Chương 56
Chấp Thông Nhất Căn
2024-04-04 22:50:30
Hôm nay Hứa Mạt ngủ đặc biệt không sâu, sau đó cô ngủ không được, dứt khoát chỉ nhắm mắt nằm nghỉ.
Đêm bên ngoài cửa sổ dần dần khuya, mưa còn đang rơi, cảnh đêm của thành phố ở phía xa đều bị nhuộm thành quang ảnh mơ hồ.
Cô dứt khoát vén chăn ngồi dậy, đi đến phòng khách. Ở trên sô pha lật túi một hồi, cô mới tìm ra điện thoại của mình.
Hứa Mạt ấn ấn, phát hiện điện thoại không còn pin, tự động tắt máy rồi.
Cô theo bản năng liền ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ thạch anh trên trường, kim bên trên đang chậm rãi chuyển động.
Thời gian đã tối rồi, Thẩm Thận cư nhiên còn chưa về, điện thoại cô lại tắt máy, anh nhất định lo lắng muốn mạng.
Sau khi sạc pin điện thoại, Hứa Mạt liền nghe thấy một tiếng máy móc truyền đến từ chỗ thang máy, âm thanh nhắc nhở rất nhỏ, nhưng cũng đủ nhắc nhở cô sự trở về của Thẩm Thận.
Cô vội vàng xuống sô pha, ngay cả dép cũng không kịp mang, đi chân trần, chạy thẳng đến cửa thang máy.
Cửa chậm rãi mở ra, đôi tay thon dài như ngọc đó dẫn đầu đập vào mí mắt.
Thẩm Thận đang hơi cúi đầu, viền môi căng thành đường thẳng, vẻ mặt không rõ. Giống như cảm nhận được gì, anh ngẩng đầu, tiếp xúc với mắt người trước mắt, ngây người.
Anh chậm rãi bước ra từ thang máy, còn chưa đứng vững, liền bị Hứa Mạt một phát ôm lấy.
Sắc mặt Thẩm Thận hơi chút dịu đi, tay lại nhấc lên đẩy cô ra ngoài.
Hứa Mạt không biết ý anh là gì, chỉ biết anh đẩy cô ra ngoài, nhất thời vành mắt liền đỏ lên.
"Tại sao không cho em ôm." Cô ngữ khí ủy khuất muốn mạng.
Thậm Thận còn chưa kịp giải thích, liền bị bộ dạng giống như cô vợ nhỏ của Hứa Mạt chọc cười.
Hứa Mạt thấy anh còn cười càng thêm ủy khuất, vành mắt biến thành màu hồng nhạt, giống như giây tiếp theo liền muốn khóc.
"Được rồi, khóc cái gì, quần áo của anh ướt rồi, em ôm lấy lại không thoải mái." Thẩm Thận sờ đầu cô, ngữ khí mang theo sự dỗ dành nhẹ nhàng.
Hứa Mạt lúc này mới ý thức tới mặt anh, tóc đen của anh ướt một nửa, ngẫu nhiên có hạt nước từ trong tóc rớt xuống, từng giọt từng giọt thuận theo xương chân mày ưu việt của anh trượt xuống sườn mặt, khuôn mặt như ngọc bị nước đọng qua, càng hiện lên trắng nõn.
Hứa Mạt nhìn vậy, trong lòng lại nổi lên sự đau lòng.
Cô không để ý Thẩm Thận phản đối, dùng đủ lực chui vào trong ngực anh. Quần áo anh ướt mảng lớn, nhưng cũng không trở ngại Hứa Mạt đem đầu chôn chặt vào.
Thẩm Thận im lặng trong chốc lát, cuối cùng siết chặt lấy cô.
"Hôm nay em chỗ nào cũng không đi, trực tiếp trở về đúng không?"
Giọng của Thẩm Thận từ trên đầu rơi xuống, trầm thấp không thôi, khiến lỗ tai người ngứa ngáy.
Hứa Mạt gật đầu, "Anh không phải nói đây là nhà chúng ta sao, em có thể đi đâu?"
Thẩm Thận tâm thần chấn động, trầm thấp đáp một tiếng, "Ừm..."
Hồi lâu, giọng nói buồn bực của Hứa Mạt chậm rãi truyền đến, "Hôm nay anh đối với em quá lạnh nhạt."
Cô cảm thấy Thẩm Thận nhất định biết được gì đó, nếu không hôm nay sao sẽ kỳ lạ như vậy.
Thẩm Thận nghe cô nói vậy, mí mắt nửa vén, "Nghĩ lung tung gì đó, anh trai đêm nay liền muốn em xem, xem cuối cùng lạnh hay không lạnh nhạt."
Hứa Mạt ngừng lại, véo anh một cái nhẹ nhàng.
"Hôm nay anh đi gặp lão gia tử rồi, ông đồng ý rồi. Chính là anh liên lạc không được em, theo bản năng cho rằng em đi rồi, đi một chuyến dưới lầu bạn cùng phòng của em."
Thẩm Thận từ Thẩm trạch đi ra, cảm thấy Hứa Mạt chắc là bị chọc tức, nếu không tại sao liên lạc không được. Thẩm lão gia tử trước nay làm theo ý mình, người bề trên lại làm quen rồi, chủ động tìm đến Hứa Mạt, lời nói ra nhất định là có bao nhiêu khó nghe.
Hứa Mạt tính tình lại mềm mại, cả người có lúc giống như đứa ngốc, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn bị lão gia tử ức hiếp rồi. Theo anh nghĩ, quả thật chính là sự giằng co giữa vua sói và thỏ nhỏ, kết cục vô cùng dễ đoán.
