Nghe được
2024-08-10 05:54:44
Ở bên cạnh Lục Hạo lâu như vậy nhưng hắn che dấu rất kỹ. Nhật Hạ không tài nào tìm ra sơ hở của hắn.
Không thể ở thế bị động lâu hơn nữa thế nên hôm nay nhân lúc Lục Hạo ra ngoài, cô lẻn vào thư phòng của hắn.
Nhật Hạ tìm kiếm khắp nơi mà không có manh mối.
Lúc chuẩn bị ra ngoài thì Lục Hạo quay về. Lần này giải thích thế nào đây?
Ngay lúc nguy cấp, Lục Thần kéo cô vào trong mật thất của phòng sách.
Nhật Hạ tròn mắt kinh ngạc. Cô dùng giọng gió hỏi hắn:
"Lục Thần, sao ngài lại ở đây?"
"Suyt!"
"Nơi này chỉ có tôi biết!"
Vì khoảng cách chỗ này chỉ vừa đủ để hai người cho nên hắn bắt buộc phải ôm cô. Mùi hương trên người của
Nhật Hạ quá đối thân quen khiến Lục Thần không nhịn được mà đặt nụ hôn lên trán cô.
Giờ phút này mà hắn chẳng nghiêm chỉnh một chút nào?
Nhật Hạ nghiến răng hận không thể cắn hắn một cái.
Giữa hai người dường như không có khoảng cách, đối phương có thể nghe tiếng tim đập của nhau.
Mà bản thân cả hai đều muốn giây phút này dừng lại.
Thế nhưng không được bao lâu thì đã bị Lục Hạo phá vỡ.
"Xoảng."
Tiếng ly nước trên bàn bị vỡ. Lục Hạo tức giận nói với thuộc hạ:
"Lô này mất rồi làm sao bù lại?"
"Lục nhị gia, bên cảnh sát làm rất căn. Chúng ta chỉ có thể nhả số thuốc đó ra."
"Mẹ kiếp!"
Tên thuộc hạ run rẩy cúi người.
"Lục nhị gia, có phải lúc này chúng ta nên ra tay rồi không?"
Lục Hạo ngồi xuống. Hắn chéo chân, tay đưa lên cằm vuốt ve suy nghĩ rất lâu.
"Nếu vậy thì phải tìm một cơ hội thích hợp!"
"Hay là lợi dụng hôn lễ?"
Lúc Hạo nhíu mày, bàn tay từng ngón gõ lên bàn:
"Nói thử xem."
"Lục nhị gia, trước giờ ngài đã biết mối quan hệ của cô Triệu và tam gia có đúng không?"
"Thì sao?"
"Ngài có yêu cô ấy?"
Một tên thuộc hạ mà cũng hỗn láo dám hỏi hắn chuyện này sao? Hắn tức giận đập bàn.
Bên trong mật thất, Nhật Hạ giật mình. Cũng may là Lục Thần đã dùng miệng hắn bịt miệng cô lại.
Nhật Hạ mở to mắt. Hắn cũng mở to mắt.
Cô thề nếu thoát khỏi đây, cô sẽ đánh hắn một trận nhừ tử.
Bịt miệng có rất nhiều cách sao nhất thiết phải hôn?
Hắn đưa tay ra hiệu cho cô bảo cô im lặng lắng nghe lời tiếp theo mà người bên ngoài nói.
"Lục nhị gia bớt giận có thể kế hoạch này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô Triệu và ngài."
"Cô ta ư? Ta chỉ lợi dụng để chọc tức thằng Thần đó thôi."
Tên thuộc hạ gật đầu mừng rỡ nói:
"Như vậy thì quá tốt! Tôi còn tưởng ngài thật lòng với cô Triệu."
"Nói nhanh đi!"
Lục Hạo lại đập bàn. Lần này, Nhật Hạ đã chuẩn bị tinh thần đưa tay che miệng trước.
Lục Thần không hôn được chỉ còn cách ôm cô chặt hơn.
Cơn giận này chỉ có thể nuốt xuống. Ở bên ngoài bọn họ cười phá lên. Tên thuộc hạ nói ra kế hoạch:
"Nhị gia, mấy ngày trước tôi tình cờ thấy cô Triệu và tam gia hôn nhau. Hai người đó thật sự vẫn còn dây dưa. Vậy cho nên lúc ngài và cô Hạ kết hôn, tam gia sẽ kích động phá vỡ hôn lên. Đến lúc đó chúng ta cho người bắt cóc lão gia. Sau đó, ngài ra tay cứu lão gia."
