòng mòng, ngược lại quên mất chuyện này.

Ngữ khí của cô mang theo chút ảo não, "Anh không nhắc tôi, tôi cũng quên mất."

Giang Mặc hơi có chút khó nhận ra cong môi, "Cô chờ tôi một chút, tôi đi lấy cho cô."

Cô gật đầu.

Giang Mặc rất nhanh liền trở lại, đưa một cái túi cho cô, "Buổi trưa cô không ăn cơm à?"

"Vâng, vừa nãy tôi có ăn một chút đồ ăn, bây giờ không quá đói, anh thì sao?"

Giang Mặc thu mắt, lời nói đến miệng lại chuyển chủ đề, "Ừm, chờ chút nữa ra ngoài."

Hứa Mạt nhận lấy cái túi mở xem một chút, không đi nghĩ kỹ hôm nay lời của Giang Mặc có chút nhiều, chỉ là ngậm cười nói, "Anh còn giúp tôi gói lại, cảm ơn anh."

Giang Mặc thấy dáng vẻ cười thoải mái của cô, nhất thời ngây người.

Trong trí nhớ, Hứa Mạt đều là dáng vẻ nhàn nhạt, lời nói nhỏ nhẹ, yên tĩnh lại vui vẻ.

Ngay cả nụ cười mỉm đều là độ cong nhỏ thoáng qua, hoàn mỹ nhưng lại thiếu chút gì đó.

Giang Mặc bất động thanh sắc, "Vui vẻ như vậy? Xem ra khuyên tai này đối với cô mà nói rất quan trọng."

Hứa Mạt cúi mặt xuống, ngữ khí nhẹ nhàng lại, "Không tính đi...."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ngẩng đầu lên còn muốn nói gì đó, trong tầm mắt lại nhìn thấy một thân hình cao lớn thẳng tắp quen thuộc.

Lời nói kẹt lại ngay cuống họng, không lên tiếng.

Giang Mặc cũng cảm nhận được sự khác thường của cô, thuận theo tầm mắt của cô nhìn qua.

Thẩm Thận mặt không biểu cảm, ánh mắt luôn mang theo ý cười lúc này đều thu lại, nhưng vẫn nhiễm điện như cũ, ánh mắt giống như sợi dây căng chặt, theo đó liếc qua mà khóa chặt Hứa Mạt với cái túi trong tay cô.

Theo anh thấy, hai người vành tai chạm tóc mai, cách nhau gần như vậy, thân mật cực điểm, vô cùng chướng mắt.

Anh cảm thấy cuống họng đều muốn thét ra khói, lửa trong lòng cháy lên, lại không thể tiết ra, khô khốc như nham thạch đang quằn quại trong lửa đỏ nóng hầm hập.

Giang Mặc cũng kinh ngạc, không hiểu tại sao Thẩm Thận lại xuất hiện ở đây.

Thẩm Thận khắc chế sự ghen tuông đang dâng trào trong người, cứng nhắc nguyên khuôn mặt đẹp trai mà bước tới, sau đó động tác nhanh chóng không cho người khác cự tuyệt, cứng rắn ngang ngược chen ngang ở giữa hai người.

"Lâu quá không gặp nha, Giang đại công tử." Thẩm Thận gần như bật từng chữ một qua kẽ răng.

Bốn mắt nhìn nhau, dù người lạnh nhạt như Giang Mặc cũng cảm nhận được địch ý kỳ lạ, đột ngột lại sắc bén của Thẩm Thận.

Giang Mặc gật đầu, cũng tính là đáp lại.

Giang gia với Quý gia nhà mẹ đẻ của Thẩm Thận là thế giao, nhị công tử Giang gia với em họ Quý Minh Châu của Thẩm Thận là kết thân từ bé, giao tình nhiều năm của hai nhà như vậy, thế là hai người từ nhỏ có quen biết, đối với đối phương tuy rằng không quá hiểu rõ, nhưng cũng là quan hệ gặp mặt liền sẽ chào hỏi.

Giải trí Nhất Thiên tuy rằng là người nhà họ Thẩm quản lý, nhưng Giang gia với Lý gia đều chiếm cổ phần không nhỏ.