"Cho nên anh dầm mưa ướt như vậy?" Hứa Mạt nâng mắt nhìn anh.
Thẩm Thận thu mắt nhìn cô một hồi, nhẹ mổ một cái bên môi cô.
Địa chỉ bạn cùng phòng của Hứa Mạt với phương thức liên hệ, vẫn là anh tìm Trần Thanh Huy lấy được. Hứa Mạt ở thành phố Z không thân không thích, bình thường lại ở cùng anh, không có bất kỳ chỗ nào có thể đi, anh nghĩ qua nghĩ lại, chỉ có một người bạn cùng phòng của cô.
Sau đó đến dưới lầu, người bạn cùng phòng đó của cô vừa nghe xong sự việc phát sinh giữa hai người, vội vàng muốn anh cút xéo.
Thẩm Thận cho rằng Hứa Mạt không muốn đi ra, dứt khoát trực tiếp đứng ở dưới lầu chờ. Mưa phun luôn không ngừng, anh cũng vứt bỏ sự tự phụ trước kia, liền như vậy bướng bỉnh mà chờ.
Cuối cùng vẫn là Trần Thanh Huy gọi điện đến, nói Hứa Mạt không ở đó, anh mới về nhà.
"Anh cho rằng em muốn rời xa anh nữa." Vẻ mặt Thẩm Thận u ám không rõ.
Hứa Mạt kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ anh, hung hăng kéo khuôn mặt anh xuống, thẳng đến tầm mắt hai người ngang bằng.
"Anh chính là như vậy nhớ em sao?" Đầu mũi Hứa Mạt gắt gao chống lấy mũi anh.
Thẩm Thận dưới tay nhẹ nhàng dùng lực, đem cô ôm lên, "Xin lỗi."
Hứa Mạt thuận theo thế của anh, cả người treo lên trên người Thẩm Thận, nghe vậy che môi anh lại, ngăn anh tiếp tục nói tiếp.
"Sau này đều không cần nói như vậy, giữa chúng ta không tồn tại từ này, không có cái gì cần xin lỗi."
Thẩm Thận thấy đuôi mắt cô còn nổi lên màu hồng, lúc mềm mại nói ra câu này, vô cùng xinh đẹp.
"Biết rồi." Lúc này mặt mày anh đều mang theo vui mừng, cười rực rỡ.
Nói xong, anh im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là lên tiếng, "Lão gia tử đã nói gì với em."
Hứa Mạt cắn môi, nâng mắt nhìn anh một cái, tiếp xúc ánh mắt thăm dò của anh, lại giống như bị phỏng, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
"Em....em nói anh chủ động muốn ở rể..."
Thẩm Thận cuối cùng xem như xâu chuỗi lại tất cả câu chuyện.
Chẳng trách đêm nay lão gia tử muốn nói lại thôi, một bộ dáng vô cùng hận sắt không thành thép.
Hứa Mạt thấy anh không nói chuyện, nhỏ giọng thêm một câu, "Ông chọc giận em, em cũng chọc giận trở lại, anh sẽ không tức giận chứ?"
Lại nói thế nào, đó dù sao cũng là ông nội ruột của Thẩm Thận.
Khóe môi Thẩm Thận cong lên, lại nói, "Thật không có bị ủy khuất?"
Hứa Mạt lúc này mới cười lên, mặt mày cong cong, "Ông nội hình như có chút giận, ngoại trừ vừa bắt đầu bị tìm nói chuyện có chút buồn bã, sau đó em căn bản không sợ gì."
Chút buồn bã đó, cũng bởi vì không có Thẩm Thận đồng hành bên cạnh.
Nháy mắt đó, cô căn bản nắm không được cái gì, lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Thẩm Thận có chút nghi hoặc, nhướng mày, "Ông còn tức giận?"
Hứa Mạt chớp mắt, "Đúng vậy, bởi vì em nói anh muốn ở rể nha."
Thẩm Thận trái lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nói, "Làm sao ở rể? Con sinh ra theo họ em?"
Hứa Mạt nghĩ cũng không nghĩ buột miệng, "Anh muốn thật như vậy, vậy em đương nhiên có thể rồi."
Thẩm Thận nguy hiểm ép gần, "Em chính là như vậy muốn sinh con với anh."
Đề tài của anh nhảy quá nhanh rồi, sau khi Hứa Mạt sửng sốt, gần như cà lăm nói, "Ai....ai muốn sinh con với anh chứ..."
Đôi mắt hoa đào nhếch lên của Thẩm Thận giống như ủ một hồ nước trong, mông lung rất nhiều, bắt đầu nhộn nhạo.
"Hiện tại không muốn cũng không sao, chuyện sinh con phải làm em muốn không?"
Hứa Mạt giãy dụa từ trên người anh nhảy xuống, đẩy anh ra, cúi đầu, liền không nhìn anh, "Anh ngấm mưa rồi, vẫn là đi tắm trước đi."
Cô không trả lời, Thẩm Thận càng muốn chọc cô, giọng nói ngậm cười, "Gấp gáp như vậy sao?"
"Này!" Hứa Mạt thật sự có chút phiền.
Thẩm Thận lúc này mới ngừng lại, anh thân như cây ngọc, ngón tay khớp xương rõ ràng cởi cúc áo, linh hoạt liền cởi ra áo trên.
Sau đó anh xoay thân người, tay tùy ý đặt lên trên thắt lưng da, tầm mắt nhìn giống như không nhanh không chậm mà khiêu khích qua.
Đập vào mắt liền là cơ bụng cứng chắc của anh với đường eo xinh đẹp, vai rộng eo hẹp.
Trong những đêm tình nồng, cơ eo dùng lực, mồ hôi chảy ra thuận theo đó chảy xuôi xuống, lúc đó là gợi cảm nhất.
Cô nhìn nhìn, mặt đột nhiên nóng lên. Cô nâng tay, sờ khuôn mặt của bản thân, sau đó tầm mắt trống rỗng, tùy ý nhìn về phía anh.
Thẩm Thận nhẹ cười lên, "Em lại không phải chưa từng xem qua."
Đôi mi thanh tú của Hứa Mạt nhíu lại, "Thẩm Thận, em thật chưa từng thấy qua người so với anh còn biết đùa giỡn lưu manh.
Nghe thấy lời này, đôi mắt Thẩm Thận híp lại, "Em còn muốn xem người nào lưu manh."
Hứa Mạt nhặt quần áo anh vứt trên sàn nhà, lúc biến mất trong phòng giặt ủi, còn không quên trả lời, "Không nói cho anh."
Thẩm Thận vội vàng tắm rửa, quần áo cũng lười tìm, trực tiếp mặc một cái áo tắm đi ra.
Anh bước ra phòng ngủ, trong phòng khách im lặng không động tĩnh.
Thẩm Thận chậm rãi đi đến nhà bếp, ở đó đèn đang sáng chiếu bên trong cửa, một mảng màu vàng ấm áp, bên trong có bóng người đi chuyển.
Anh đẩy mở cửa, hai tay ôm cánh tay, trực tiếp dựa vào khung cửa.
Hứa Mạt đang đứng nghiêng đối diện anh, đang cắt gì đó. Sườn mặt điềm tĩnh, tóc dài được nhẹ nhàng vén lên, cột thành một đuôi ngựa nới lỏng.
Có vài cọng tóc rũ xuống, nửa che khuất khuôn mặt bóng loáng trắng nõn của cô, lông mi đen nhẹ nhàng run rẩy, mặt mày thu lại, đẹp đến không chân thật.
Ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu khiến cho sườn mặt cô dịu dàng, cũng khiến cho tim Thẩm Thận nóng hổi.
"Đang làm gì vậy?"
Hứa Mạt lúc này mới chú ý sự tồn tại của anh, lờ mờ ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ngơ ngác.
"Anh tắm xong rồi?"
Thẩm Thận gật đầu, đứng thẳng người liền muốn đi vào trong, "Em vừa quay phim xong, sao không nghỉ ngơi, đừng làm nữa."
Hứa Mạt đặt dao xuống, chạy chậm lại gần, sau đó nâng tay đẩy anh ra ngoài, "Em buổi trưa có ngủ một chút, nghỉ ngơi đủ rồi. Em bây giờ làm xong chờ chút cùng ăn, anh nhất định còn chưa ăn cơm."
Thẩm Thận cuối cùng là đàn ông, Hứa Mạt làm sao đẩy anh được, anh không muốn đi liền vô lại.
"Anh cuối cùng muốn làm gì vậy...."
Thẩm Thận hơi cong lưng, "Muốn ở cạnh em."
Hứa Mạt thích nghe loại lời này của anh, vui vẻ lên, "Vậy anh ở bên cạnh đợi đi."
Thức ăn cô đã cắt toàn bộ, đi tìm hộp nguyên liệu, cầm lấy nồi với muôi, hướng vế phía anh vẫy tay với biên độ nhỏ.
Thẩm Thận lại gần, "Sao vậy."
Đỉnh cằm xinh xắn của Hứa Mạt hơi nâng, chỉ vào một hướng, "Anh giúp em thắt tạp dề một chút."
Thẩm Thận tay dài vừa vung, đem chiếc tạp dề hoa từ trên tường cầm xuống.
Từ sau khi cô ở đây, đồ vật trong nhà đều nhiễm hơi thở của cô, so với trước kia càng sâu sắc.
Cô giống như đặc biệt thích những thứ có in hoa, ngoại trưc những thứ này, còn đặc biệt thích màu vàng nhạt, ngay cả dép lê đều là dép nhung màu vàng nhạt.
Hứa Mạt xoay người, ngoan ngoãn duỗi hai tay, chờ anh thắt cho, sau đó chậm chạp không thấy anh có động tác.
Cô ngẩng mặt lên, liền đối diện với ánh mắt không có hảo ý của Thẩm Thận.
Tầm mắt anh đang có nhiều hứng thú lưu luyến trên trước ngực cô. Lúc cô về nhà liền cởi áo ngoài ra, nơi này nhiệt độ quanh năm không đổi, cô cảm thấy không lạnh, cũng không có mặc lên.
Cô bên trong còn thừa lại một cái áo không tính mỏng manh, nhưng bởi vì thiết kế khéo léo, đem ngực cô siết chặt, miêu tả sinh động.
Hứa Mạt có chút không được tự nhiên, cho dù hai người thẳng thắn bên nhau bao nhiêu lần, cô như cũ có chút xấu hổ.
Cô chắn lại có tính tượng trưng, tức giận nói, "Anh nhanh chút đi."
Thẩm Thận lúc này mới lười biếng lại gần, "Anh trai không phải đã đến rồi sao, gấp cái gì."
Lập tức cánh tay anh vòng lấy cô, nhốt cô vào trong lồ,ng ngực, dây mảnh vòng qua, sau đó ở sau lưng cô thắt một con bướm tinh xảo.
Lúc Hứa Mạt xào thức ăn, cuối cùng vẫn là đem anh đuổi sang một bên.