Lục Hạo nhếch mép, trong đầu đã suy tính được kế hoạch khác. Hắn chậm rãi nói:
"Ngươi biết gì không? Ta không muốn cứu lão."
"Ý ngài là?"
Nghe đến đây, Nhật Hạ khẽ rùng mình. Lục Hạo có còn nhân tính nữa hay không? Đến cha ruột của mình mà cũng có thể ra tay.
Một lát sau, Lục Hạo và tên thuộc hạ mới rời đi.
Triệu Nhật Hạ ngây lập tức mở cửa mật thất thế mà đã bị Lục Thần ngăn lại.
"Em tính làm gì?"
"Anh còn tính ở đây?"
Lục Thần suy nghĩ đại một cái cớ, hắn muốn ở cạnh cô thêm một chút.
"Lỡ như hắn quay lại thì sao? Em đợi một chút nữa rồi đi!"
Thấy hắn có lý, Nhật Hạ đành nán lại.
Lục Thần lợi dụng cơ hội. Trong không gian nhỏ hẹp, một tay hắn chống ngang tầm mắt cô. Một tay còn lại ôm eo.
Hắn hơi cúi người nói nhỏ vào man tai cô.
"Rõ ràng là hắn không yêu em. Em còn ở bên cạnh hắn làm gì?"
"Liên quan gì đến ngài?"
"Triệu Nhật Hạ có phải em muốn tìm chứng cứ?"
Hắn nhìn vào đôi mắt của cô như đọc được từng suy nghĩ trong đầu của cô vậy.
"Tôi..."
"Um..."
Thật sự hắn đã nhịn quá lâu rồi. Đối diện với cô, hắn lại trở thành một tên lưu manh không hơn không kém. Là một tên lưu manh mất kiểm soát.
Đầu lưỡi hắn chui luồng vào bên trong khoang miệng của cô. Hắn mút thật mạnh khiến toàn thân Nhật Hạ như có luồng điện chạy qua.
Cảm giác này, chỉ khi ở gần hắn cô mới cảm nhận được.
Nước mắt cô đột nhiên trào ra bàn tay vô thức đặt lên ngực Lục Thần.
Bức tường phòng vệ khổ công xây dựng bỗng chốc sụp đổ ngay lập tức.
Cô tức tưởi nghẹn ngào, âm giọng nhẹ tựa gió nhưng khi rơi vào tai lại tựa như ngàn mũi tên xuyên tâm.
"Con của chúng ta..."
"Tại sao?"
Không thể ở thế bị động lâu hơn nữa thế nên hôm nay nhân lúc Lục Hạo ra ngoài, cô lẻn vào thư phòng của hắn.
Nhật Hạ tìm kiếm khắp nơi mà không có manh mối.
Lúc chuẩn bị ra ngoài thì Lục Hạo quay về. Lần này giải thích thế nào đây?
Ngay lúc nguy cấp, Lục Thần kéo cô vào trong mật thất của phòng sách.
Nhật Hạ tròn mắt kinh ngạc. Cô dùng giọng gió hỏi hắn:
"Lục Thần, sao ngài lại ở đây?"
"Suyt!"
"Nơi này chỉ có tôi biết!"
Vì khoảng cách chỗ này chỉ vừa đủ để hai người cho nên hắn bắt buộc phải ôm cô. Mùi hương trên người của
Nhật Hạ quá đối thân quen khiến Lục Thần không nhịn được mà đặt nụ hôn lên trán cô.
Giờ phút này mà hắn chẳng nghiêm chỉnh một chút nào?
Nhật Hạ nghiến răng hận không thể cắn hắn một cái.
Giữa hai người dường như không có khoảng cách, đối phương có thể nghe tiếng tim đập của nhau.
Mà bản thân cả hai đều muốn giây phút này dừng lại.
Thế nhưng không được bao lâu thì đã bị Lục Hạo phá vỡ.
"Xoảng."
Tiếng ly nước trên bàn bị vỡ. Lục Hạo tức giận nói với thuộc hạ:
"Lô này mất rồi làm sao bù lại?"
"Lục nhị gia, bên cảnh sát làm rất căn. Chúng ta chỉ có thể nhả số thuốc đó ra."
"Mẹ kiếp!"
Tên thuộc hạ run rẩy cúi người.
"Lục nhị gia, có phải lúc này chúng ta nên ra tay rồi không?"
Lục Hạo ngồi xuống. Hắn chéo chân, tay đưa lên cằm vuốt ve suy nghĩ rất lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu vậy thì phải tìm một cơ hội thích hợp!"
"Hay là lợi dụng hôn lễ?"