Thẩm Thận vừa bắt đầu liền cho Hứa Mạt một bức tường lưng kiên cố rộng lớn, cô còn chưa kịp ngẫm kỹ, liền thấy ngữ khí nói chuyện của hai người thoạt nghe có chút quen thuộc.

Tự cho là Thẩm Thận đến tìm Giang Mặc, cô theo bản năng muốn trốn tránh.

Còn chưa chờ cô có động tác gì, liền bị Thẩm Thận nắm chặt lấy tay nhỏ của cô.

Không biết Thẩm Thận lúc nào đã quay người lại, lúc này kéo cô lại, giống như đang tuyên bố chủ quyền, "Cơm trưa anh còn chưa ăn đã chạy đến nhìn em rồi."

Ngữ khí nghe kỹ còn có chút ủy khuất, còn mang theo chút mùi vị cầu an ủi.

Giang Mặc ở một bên chau mày, luôn đánh giá hai người.

Hứa Mạt có chút xấu hổ, đẩy tay Thẩm Thận ra, "Anh làm gì vậy..."

Nói xong cô lại nhìn về phía Giang Mặc, "Ngại quá, vị này...ừm...Thẩm tổng anh chắc cũng quen biết, anh ấy là bạn tôi."

Giang Mặc lại liếc nhìn Thẩm Thận, Thẩm nhị thiếu luôn mắt cao hơn đầu, lười biếng lại tự phụ, lúc này lại lạnh mắt, trừng anh ta vài cái.

Giang Mặc mặt không biểu cảm, cảm xúc cũng không phập phồng quá nhiều, "Đồ cô cầm lấy rồi, đừng lại làm mất nữa, buổi chiều gặp lại."

Nói xong, anh ta liền nhấc chân bước về phía thang máy, nháy mắt liền biến mất ngay góc ngoặt.

Trong không gian rộng lớn liền chỉ thừa lại hai người.

Thẩm Thận nhìn cô một hồi, ngữ khí không hiểu sao đắng chát, "Anh ta đưa em đồ chơi gì mà em vui vẻ như vậy?"

Hứa Mạt vừa nghe thấy ngữ khí chất vấn của anh, cũng có chút không vui, cô mặt mày bình tĩnh, ngữ khí không có chút phấp phỏng gợn sóng, "Không có gì."

Thẩm Thận thấy cô như vậy, loại cảm giác đầu quả tim bị nhéo chặt lại xuất hiện, từng chút một hiện ra, chua chát xông thẳng lên.

Hứa Mạt cầm lấy cái túi muốn xoay người, liền bị kéo vào trong một lồ,ng ngực ấm áp.

Thẩm Thận ôm lấy cô hung hăng đè cô vào góc tường.

"Ưm!" Hai tay Hứa Mạt bị còng chặt lại, không thể động đậy, lúc này bị anh trói buộc lại trong tư thế như thế này, vô cùng xấu hổ và giận dữ.

Thẩm Thận cúi đầu dùng đầu mũi cọ xát đầu mũi của cô, đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi môi anh đào mềm mại mọng nước của cô, nơi đó giống như cánh hoa nở rộ, dịu dàng câu người ngắt hái.

"Anh ta nói điều gì dễ nghe rồi mà em cười vui vẻ đến vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói của Thẩm Thận ngắt quãng, ngữ khí khó phân biệt, nhưng anh không vui lại có thể nghe ra được.

Hứa Mạt cắn môi, "Anh phát điên gì vậy chứ."

Thẩm Thận lẩm bẩm nói, giọng nói ép đến cực thấp, trầm thấp gợi cảm, "Đúng vậy, anh chính là điên rồi, điên đến mỗi ngày đều nhớ đến em."

Nói xong, anh liền ép xuống đôi môi của cô.

Người trong ngực vẫn mềm mại thơm ngọt như vậy, ôm lấy giống như một cây kẹo bông gòn, thuần khiết lại ngọt ngào, hiện lên chút hương mật ong như đang câu dẫn người khác.

Hầu kết Thẩm Thận hơi động, cuối cùng khó khăn lắm mới dừng ở nơi cách đôi môi Hứa Mạt rất gần.

Anh không thể không nhịn, anh không muốn lại làm cô tức giận.

Hứa Mạt vốn đang giãy dụa, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, qua một hồi, hơi thở nóng bỏng ở trước mặt lặng lẽ rời đi.

Giây tiếp theo, bên cổ cô có một cái đầu xù chôn vào.

Thẩm Thận chán chường sáp gần cổ của cô, khắc chế khát vọng muốn hôn liếm, chỉ là cọ xát vài cái.

"Xin lỗi, vừa nãy trong lòng anh rất khó chịu."

Hứa Mạt cũng đứng ngay tại chỗ, mặc cho anh tùy ý ôm ấp, hai người không tiếng động đứng ở trong góc, không tiếng động dựa sát vào nhau.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thận nói xin lỗi với cô.

Hứa Mạt nhẹ than một tiếng, ngữ khí rất nhẹ, hiện ra chút bất đắc dĩ, "Thẩm Thận, em với anh ta chỉ là quan hệ bạn bè, thứ anh ta đưa em.....là một đồ vật....mà lần trước em làm rơi ở chỗ chụp ảnh."

Đầu Thẩm Thận vẫn chôn trong cổ cô, giọng nói rầu rĩ truyền đến, "Thật sao, không có quan hệ khác với anh ta?"

Hứa Mạt đẩy anh nhưng đẩy không ra, "Ừm...."

Qua một hồi lâu, Thẩm Thận cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng lại không phải là dáng vẻ mà Hứa Mạt tưởng tượng.

Khóe môi anh hơi cong, đôi mắt hoa đào gợn sóng mang theo tình ý.

Trong lòng Hứa Mạt lộp bộp một cái, trực giác bản thân lại trúng kế của anh, Thẩm Thận mà trước kia cô luôn quen thuộc lại trở lại rồi.

Quả nhiên, da mặt của Thẩm Thận rất dày, một chút xấu hổ cũng không có, thân trên tuy rằng rời khỏi người cô, hai tay lại như cũ siết lấy vòng eo mảnh mai của cô không buông, lòng bàn tay ấm áp, xuyên qua lớp áo xuân mỏng chậm rãi ngấm vào.

Theo đó, Hứa Mạt nghe thấy giọng điệu lười biếng thường ngày của anh vang lên.

Anh không nhanh không chậm nói, nhả từng chữ một, "Vậy anh thật tin tưởng em nha."

Chiều ngày hôm đó, Thẩm thận mang theo đôi giày có hai dấu giày đối xứng đi họp.

Sau khi hội nghị kết thúc, Tống Đình hiếm lạ liếc nhìn mặt giày của anh.

Thẩm Thận trước nay theo đuổi sự hoàn mỹ, khí chất tự phụ toàn thân trên dưới một chút cũng không chấp nhận lộn xộn bẩn thỉu, cư nhiên để lại hai dấu giày không to không nhỏ.

Dấu chân không lớn, chắc là tác phẩm của phụ nữ.

Lại liên tưởng đến mật báo trước đó của anh ta, tất cả đều xâu chuỗi lại, trong ngữ khí của Tống Đình tràn ngập vui sướng khi người gặp họa, "Ai da ôi, Thẩm nhị thiếu không gì không thể của chúng ta lại bị ghét bỏ rồi đúng không, đây là?"

Thẩm Thận không để ý anh ta, ngồi xiêu vẹo trên sô pha, trong tay không ngừng chơi điện thoại, cười đến nhộn nhạo.

Tống Đình còn chưa đến gần, liền bị Thẩm Thận một tay ngăn lại, "Cậu biết có nhà hàng nào mà con gái thích đi không?"

"Cậu muốn dẫn Hứa Mạt ra ngoài ăn cơm?" Tống Đình khinh thường hừ một tiếng, "Cậu hẹn người ta đồng ý sao? Bớt dát vàng lên mặt bản thân đi?"

Thẩm Thận nhướng mày, "Cậu hiểu cái gì?"

Anh hẹn cô, luôn có thể hẹn được một ngày cô đồng ý.

Nếu hẹn còn không được, Thẩm Thận nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm lúc trưa, trong lòng tự dưng vui vẻ, vui sướng chạy thẳng lên lồ.ng ngực.

Hẹn không được, vậy liền "chặn".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0