Thẩm Thận nhận được mệnh lệnh của cô, đứng ở trong góc, không cho phép không thể động.
Động tác của cô nhanh chóng, rất nhanh liền bày ra ba bốn món nhà làm, còn thêm một món canh.
Hứa Mạt lau tay, "Ăn cơm thôi."
Vừa dứt lời, cô cũng không nghe Thẩm Thận trả lời, Hứa Mạt cảm thấy kỳ quái, nâng giọng gọi anh một tiếng, "A Thận?"
Cô vừa xoay người, sau lưng liền dán lên một lồ,ng ngực nóng như lửa, cứng nhắc như bức tường.
"....Ừm? Sao vậy?" Hứa Mạt bị người đến ôm chặt ở trong ngực, Thẩm Thận thậm chí còn chôn đầu trong cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Anh giống như đang do dự, lại giống như bất an, cuối cùng chậm rãi lên tiếng, giọng nói thuần hậu giống như rượu vang ủ đã lâu, ép đến trầm thấp, liền dán ở bên tai cô.
"Vợ, anh yêu em."
Hứa Mạt vừa bắt đầu không có cảm giác, sau đó trận chua xót trong lòng đó được bao bởi mật ngọt, từng trận kéo tới, đánh người không kịp trở tay.
Cả người cô giống như chìm trong ánh đèn màu sắc sặc sỡ, phía trước nơi đó chiếu sáng rạng rỡ, mang theo lượng lớn ánh mặt trời trắng xóa, cô đi rồi đi, bất luận đi thế nào, giống như đều đi không tới đích.
Thẩm Thận nói xong liền không tiếp tục nói chuyện, hai người ăn ý ngậm miệng không nói.
Qua hồi lâu, Hứa Mạt bỗng dưng xoay người, ôm chặt lấy anh, tim Thẩm Thận giống như đánh trống, còn mang theo chút nhếch nhác không muốn để người biết.
Sau đó anh nghe giọng nói của Hứa Mạt chậm rãi truyền đến, nhẹ nhanh đánh lên tim anh.
"Em cũng vậy."
Hai tay anh nâng mặt cô lên, sau đó cúi đầu ngậm lấy môi cô, tỉ mỉ miêu tả.
Hứa Mạt nhắm mặt lại, nhiệt tình đáp trả.
Ngoài cửa sổ, mưa tí tách, tiếng mưa rất nhỏ rơi trong đêm khuya. Bên trong một đôi tình nhân đang phóng túng hôn nhau.
Không khí nóng lên, Thẩm Thận thậm chí đều không biết bản thân đã đỏ cả vành mắt.
Từ rất lâu về trước, anh liền cảm thấy bản thân sẽ không dính lấy thứ tình cảm này, sau đó thế sự khó liệu, rất nhiều chuyện, đều từ mùa thu năm đó, lần gặp đầu tiên đó bắt đầu, im lặng thay đổi quỹ đạo.
Anh chiếm được thanh xuân của cô, chiếm được ánh mắt chuyên tâm của cô, cũng chiếm được tình yêu của cô.
Luồng nhiệt đầu tim chảy qua, trong lòng từng trận rung động, tình cảm khó mà chống cự.
Tình cảm cuồn cuộn một khi cởi bỏ xiềng xích, hai người đều khó mà kìm nén. Hai người trán chống trán, đầu mũi đối diện đầu mũi, là tư thế thân mật nhất trên thế gian này, là cái ôm nùng tình nhất.
"Chỗ nào cũng không đi, chỉ ở nơi này." Hơi thở của Thẩm Thận đều phun trong gáy cô, sau đó nhẹ nhàng cởi ra thứ che phủ trên người cô.
Khác biệt giông tố trước đây, lần này so với bất kỳ lần nào đều muốn dịu dàng triền miên.
Ánh mắt anh nóng đến có thể hòa tan người, Hứa Mạt ở trong trận xóc nảy, gắt gao dựa vào.
Sau khi kết thúc, hai người đều có chút mệt. Nhưng vẻn vẹn như vậy, cũng làm người vô cùng thỏa mãn.
Hai người cùng người trên sàn nhà, Thẩm Thận ôm lấy cô, còn đang cái được cái không mổ cô.
Hứa Mạt hòa hoãn một hồi, "Đồ ăn chắc chắn đều nguội rồi, làm sao ăn."
Thẩm Thận nắm tay nhỏ của cô, "Vậy liền hâm nóng."
Anh mặc quần áo cho cô, "Ăn cơm trước, buổi tối lại dọn dẹp sau, ngày mai anh dẫn em đi Thụy Sĩ."
Hứa Mạt ngẩng đầu lên, không tiếng động hỏi.
Thẩm Thận nhẹ nhàng xoa cô, cười nhẹ lên, "Bước đầu tiên trở thành Thẩm thiếu phu nhân là gì?"
Hứa Mạt lẩm bẩm một hồi, hưởng thụ sự dịu dàng mà lúc này anh đối với bản thân, "Em không muốn biết."
Thẩm Thận nắm cằm cô, "Không muốn cũng phải muốn, nàng dâu xấu cuối cùng phải cha mẹ chồng."
Hứa Mạt lúc này thật sự tức giận, anh lúc này chính là tra nam dùng xong liền bỏ, hoàn toàn là loại đó, "Anh nói ai xấu!"
Cô không cam lòng yếu thế, cũng nắm lấy cằm anh.
Con ngươi đen của Thẩm Thận sáng lên, ánh mắt khóa chặt cô, trong đôi mắt phản chiếu bóng hình nho nhỏ của cô.