Lúc Hạo nhíu mày, bàn tay từng ngón gõ lên bàn:
"Nói thử xem."
"Lục nhị gia, trước giờ ngài đã biết mối quan hệ của cô Triệu và tam gia có đúng không?"
"Thì sao?"
"Ngài có yêu cô ấy?"
Một tên thuộc hạ mà cũng hỗn láo dám hỏi hắn chuyện này sao? Hắn tức giận đập bàn.
Bên trong mật thất, Nhật Hạ giật mình. Cũng may là Lục Thần đã dùng miệng hắn bịt miệng cô lại.
Nhật Hạ mở to mắt. Hắn cũng mở to mắt.
Cô thề nếu thoát khỏi đây, cô sẽ đánh hắn một trận nhừ tử.
Bịt miệng có rất nhiều cách sao nhất thiết phải hôn?
Hắn đưa tay ra hiệu cho cô bảo cô im lặng lắng nghe lời tiếp theo mà người bên ngoài nói.
"Lục nhị gia bớt giận có thể kế hoạch này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô Triệu và ngài."
"Cô ta ư? Ta chỉ lợi dụng để chọc tức thằng Thần đó thôi."
Tên thuộc hạ gật đầu mừng rỡ nói:
"Như vậy thì quá tốt! Tôi còn tưởng ngài thật lòng với cô Triệu."
"Nói nhanh đi!"
Lục Hạo lại đập bàn. Lần này, Nhật Hạ đã chuẩn bị tinh thần đưa tay che miệng trước.
Lục Thần không hôn được chỉ còn cách ôm cô chặt hơn.
Cơn giận này chỉ có thể nuốt xuống. Ở bên ngoài bọn họ cười phá lên. Tên thuộc hạ nói ra kế hoạch:
"Nhị gia, mấy ngày trước tôi tình cờ thấy cô Triệu và tam gia hôn nhau. Hai người đó thật sự vẫn còn dây dưa. Vậy cho nên lúc ngài và cô Hạ kết hôn, tam gia sẽ kích động phá vỡ hôn lên. Đến lúc đó chúng ta cho người bắt cóc lão gia. Sau đó, ngài ra tay cứu lão gia."
Lục Hạo nhếch mép, trong đầu đã suy tính được kế hoạch khác. Hắn chậm rãi nói:
"Ngươi biết gì không? Ta không muốn cứu lão."
"Ý ngài là?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe đến đây, Nhật Hạ khẽ rùng mình. Lục Hạo có còn nhân tính nữa hay không? Đến cha ruột của mình mà cũng có thể ra tay.
Một lát sau, Lục Hạo và tên thuộc hạ mới rời đi.
Triệu Nhật Hạ ngây lập tức mở cửa mật thất thế mà đã bị Lục Thần ngăn lại.
"Em tính làm gì?"
"Anh còn tính ở đây?"
Lục Thần suy nghĩ đại một cái cớ, hắn muốn ở cạnh cô thêm một chút.
"Lỡ như hắn quay lại thì sao? Em đợi một chút nữa rồi đi!"
Thấy hắn có lý, Nhật Hạ đành nán lại.
Lục Thần lợi dụng cơ hội. Trong không gian nhỏ hẹp, một tay hắn chống ngang tầm mắt cô. Một tay còn lại ôm eo.
Hắn hơi cúi người nói nhỏ vào man tai cô.
"Rõ ràng là hắn không yêu em. Em còn ở bên cạnh hắn làm gì?"
"Liên quan gì đến ngài?"
"Triệu Nhật Hạ có phải em muốn tìm chứng cứ?"
Hắn nhìn vào đôi mắt của cô như đọc được từng suy nghĩ trong đầu của cô vậy.
"Tôi..."
"Um..."
Thật sự hắn đã nhịn quá lâu rồi. Đối diện với cô, hắn lại trở thành một tên lưu manh không hơn không kém. Là một tên lưu manh mất kiểm soát.
Đầu lưỡi hắn chui luồng vào bên trong khoang miệng của cô. Hắn mút thật mạnh khiến toàn thân Nhật Hạ như có luồng điện chạy qua.
Cảm giác này, chỉ khi ở gần hắn cô mới cảm nhận được.
Nước mắt cô đột nhiên trào ra bàn tay vô thức đặt lên ngực Lục Thần.
Bức tường phòng vệ khổ công xây dựng bỗng chốc sụp đổ ngay lập tức.
Cô tức tưởi nghẹn ngào, âm giọng nhẹ tựa gió nhưng khi rơi vào tai lại tựa như ngàn mũi tên xuyên tâm.
"Con của chúng ta..."
"Tại sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro