Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 49

Chấp Thông Nhất Căn

2024-04-04 22:50:30

Hứa Mạt quay người, cũng ôm Thẩm Thận, cọ cọ vào người anh.

Hai người yên lặng ôm nhau một lát, Thẩm Thận phá vỡ im lặng trước.

"Thật ra cũng có chỗ thay đổi."

Hứa Mạt nâng mắt, mặt lộ ra nghi hoặc, "Thay đổi cái gì?"

Thẩm Thận bật cười, không nói, chỉ ôm eo nhỏ của cô, kéo cô lên tầng hai.

Tầng hai có phòng để đồ và phòng thể hình chuyên dụng của anh, còn có một số phòng đựng đồ, dùng để chất các loại đồ chơi điện tử mà Thẩm Thận sưu tầm từ khắp nơi trên trái đất cùng với mô hình ô tô mà anh vô cùng yêu thích.

"Này có liên quan gì đến em?" Hứa Mạt khẽ đập anh một cái.

Thẩm Thận bắt được bàn tay nhỏ lộn xộn của cô, nắm chặt dẫn đi, bước về căn phòng cuối cùng hành lang.

Thảm trải sàn mềm mại, bước lên không hề phát ra tiếng động, Hứa Mạt nhìn sang bên trái Thẩm Thận chỉ là bóng lưng mạnh mẽ đang kéo cô đi về phía trước, bỗng dưng cảm thấy an tâm vô cùng.

"Đến rồi, em đẩy vào thử xem." Thẩm Thận dừng lại, kéo cô đến trước cảnh cửa kính trượt.

Hứa Mạt liếc nhìn anh một cái, trong miệng lẩm bẩm, "Thần thần bí bí..."

Cô còn chưa nói hết lời, Thẩm Thận nhấn công tắc, thế giới bên trong cửa kính trượt cũng đột nhiên được thắp sáng.

Hứa Mạt nhìn vào bên trong, bên trong đèn đuốc sáng rực, đột nhiên sáng lên, còn rực rỡ hơn đèn tường ngoài hành lang mấy phần, cô bị ánh đèn làm chói mắt hơi híp lại.

Đợi đến khi vòng sáng mơ hồ trước mặt đều mất đi, Hứa Mạt mới nhìn rõ sắp xếp bên trong.

Đây chính là phòng để đồ mới, rộng rãi thoáng mát, quần áo được treo gọn gàng ngăn nắp, treo đầy khắp phòng.

Phong cách đơn giản, vách tường và đèn điện đều là màu vàng nhạt, đây chính là màu cô thích.

Hứa Mạt bước vào, sờ hàng đầu tiên gần cô nhất, là các kiểu đồ ngủ, kiểu dáng và chất liệu đều không giống nhau.

Cô nghiêng đầu qua, nhìn Thẩm Thận.

Thẩm Thận nghiêng người dựa vào tủ đồ đối diện, đang ôm tay, đôi mắt nhàn nhã lười nhác trêu chọc.

Hứa Mạt duy trì tư thế nghiêng đầu như này, hỏi anh, "Cho em?"

Thẩm Thận hếch cằm, sắc mặt nhàn nhạt, tự nhiên gật gật đầu.

Cô khẽ bật cười, "Chuẩn bị bao lâu rồi?"

Thẩm Thận nhìn bộ dáng không giống quá vui vẻ của cô, thần sắc nhàn nhạt không còn nữa, "Em không thích?"

Anh nghe nói, con gái đối với phòng đồ như này không có chút lực kháng cự nào.

Hứa Mạt nhìn mấy cái tủ tràn đầy quần áo, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, "Thẩm Thận, thật ra anh đã sớm muốn em đến bên này ở rồi đúng không?"

Không chỉ như vậy, còn nhân cơ hội muốn dỗ dành, nhận được sự yêu thích của cô.

Thẩm Thận bị nói trúng tâm tư nhỏ, cũng không có vẻ ngại ngùng, đi về phía trước, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, "Sớm muộn em cũng qua đây ở, sớm hay muộn chút không phải đều giống nhau sao?"

Hứa Mạt đẩy anh ra, giả bộ ghét bỏ, sờ sờ mặt mình, "Luôn muốn gặm em..."

Thẩm Thận bật cười, "Nhưng em cũng rất hưởng thụ, khẩu thị tâm phi là không ngoan đâu."

Nói xong anh lại tiến đến, hơi thở ấm áp phả lên tai cô, "Thật ra anh không chỉ là gặm, anh còn biết..."

Hứa Mạt nghe đến cuối cùng, bên tai bị thổi nóng nóng, phủ lên một tầng hồng hồng, "Được rồi..."

Cô tùy ý đánh giá, tầm mắt bị thấm thảm mềm mại trên đất hấp dẫn, cũng tò mò, "Tại sao trên đất phải trải cái này, này là làm cái gì?"

Nếu nói là thảm trải nền, lại chỉ có một mảnh nhỏ.

Lông cừu trắng tinh phủ lên bên trên, cho dù cô đi dép trong nhà sạch sẽ, cũng không dám dẫm lên.

Thẩm Thận hơi có chút không tự nhiên, tùy tiện phụ họa, "Ừm, chẳng làm gì, sau này rồi sẽ có cơ hội dùng đến."

Đôi mắt nai trong veo đen lánh của Hứa Mạt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh, Thẩm Thận trực tiếp đổi đề tài.

Anh đứng thẳng, đôi mắt nhìn vào cô, "Đợi có thời gian, anh lại đi dạo cùng em, quần áo ở đây có thể tùy ý mặc, đều là của em."

Hứa Mạt khẽ đáp một tiếng, thật ra vẫn là rất vui vẻ, nhưng sau khi túm lấy một cái, cô tự nhiên mò đến nhãn hiệu vẫn còn chưa gỡ mác, "Nhưng liệu có nhiều quá không, hơn nữa có mấy cái rất đắt."

Thẩm Thận nhướng mày, "Xem như phần thưởng anh tặng em vì làm việc chăm chỉ, không phải nói gần đây nhận được một khoản lớn sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âm thanh của Hứa Mạt mang theo vui vẻ, nhưng vẫn là nhỏ giọng phản bác anh, "Gì chứ, cũng không kiếm nhiều bằng anh, anh còn muốn thưởng cho em?"

Đôi tay thon dài như ngọc của Thẩm Thận đặt trên chiếc tủ thấp đặt đồ trang sức, khẽ gõ gõ, "Sau này làm được một việc em thích, anh đều thưởng cho em."

Hứa Mạt duỗi chân, khẽ đạp lên dép trong nhà của anh, "Anh cho rằng anh đang quay phim hả?"

Thẩm Thận không trả lời câu hỏi của Hứa Mạt, ngữ khí của anh trăn trở, sau đó bổ sung thêm một câu, "Thật ra nếu như em không muốn, chúng ta có thể đổi chỗ một lát, em thưởng cho anh."

Âm cuối của anh kéo dài, ý vị không rõ.

Nhưng Hứa Mạt nghe hiểu, phần thưởng mà anh đòi vô số lần, không phải đều cái mấy cái....

Trong đầu cô lập tức hiện lên một số hình ảnh liên miên.

"Mới không thèm." Hứa Mạt hừ hừ, phản bác đều lộ ra vẻ mềm mại.

Thẩm Thận chính là thích ngữ điệu này của cô, chứ không phải là dịu dàng tự nhiên xa cách như dĩ vãng.

Tay Hứa Mạt hơi vuốt ve áo ngủ trong tủ áo đó, đêm nay cô muốn chọn một bộ, dù sao, mấy kiểu này đều rất đẹp.

"Em lấy một bộ, đợi lát nữa đi ngủ."

Ngừng một lát, cô lại nói, "Chỗ này anh đã thu dọn phòng ngủ cho em chưa?"

Nơi này của Thẩm Thận chính là căn hộ ba tầng, phòng trống rất nhiều.

Nghe vậy, Thẩm Thận nhướng mày, "Đến cũng đã đến rồi, tại sao không ngủ cùng anh trai?"

Hứa Mạt vuốt vuốt mấy bộ đồ ngủ này, "Em cảnh cáo anh... Anh nói chuyện đàng hoàng cho em...."

"Em gọi anh một tiếng A Thận, anh sẽ nói chuyện đàng hoàng." Thẩm Thận khẽ cười một tiếng, phút chốc nói một câu.

Thẩm Thận ngay sau đó lại tiến gần phía sau cô, "Ngủ cùng nhau được không, anh sẽ không bắt nạt em."

Giọng nói Hứa Mạt chầm chậm, "Anh bắt nạt em còn ít sao..."

Thẩm Thận đợi cô gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác. Cho dù cô không đồng ý cũng không sao, mấy căn phòng to nhỏ ở nơi này, anh đều có chìa khóa.

Tính toán xong, Thẩm Thận hai tay đút túi, còn muốn nói cái gì, liền nhìn thấy thân hình Hứa Mạt cứng lại, không nói một lời nhìn chỗ kia.

"Sao vậy?" Anh không hiểu hỏi, cho rằng cô có chút không thoải mái.

Lời của anh vừa dứt, liền thấy Hứa Mạt quay đầu lại, trong tay cầm một bộ đồ ngủ mỏng manh, mỏng như cánh ve.

"Này là cái gì hả... Anh lại dám đặt cái này..." Hứa Mạt lại liếc nhìn bộ đồ trong tay.

Như kiểu viền tơ, còn không chỉ có một bộ. Chỉ nhìn một cái, cô đã mặt đỏ tim đập, trái lại Thẩm Thận, đứng ở một bên, lại vô cùng vân đạm kinh phong.

Thẩm Thận tự mình chọn cho cô một bộ đồ ngủ hoa bông, sau đó nhận bộ đồ trong tay cô, "Em chọn cái này, anh còn tưởng rằng em rất vừa ý chứ."

Nói xong anh cúi đầu tỉ mỉ đánh giá, ngữ khí rất nghiêm túc, "Bộ này không tồi, sau này chúng ta dùng."

Hứa Mạt nghe được ngữ khí thờ ơ của anh, lập tức đoạt bộ đồ trong tay anh lại, đặt lại vị trí ban đầu, "Anh quá đáng ghét rồi....". Đam Mỹ Hiện Đại

Thẩm Thận lười nhác, "Ồ, anh biết rồi, em thích anh."

Hứa Mạt: "......."

***

Sau đó Hứa Mạt trực tiếp đẩy anh đi tắm.

Hai người phân biệt vào phòng tắm tầng trên tầng dưới, cuối cùng sau khi ra ngoài, thời gian đã không còn sớm rồi.

Hứa Mạt tắm xong trước, quen việc dễ làm vòng vào phòng ngủ Thẩm Thận, tùy ý ngồi phịch trên giường.

Hai người đã nửa tháng không gặp, lại trải qua chuyện kinh sợ lúc tối, cô cũng nhớ anh, buổi tối có anh bên cạnh, cô ngủ mới an tâm.

Thẩm Thận tùy ý mặc bộ đồ ngủ màu xám, nửa trên để trần, trực tiếp bước ra ngoài, tóc đen còn ướt, vẫn còn nước chảy xuống.

Anh vốn dĩ là tùy tiện lau lau một chút, cả người đều toát ra vẻ lười nhác.

Nhưng anh hơi nghiêng đầu, tầm mắt liền chạm đến Hứa Mạt đang ở trên giường.

Mái tóc đen xinh đẹp của cô nhu thuận xõa bên cổ áo ngủ đáng yêu ngọt ngào, là kiểu mềm mại bó sát, chặt chẽ bao quanh cô, lộ rõ đường cong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đang đạp trên chăn, cong cong lên, cả người đều tỏa ra hương vị yên tĩnh thoải mái.

Tự cô đã thành một bức tranh, Thẩm Thận cảm thấy trong không khí đều tràn đầy hương thơm hoa nhài.

Thẩm Thận chưa từng nghĩ đến, Hứa Mạt có thể ở trong phòng anh đợi anh.

Cô gái thuộc về anh, cứ như vậy nằm trên giường của anh.

Suy nghĩ này làm cho Thẩm Thận vô cùng vui vẻ, anh đi thẳng đến trước giường, vỗ vỗ bụng nhỏ của cô.

Hứa Mạt đang lướt mạng, ngay cả anh vào phòng lúc nào cũng không chú ý đến, lúc này bị anh đột nhiên vỗ một cái, điện thoại thiếu chút nữa rơi vào mặt.

"Sao lại làm đột nhiên tập kích!" Hứa Mạt nói xong vẫn cảm thấy mình bị lén tập kích, nắm gối bên cạnh, không nghiêng không lệch ném vào người anh.

Thẩm Thận không nói gì, chỉ cúi người xuống, cách cô ngày càng gần.

Mắt thấy sắp đụng đến chóp mũi của cô, lại mạnh mẽ ngừng lại.

Hứa Mạt nín thở ngưng thần, không chút sợ hãi, cứ như vậy từ dưới nhìn lên anh, đối mắt với anh.

Khi cô sắp không kiên trì được nữa, Thẩm Thận vượt qua cô, nắm lấy bộ đồ ngủ đặt trên đầu giường, từ ý mặc lên người.

Anh vừa đóng khuy, vừa ung dung nhìn cô, "Sao lại qua đây rồi?"

Thẩm Thận thật ra đã tính xong việc đêm khuya trộm hương rồi, nhưng mà cuộc sống gần đây cứ ưu ái anh như vậy đấy.

Hứa Mạt lăn một vòng trên giường, lăn đến đầu bên kia, giường anh rộng, cũng chịu được một phen dằn vặt như vậy.

"Sao nào, anh không muốn ở cùng em sao?" Hứa Mạt trừng mắt, là xuất phát từ nội tâm, nghi hoặc thật lòng thật dạ.

Khóe miệng Thẩm Thận xấu xa cong lên, "Đương nhiên muốn nha, anh còn muốn thương em."

Anh nói xong liền tùy tiện ném khăn tắm trong tay xuống đất, sau đó nhanh chóng nắm mắt cá chân mềm mại của Hứa Mạt, kéo cô dưới người.

"Sau khi anh đi, có nhớ anh không?" Giọng anh khàn khàn, lẩm bẩm bên tai cô, Hứa Mạt cảm thấy trái tim mình sắp hòa tan rồi.

"Ừ." Cô gật gật đầu, nói nói liền tự mình cũng bật cười, "Nhưng chúng ta ngày nào cũng gọi video nha."

Bộ dáng này của Thẩm Thận, người không biết còn tưởng bọn họ chia cách một năm, nửa năm.

"Nhìn có thể giống như làm sao?" Thẩm Thận không nhanh không chậm nói, sau đó vuốt vuốt tóc rối hai bên gò má cô.

Dứt lời, anh liền chống hai tay hai bên cô, nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống.

Không khí dần dần nóng lên, âm thanh ám muội dần vang lên, Thẩm Thận cuốn lấy môi lưỡi của cô, từng đợt từng đợt miêu tả, sau đó dùng sức mà gặm.

Khi kết thúc, hai người đều thở hồng hộc.

Thẩm Thận ôm cô vào lòng, cương quyết lấy điện thoại trong tay cô ra, "Được rồi, ngủ thôi."

Hứa Mạt còn chưa phản ứng lại, Thẩm Thận đã lấy điều khiển từ xa, ấn tắt tất cả đèn cảm ứng, trong phòng lập tức tối đen một mảnh.

Cô vẫn chưa có chút buồn ngủ nào, tay cũng vòng qua, ôm chặt lấy anh, cảm nhận mùi vị thanh mát như biển lớn trên người Thẩm Thận.

Hứa Mạt khẽ ngửi, mang tính thăm dò mà hỏi, "Anh.... Anh như vậy đã xong rồi?"

Cô có thể cảm nhận được khát vọng của Thẩm Thận đối với mình, bởi vì cô thấy cồm cộm rõ ràng.

Thẩm Thận thấp giọng đáp một tiếng, sau đó âm thanh trêu chọc truyền đến, "Sao, em muốn rồi?"

Hứa Mạt không khách khí chút nào, giơ tay nhéo eo anh một cái.

Nhưng mà chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó liền bị Thẩm Thận nắm lấy bàn tay lộn xộn. Anh như là ngậm vành tai cô, hô hấp nóng rực, "Đừng nhúc nhích, cử động nữa anh cũng không dám bảo đảm đâu."

Lần này, người mềm mại trong ngực mới ngừng lại.

Thẩm Thận vừa có tiếc hận, vừa có cảm khái. Có điều vẫn là ôm được người ngày nhớ đêm mong.

Thật ra anh cũng biết, cô là bị chuyện tối nay dọa sợ, chắc chắn trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc này, anh cũng không muốn náo cô.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Thẩm Thận cũng không nói ra. Anh không muốn lại nhắc đến chuyện này trước mặt cô.

Hứa Mạt mặc dù không động nữa, nhưng cũng cảm giác tư thế ngủ này không quá thoải mái, cọ cọ trong lòng anh, cuối cùng rốt cuộc cũng nhích đến nơi thoải mái vô cùng, sau đó chôn người vào.

Sau khi yên ổn, cơn buồn ngủ kéo đến vô cùng nhanh, trong phòng yên tĩnh, bên người lại là bờ vai rộng lớn của anh, Hứa Mạt cảm thấy ngay cả hô hấp cũng mang theo ngọt ngào.

Trước khi say giấc, cô cong cong khóe miệng, "Ừm... A Thận ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Số ký tự: 0