Sau đó anh từng nói từng chữ một, "Nàng dâu của anh không xấu, là xinh đẹp nhất."
Đêm bên ngoài cửa sổ dần dần khuya, mưa còn đang rơi, cảnh đêm của thành phố ở phía xa đều bị nhuộm thành quang ảnh mơ hồ.
Cô dứt khoát vén chăn ngồi dậy, đi đến phòng khách. Ở trên sô pha lật túi một hồi, cô mới tìm ra điện thoại của mình.
Hứa Mạt ấn ấn, phát hiện điện thoại không còn pin, tự động tắt máy rồi.
Cô theo bản năng liền ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ thạch anh trên trường, kim bên trên đang chậm rãi chuyển động.
Thời gian đã tối rồi, Thẩm Thận cư nhiên còn chưa về, điện thoại cô lại tắt máy, anh nhất định lo lắng muốn mạng.
Sau khi sạc pin điện thoại, Hứa Mạt liền nghe thấy một tiếng máy móc truyền đến từ chỗ thang máy, âm thanh nhắc nhở rất nhỏ, nhưng cũng đủ nhắc nhở cô sự trở về của Thẩm Thận.
Cô vội vàng xuống sô pha, ngay cả dép cũng không kịp mang, đi chân trần, chạy thẳng đến cửa thang máy.
Cửa chậm rãi mở ra, đôi tay thon dài như ngọc đó dẫn đầu đập vào mí mắt.
Thẩm Thận đang hơi cúi đầu, viền môi căng thành đường thẳng, vẻ mặt không rõ. Giống như cảm nhận được gì, anh ngẩng đầu, tiếp xúc với mắt người trước mắt, ngây người.
Anh chậm rãi bước ra từ thang máy, còn chưa đứng vững, liền bị Hứa Mạt một phát ôm lấy.
Sắc mặt Thẩm Thận hơi chút dịu đi, tay lại nhấc lên đẩy cô ra ngoài.
Hứa Mạt không biết ý anh là gì, chỉ biết anh đẩy cô ra ngoài, nhất thời vành mắt liền đỏ lên.
"Tại sao không cho em ôm." Cô ngữ khí ủy khuất muốn mạng.
Thậm Thận còn chưa kịp giải thích, liền bị bộ dạng giống như cô vợ nhỏ của Hứa Mạt chọc cười.
Hứa Mạt thấy anh còn cười càng thêm ủy khuất, vành mắt biến thành màu hồng nhạt, giống như giây tiếp theo liền muốn khóc.
"Được rồi, khóc cái gì, quần áo của anh ướt rồi, em ôm lấy lại không thoải mái." Thẩm Thận sờ đầu cô, ngữ khí mang theo sự dỗ dành nhẹ nhàng.
Hứa Mạt lúc này mới ý thức tới mặt anh, tóc đen của anh ướt một nửa, ngẫu nhiên có hạt nước từ trong tóc rớt xuống, từng giọt từng giọt thuận theo xương chân mày ưu việt của anh trượt xuống sườn mặt, khuôn mặt như ngọc bị nước đọng qua, càng hiện lên trắng nõn.
Hứa Mạt nhìn vậy, trong lòng lại nổi lên sự đau lòng.
Cô không để ý Thẩm Thận phản đối, dùng đủ lực chui vào trong ngực anh. Quần áo anh ướt mảng lớn, nhưng cũng không trở ngại Hứa Mạt đem đầu chôn chặt vào.
Thẩm Thận im lặng trong chốc lát, cuối cùng siết chặt lấy cô.
"Hôm nay em chỗ nào cũng không đi, trực tiếp trở về đúng không?"
Giọng của Thẩm Thận từ trên đầu rơi xuống, trầm thấp không thôi, khiến lỗ tai người ngứa ngáy.
Hứa Mạt gật đầu, "Anh không phải nói đây là nhà chúng ta sao, em có thể đi đâu?"
Thẩm Thận tâm thần chấn động, trầm thấp đáp một tiếng, "Ừm..."
Hồi lâu, giọng nói buồn bực của Hứa Mạt chậm rãi truyền đến, "Hôm nay anh đối với em quá lạnh nhạt."
Cô cảm thấy Thẩm Thận nhất định biết được gì đó, nếu không hôm nay sao sẽ kỳ lạ như vậy.
Thẩm Thận nghe cô nói vậy, mí mắt nửa vén, "Nghĩ lung tung gì đó, anh trai đêm nay liền muốn em xem, xem cuối cùng lạnh hay không lạnh nhạt."
Hứa Mạt ngừng lại, véo anh một cái nhẹ nhàng.
"Hôm nay anh đi gặp lão gia tử rồi, ông đồng ý rồi. Chính là anh liên lạc không được em, theo bản năng cho rằng em đi rồi, đi một chuyến dưới lầu bạn cùng phòng của em."
Thẩm Thận từ Thẩm trạch đi ra, cảm thấy Hứa Mạt chắc là bị chọc tức, nếu không tại sao liên lạc không được. Thẩm lão gia tử trước nay làm theo ý mình, người bề trên lại làm quen rồi, chủ động tìm đến Hứa Mạt, lời nói ra nhất định là có bao nhiêu khó nghe.
Hứa Mạt tính tình lại mềm mại, cả người có lúc giống như đứa ngốc, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn bị lão gia tử ức hiếp rồi. Theo anh nghĩ, quả thật chính là sự giằng co giữa vua sói và thỏ nhỏ, kết cục vô cùng dễ đoán.
"Cho nên anh dầm mưa ướt như vậy?" Hứa Mạt nâng mắt nhìn anh.
Thẩm Thận thu mắt nhìn cô một hồi, nhẹ mổ một cái bên môi cô.
Địa chỉ bạn cùng phòng của Hứa Mạt với phương thức liên hệ, vẫn là anh tìm Trần Thanh Huy lấy được. Hứa Mạt ở thành phố Z không thân không thích, bình thường lại ở cùng anh, không có bất kỳ chỗ nào có thể đi, anh nghĩ qua nghĩ lại, chỉ có một người bạn cùng phòng của cô.
Sau đó đến dưới lầu, người bạn cùng phòng đó của cô vừa nghe xong sự việc phát sinh giữa hai người, vội vàng muốn anh cút xéo.
Thẩm Thận cho rằng Hứa Mạt không muốn đi ra, dứt khoát trực tiếp đứng ở dưới lầu chờ. Mưa phun luôn không ngừng, anh cũng vứt bỏ sự tự phụ trước kia, liền như vậy bướng bỉnh mà chờ.
Cuối cùng vẫn là Trần Thanh Huy gọi điện đến, nói Hứa Mạt không ở đó, anh mới về nhà.
"Anh cho rằng em muốn rời xa anh nữa." Vẻ mặt Thẩm Thận u ám không rõ.
Hứa Mạt kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ anh, hung hăng kéo khuôn mặt anh xuống, thẳng đến tầm mắt hai người ngang bằng.
"Anh chính là như vậy nhớ em sao?" Đầu mũi Hứa Mạt gắt gao chống lấy mũi anh.
Thẩm Thận dưới tay nhẹ nhàng dùng lực, đem cô ôm lên, "Xin lỗi."
Hứa Mạt thuận theo thế của anh, cả người treo lên trên người Thẩm Thận, nghe vậy che môi anh lại, ngăn anh tiếp tục nói tiếp.
"Sau này đều không cần nói như vậy, giữa chúng ta không tồn tại từ này, không có cái gì cần xin lỗi."
Thẩm Thận thấy đuôi mắt cô còn nổi lên màu hồng, lúc mềm mại nói ra câu này, vô cùng xinh đẹp.
"Biết rồi." Lúc này mặt mày anh đều mang theo vui mừng, cười rực rỡ.
Nói xong, anh im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là lên tiếng, "Lão gia tử đã nói gì với em."
Hứa Mạt cắn môi, nâng mắt nhìn anh một cái, tiếp xúc ánh mắt thăm dò của anh, lại giống như bị phỏng, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
"Em....em nói anh chủ động muốn ở rể..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thận cuối cùng xem như xâu chuỗi lại tất cả câu chuyện.
Chẳng trách đêm nay lão gia tử muốn nói lại thôi, một bộ dáng vô cùng hận sắt không thành thép.
Hứa Mạt thấy anh không nói chuyện, nhỏ giọng thêm một câu, "Ông chọc giận em, em cũng chọc giận trở lại, anh sẽ không tức giận chứ?"
Lại nói thế nào, đó dù sao cũng là ông nội ruột của Thẩm Thận.
Khóe môi Thẩm Thận cong lên, lại nói, "Thật không có bị ủy khuất?"
Hứa Mạt lúc này mới cười lên, mặt mày cong cong, "Ông nội hình như có chút giận, ngoại trừ vừa bắt đầu bị tìm nói chuyện có chút buồn bã, sau đó em căn bản không sợ gì."
Chút buồn bã đó, cũng bởi vì không có Thẩm Thận đồng hành bên cạnh.
Nháy mắt đó, cô căn bản nắm không được cái gì, lòng cũng cảm thấy trống rỗng.
Thẩm Thận có chút nghi hoặc, nhướng mày, "Ông còn tức giận?"
Hứa Mạt chớp mắt, "Đúng vậy, bởi vì em nói anh muốn ở rể nha."
Thẩm Thận trái lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nói, "Làm sao ở rể? Con sinh ra theo họ em?"
Hứa Mạt nghĩ cũng không nghĩ buột miệng, "Anh muốn thật như vậy, vậy em đương nhiên có thể rồi."
Thẩm Thận nguy hiểm ép gần, "Em chính là như vậy muốn sinh con với anh."
Đề tài của anh nhảy quá nhanh rồi, sau khi Hứa Mạt sửng sốt, gần như cà lăm nói, "Ai....ai muốn sinh con với anh chứ..."
Đôi mắt hoa đào nhếch lên của Thẩm Thận giống như ủ một hồ nước trong, mông lung rất nhiều, bắt đầu nhộn nhạo.
"Hiện tại không muốn cũng không sao, chuyện sinh con phải làm em muốn không?"
Hứa Mạt giãy dụa từ trên người anh nhảy xuống, đẩy anh ra, cúi đầu, liền không nhìn anh, "Anh ngấm mưa rồi, vẫn là đi tắm trước đi."
Cô không trả lời, Thẩm Thận càng muốn chọc cô, giọng nói ngậm cười, "Gấp gáp như vậy sao?"
"Này!" Hứa Mạt thật sự có chút phiền.
Thẩm Thận lúc này mới ngừng lại, anh thân như cây ngọc, ngón tay khớp xương rõ ràng cởi cúc áo, linh hoạt liền cởi ra áo trên.
Sau đó anh xoay thân người, tay tùy ý đặt lên trên thắt lưng da, tầm mắt nhìn giống như không nhanh không chậm mà khiêu khích qua.
Đập vào mắt liền là cơ bụng cứng chắc của anh với đường eo xinh đẹp, vai rộng eo hẹp.
Trong những đêm tình nồng, cơ eo dùng lực, mồ hôi chảy ra thuận theo đó chảy xuôi xuống, lúc đó là gợi cảm nhất.
Cô nhìn nhìn, mặt đột nhiên nóng lên. Cô nâng tay, sờ khuôn mặt của bản thân, sau đó tầm mắt trống rỗng, tùy ý nhìn về phía anh.
Thẩm Thận nhẹ cười lên, "Em lại không phải chưa từng xem qua."
Đôi mi thanh tú của Hứa Mạt nhíu lại, "Thẩm Thận, em thật chưa từng thấy qua người so với anh còn biết đùa giỡn lưu manh.
Nghe thấy lời này, đôi mắt Thẩm Thận híp lại, "Em còn muốn xem người nào lưu manh."
Hứa Mạt nhặt quần áo anh vứt trên sàn nhà, lúc biến mất trong phòng giặt ủi, còn không quên trả lời, "Không nói cho anh."
Thẩm Thận vội vàng tắm rửa, quần áo cũng lười tìm, trực tiếp mặc một cái áo tắm đi ra.
Anh bước ra phòng ngủ, trong phòng khách im lặng không động tĩnh.
Thẩm Thận chậm rãi đi đến nhà bếp, ở đó đèn đang sáng chiếu bên trong cửa, một mảng màu vàng ấm áp, bên trong có bóng người đi chuyển.
Anh đẩy mở cửa, hai tay ôm cánh tay, trực tiếp dựa vào khung cửa.
Hứa Mạt đang đứng nghiêng đối diện anh, đang cắt gì đó. Sườn mặt điềm tĩnh, tóc dài được nhẹ nhàng vén lên, cột thành một đuôi ngựa nới lỏng.
Có vài cọng tóc rũ xuống, nửa che khuất khuôn mặt bóng loáng trắng nõn của cô, lông mi đen nhẹ nhàng run rẩy, mặt mày thu lại, đẹp đến không chân thật.
Ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu khiến cho sườn mặt cô dịu dàng, cũng khiến cho tim Thẩm Thận nóng hổi.
"Đang làm gì vậy?"
Hứa Mạt lúc này mới chú ý sự tồn tại của anh, lờ mờ ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ngơ ngác.
"Anh tắm xong rồi?"
Thẩm Thận gật đầu, đứng thẳng người liền muốn đi vào trong, "Em vừa quay phim xong, sao không nghỉ ngơi, đừng làm nữa."
Hứa Mạt đặt dao xuống, chạy chậm lại gần, sau đó nâng tay đẩy anh ra ngoài, "Em buổi trưa có ngủ một chút, nghỉ ngơi đủ rồi. Em bây giờ làm xong chờ chút cùng ăn, anh nhất định còn chưa ăn cơm."
Thẩm Thận cuối cùng là đàn ông, Hứa Mạt làm sao đẩy anh được, anh không muốn đi liền vô lại.
"Anh cuối cùng muốn làm gì vậy...."
Thẩm Thận hơi cong lưng, "Muốn ở cạnh em."
Hứa Mạt thích nghe loại lời này của anh, vui vẻ lên, "Vậy anh ở bên cạnh đợi đi."
Thức ăn cô đã cắt toàn bộ, đi tìm hộp nguyên liệu, cầm lấy nồi với muôi, hướng vế phía anh vẫy tay với biên độ nhỏ.
Thẩm Thận lại gần, "Sao vậy."
Đỉnh cằm xinh xắn của Hứa Mạt hơi nâng, chỉ vào một hướng, "Anh giúp em thắt tạp dề một chút."
Thẩm Thận tay dài vừa vung, đem chiếc tạp dề hoa từ trên tường cầm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ sau khi cô ở đây, đồ vật trong nhà đều nhiễm hơi thở của cô, so với trước kia càng sâu sắc.
Cô giống như đặc biệt thích những thứ có in hoa, ngoại trưc những thứ này, còn đặc biệt thích màu vàng nhạt, ngay cả dép lê đều là dép nhung màu vàng nhạt.
Hứa Mạt xoay người, ngoan ngoãn duỗi hai tay, chờ anh thắt cho, sau đó chậm chạp không thấy anh có động tác.
Cô ngẩng mặt lên, liền đối diện với ánh mắt không có hảo ý của Thẩm Thận.
Tầm mắt anh đang có nhiều hứng thú lưu luyến trên trước ngực cô. Lúc cô về nhà liền cởi áo ngoài ra, nơi này nhiệt độ quanh năm không đổi, cô cảm thấy không lạnh, cũng không có mặc lên.
Cô bên trong còn thừa lại một cái áo không tính mỏng manh, nhưng bởi vì thiết kế khéo léo, đem ngực cô siết chặt, miêu tả sinh động.
Hứa Mạt có chút không được tự nhiên, cho dù hai người thẳng thắn bên nhau bao nhiêu lần, cô như cũ có chút xấu hổ.
Cô chắn lại có tính tượng trưng, tức giận nói, "Anh nhanh chút đi."
Thẩm Thận lúc này mới lười biếng lại gần, "Anh trai không phải đã đến rồi sao, gấp cái gì."
Lập tức cánh tay anh vòng lấy cô, nhốt cô vào trong lồ,ng ngực, dây mảnh vòng qua, sau đó ở sau lưng cô thắt một con bướm tinh xảo.
Lúc Hứa Mạt xào thức ăn, cuối cùng vẫn là đem anh đuổi sang một bên.
Thẩm Thận nhận được mệnh lệnh của cô, đứng ở trong góc, không cho phép không thể động.
Động tác của cô nhanh chóng, rất nhanh liền bày ra ba bốn món nhà làm, còn thêm một món canh.
Hứa Mạt lau tay, "Ăn cơm thôi."
Vừa dứt lời, cô cũng không nghe Thẩm Thận trả lời, Hứa Mạt cảm thấy kỳ quái, nâng giọng gọi anh một tiếng, "A Thận?"
Cô vừa xoay người, sau lưng liền dán lên một lồ,ng ngực nóng như lửa, cứng nhắc như bức tường.
"....Ừm? Sao vậy?" Hứa Mạt bị người đến ôm chặt ở trong ngực, Thẩm Thận thậm chí còn chôn đầu trong cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát.
Anh giống như đang do dự, lại giống như bất an, cuối cùng chậm rãi lên tiếng, giọng nói thuần hậu giống như rượu vang ủ đã lâu, ép đến trầm thấp, liền dán ở bên tai cô.
"Vợ, anh yêu em."
Hứa Mạt vừa bắt đầu không có cảm giác, sau đó trận chua xót trong lòng đó được bao bởi mật ngọt, từng trận kéo tới, đánh người không kịp trở tay.
Cả người cô giống như chìm trong ánh đèn màu sắc sặc sỡ, phía trước nơi đó chiếu sáng rạng rỡ, mang theo lượng lớn ánh mặt trời trắng xóa, cô đi rồi đi, bất luận đi thế nào, giống như đều đi không tới đích.
Thẩm Thận nói xong liền không tiếp tục nói chuyện, hai người ăn ý ngậm miệng không nói.
Qua hồi lâu, Hứa Mạt bỗng dưng xoay người, ôm chặt lấy anh, tim Thẩm Thận giống như đánh trống, còn mang theo chút nhếch nhác không muốn để người biết.
Sau đó anh nghe giọng nói của Hứa Mạt chậm rãi truyền đến, nhẹ nhanh đánh lên tim anh.
"Em cũng vậy."
Hai tay anh nâng mặt cô lên, sau đó cúi đầu ngậm lấy môi cô, tỉ mỉ miêu tả.
Hứa Mạt nhắm mặt lại, nhiệt tình đáp trả.
Ngoài cửa sổ, mưa tí tách, tiếng mưa rất nhỏ rơi trong đêm khuya. Bên trong một đôi tình nhân đang phóng túng hôn nhau.
Không khí nóng lên, Thẩm Thận thậm chí đều không biết bản thân đã đỏ cả vành mắt.
Từ rất lâu về trước, anh liền cảm thấy bản thân sẽ không dính lấy thứ tình cảm này, sau đó thế sự khó liệu, rất nhiều chuyện, đều từ mùa thu năm đó, lần gặp đầu tiên đó bắt đầu, im lặng thay đổi quỹ đạo.
Anh chiếm được thanh xuân của cô, chiếm được ánh mắt chuyên tâm của cô, cũng chiếm được tình yêu của cô.
Luồng nhiệt đầu tim chảy qua, trong lòng từng trận rung động, tình cảm khó mà chống cự.
Tình cảm cuồn cuộn một khi cởi bỏ xiềng xích, hai người đều khó mà kìm nén. Hai người trán chống trán, đầu mũi đối diện đầu mũi, là tư thế thân mật nhất trên thế gian này, là cái ôm nùng tình nhất.
"Chỗ nào cũng không đi, chỉ ở nơi này." Hơi thở của Thẩm Thận đều phun trong gáy cô, sau đó nhẹ nhàng cởi ra thứ che phủ trên người cô.
Khác biệt giông tố trước đây, lần này so với bất kỳ lần nào đều muốn dịu dàng triền miên.
Ánh mắt anh nóng đến có thể hòa tan người, Hứa Mạt ở trong trận xóc nảy, gắt gao dựa vào.
Sau khi kết thúc, hai người đều có chút mệt. Nhưng vẻn vẹn như vậy, cũng làm người vô cùng thỏa mãn.
Hai người cùng người trên sàn nhà, Thẩm Thận ôm lấy cô, còn đang cái được cái không mổ cô.
Hứa Mạt hòa hoãn một hồi, "Đồ ăn chắc chắn đều nguội rồi, làm sao ăn."
Thẩm Thận nắm tay nhỏ của cô, "Vậy liền hâm nóng."
Anh mặc quần áo cho cô, "Ăn cơm trước, buổi tối lại dọn dẹp sau, ngày mai anh dẫn em đi Thụy Sĩ."
Hứa Mạt ngẩng đầu lên, không tiếng động hỏi.
Thẩm Thận nhẹ nhàng xoa cô, cười nhẹ lên, "Bước đầu tiên trở thành Thẩm thiếu phu nhân là gì?"
Hứa Mạt lẩm bẩm một hồi, hưởng thụ sự dịu dàng mà lúc này anh đối với bản thân, "Em không muốn biết."
Thẩm Thận nắm cằm cô, "Không muốn cũng phải muốn, nàng dâu xấu cuối cùng phải cha mẹ chồng."
Hứa Mạt lúc này thật sự tức giận, anh lúc này chính là tra nam dùng xong liền bỏ, hoàn toàn là loại đó, "Anh nói ai xấu!"
Cô không cam lòng yếu thế, cũng nắm lấy cằm anh.
Con ngươi đen của Thẩm Thận sáng lên, ánh mắt khóa chặt cô, trong đôi mắt phản chiếu bóng hình nho nhỏ của cô.
Sau đó anh từng nói từng chữ một, "Nàng dâu của anh không xấu, là xinh đẹp nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro