Yêu rồi sao?
Mộng Linh Chi Tuyết
2024-10-23 12:42:23
Hai ngày sau, Tuyết Nhi cuối cùng cũng đã được ra viện.
Ở phòng bệnh đã có Lê An giúp đỡ thu dọn đồ cho cô, sau khi biết được Tuyết Nhi bị mất trí nhớ cô ấy không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lê An trong đầu thầm nghĩ: “Không biết lúc ấy anh Quân có cảm giác thế nào? Thật không dám tưởng tượng nổi…”
Vợ mình bị mất trí nhớ, thậm chí còn chẳng nhớ được chồng mình là ai với thân phận gì, sao mà không buồn cho được?
Trong lúc đó cô cũng phải làm quen lại với Tuyết Nhi từ đầu, nhưng cách làm quen vô cùng khác lạ: từ “chị gái tuổi hai mươi lăm” lập tức biến thành “em gái tuổi mười chín.”
Lê An cảm thấy muốn khóc hết nước mắt nhưng không thể nào khóc nổi.
Sau đó Tuyết Nhi được Lê An kể cho nghe lý do tại sao mình phải nằm ở viện, lúc đó cô mới biết được trong quá trình quay phim cô gặp “tai nạn lao động”, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi này.
Còn nữa, năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi, thậm chí Lê An còn chứng minh bằng cách mở Google ra tìm tên của cô.
“Tuyết Nhi, hai mươi lăm tuổi, diễn viên…”
Lúc này cô mới ngờ ngợ, gương mặt của mình xuất hiện đầy trên các trang báo. Có bài báo gần nhất đưa tin cô gặp tai nạn trong quá trình quay phim, hiện giờ đang nằm ở bệnh viện.
Lê An thấy cô đang chăm chú xem điện thoại, bỗng dưng có một tia hy vọng nào đó…
Nhưng không, Tuyết Nhi chẳng nhớ được gì cả, cô lắc đầu: “Em xin lỗi…”
Lê An nghe thấy vậy lập tức tăng xông: “Chị Tuyết Nhi! Chị hơn em những năm tuổi đó! Chị đừng gọi em là chị nữa đi mà!!!”
Bản thân cô đã nhỏ hơn Tuyết Nhi những năm tuổi rồi, giờ nghe cô gọi mình là chị nữa thì có khác nào trông cô rất già không? Mặc dù cô mới hai mươi tuổi đầu thôi đó!
Mà cũng không còn cách nào khác, lối suy nghĩ của Tuyết Nhi hiện tại đang dừng lại ở tuổi mười chín, rõ ràng là nhỏ hơn cô một tuổi rồi.
Ôi…
Nhưng, dù bất cứ lý do nào Lê An cũng vẫn muốn biểu tình! Cô không thể nào chấp nhận được chuyện này! ૮₍ ˃ ⤙ ˂ ₎ა
Trương Minh Quân ở ngoài cửa vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ, trong đầu bỗng dưng không khỏi suy nghĩ.
Sau khi chia tay với Lê An anh và cô cùng trở về nhà.
Anh mang đồ đạc của cô vào trong phòng ngủ, Tuyết Nhi nhìn ngó xung quanh, cô cảm thấy nơi này thật lạ lẫm.
Đặt đồ xuống sàn nhà, anh đứng thẳng người lên nhìn cô, lát sau mới mở miệng: “Đây là nhà của chúng ta, em sống ở đây được hơn một năm rồi.”
Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn anh, có vẻ như cô vẫn chưa tin được chuyện này.
Trương Minh Quân mở tủ quần áo ra, có rất nhiều quần áo nữ ở trong đan xen với quần áo nam. Tuyết Nhi hướng mắt lên ngắm nhìn một lát, lúc này có chút nửa tin nửa ngờ.
Đến khi anh mở ngăn tủ nhỏ đựng khăn tắm của cô ra, anh đưa cho cô xem một bức ảnh.
“Đây là tấm ảnh chụp gia đình của em, anh vô tình thấy nó mấy ngày trước, lúc chuẩn bị mang ít đồ cho em đến bệnh viện.”
Tuyết Nhi nhận lấy, nhìn qua cũng thấy được bức ảnh đã cũ đi rất nhiều rồi.
Cũ đến như vậy rồi…
Cô chớp mắt liên tục, đúng, bức ảnh này là của cô, nhưng cô nhớ nó không hề cũ đến mức này.
Đã mười lăm năm rồi sao?
Rõ ràng bức ảnh này được chụp từ chín năm trước mà…
Bàn tay cô khẽ run rẩy, vẫn là cảm thấy không thể tin được.
“Còn nữa.” Trương Minh Quân ngồi xổm xuống rồi mở két sắt được đặt trong tủ quần áo, không mất nhiều thời gian, anh lấy ra hai quyển sổ màu đỏ.
Anh mở sổ ra rồi đưa cho cô xem.
Trên đó là bức ảnh mà cả hai chụp chung với nhau, phía dưới có ghi đầy đủ họ tên, ngày tháng năm sinh, quê quán,…
Quan trọng hơn nữa, bên dưới còn ghi cả ngày đăng ký kết hôn.
“Ngày 15 tháng 9 năm 2022.”
Cô vội ngước lên nhìn anh, thấy gương mặt vô cùng mệt mỏi ấy, không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác chua xót.
Ngay từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện, cô đã cảm thấy người đàn ông này vô cùng thân thuộc. Rõ ràng đã mất trí nhớ, biết là chưa từng gặp nhau lần nào, cô chỉ biết anh qua TV mà thôi.
Sau hàng loạt bằng chứng này, giờ mà nói không tin thì chính là nói dối.
Di dộng hiển thị năm nay là năm 2023, lên Google tìm kiếm tên bản thân còn thấy ghi sinh nhật năm nay đã hai mươi lăm tuổi, lại còn có…
Sổ kết hôn…
Tuyết Nhi chăm chú nhìn anh, cổ họng cảm giác nghẹn ứ, không biết phải mở miệng nói như thế nào.
Cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mất một lúc sau mới khó khăn mở miệng: “Anh… anh là chồng của em?”
Trương Minh Quân ừm một tiếng.
Anh hỏi: “Em có nhớ ra được chút nào không?”
Cô lắc đầu.
Vẫn là không nhớ được chút nào.
Tuy câu trả lời khiến anh cảm thấy hơi thất vọng, nhưng bác sĩ cũng đã nói việc này cần phải kiên trì, không phải ngày một ngày hai là cô có thể nhớ ra được.
Cho nên, anh vẫn có một niềm tin nào đó, sẽ có một ngày cô sẽ nhớ ra được thôi.
Vài tháng, hay thậm chí là vài năm anh cũng vẫn chờ được, miễn là cô vẫn còn ở bên anh.
Trương Minh Quân đặt hai tay lên vai rồi ấn cô ngồi xuống mép giường, anh nhìn cô trực diện rồi nói: “Cũng không cần phải cố nhớ ra làm gì, trước tiên em cứ nghỉ ngơi trước đi, vừa mới từ bệnh viện về vẫn còn mệt lắm đúng không?”
Vừa dứt lời thì cô đột nhiên đưa tay còn lại của mình nắm lấy tay anh, cô khẽ lắc đầu: “Em không mệt, ngược lại là anh, em thấy anh mệt hơn em là đằng khác.”
Đã nhiều ngày anh nhốt mình trong phòng bệnh cùng với cô, trừ khi không có việc gì quan trọng thì anh sẽ không ra ngoài, cho nên vẻ ngoài bỗng dưng có phần già hơn so với tuổi tác thật.
Mái tóc hơi bết, làn da sần sùi, râu mọc lởm chởm. Rõ ràng chỉ vì chăm sóc cô mà anh bỏ bê chính mình, người ngoài nhìn vào cũng thấy thương vô cùng chứ đừng nói đến cô.
Tuyết Nhi kéo anh ngồi xuống giường cùng với mình: “Trước tiên anh mau đi nghỉ ngơi đi, em sẽ tự thu dọn chỗ đồ đạc kia của em.” Cô dùng ngón cái vuốt nhẹ quầng mắt anh, cảm nhận làn da của anh từng chút một: “Đôi mắt biến thành gấu trúc mất rồi, đã bao lâu rồi anh chưa ngủ vậy?”
Trương Minh Quân đờ người ra nhìn cô, anh không nghĩ những lời nói cùng với động tác của cô trở nên vô cùng quen thuộc.
Vậy là từ trước tới giờ cô vẫn luôn như thế, vẫn luôn quan tâm đến người khác, chứ không phải từ ngày đầu kết hôn cô đã như vậy rồi sao?
Chẳng hiểu sao trong lòng anh có chút hụt hẫng.
Trương Minh Quân bắt lấy bàn tay cô đang vuốt ve má anh kia, anh không dám nhìn thẳng mà quay đầu ra chỗ khác, bên má thậm chí còn hơi ửng hồng.
“Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi, anh thu dọn đồ đạc giúp em.”
Dứt lời Trương Minh Quân lập tức đứng dậy rời đi, để lại cô đang ngồi ngơ ngác một mình trên giường.
Anh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, nhìn bản thân mình trong gương.
Đúng vậy, trông anh rất mệt mỏi, rất thảm hại, đã mấy ngày qua anh không ngủ chỉ vì chăm sóc cô cho nên mới thành ra như thế này.
Chính xác hơn thì anh có ngủ nhưng không ngủ được nhiều.
Trên gương mặt của người đàn ông còn thấy mang tai đang đỏ ửng, cảm giác trong tim cũng đang đập rất nhanh.
Trương Minh Quân xả nước xuống rửa mặt một hồi, sau đó anh lại ngẩng đầu lên, ngắm mình trong gương thêm một lần nữa.
Tai vẫn đỏ, tim vẫn đập nhanh như vậy.
Đây rốt cuộc là… yêu rồi sao?
Ở phòng bệnh đã có Lê An giúp đỡ thu dọn đồ cho cô, sau khi biết được Tuyết Nhi bị mất trí nhớ cô ấy không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lê An trong đầu thầm nghĩ: “Không biết lúc ấy anh Quân có cảm giác thế nào? Thật không dám tưởng tượng nổi…”
Vợ mình bị mất trí nhớ, thậm chí còn chẳng nhớ được chồng mình là ai với thân phận gì, sao mà không buồn cho được?
Trong lúc đó cô cũng phải làm quen lại với Tuyết Nhi từ đầu, nhưng cách làm quen vô cùng khác lạ: từ “chị gái tuổi hai mươi lăm” lập tức biến thành “em gái tuổi mười chín.”
Lê An cảm thấy muốn khóc hết nước mắt nhưng không thể nào khóc nổi.
Sau đó Tuyết Nhi được Lê An kể cho nghe lý do tại sao mình phải nằm ở viện, lúc đó cô mới biết được trong quá trình quay phim cô gặp “tai nạn lao động”, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi này.
Còn nữa, năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi, thậm chí Lê An còn chứng minh bằng cách mở Google ra tìm tên của cô.
“Tuyết Nhi, hai mươi lăm tuổi, diễn viên…”
Lúc này cô mới ngờ ngợ, gương mặt của mình xuất hiện đầy trên các trang báo. Có bài báo gần nhất đưa tin cô gặp tai nạn trong quá trình quay phim, hiện giờ đang nằm ở bệnh viện.
Lê An thấy cô đang chăm chú xem điện thoại, bỗng dưng có một tia hy vọng nào đó…
Nhưng không, Tuyết Nhi chẳng nhớ được gì cả, cô lắc đầu: “Em xin lỗi…”
Lê An nghe thấy vậy lập tức tăng xông: “Chị Tuyết Nhi! Chị hơn em những năm tuổi đó! Chị đừng gọi em là chị nữa đi mà!!!”
Bản thân cô đã nhỏ hơn Tuyết Nhi những năm tuổi rồi, giờ nghe cô gọi mình là chị nữa thì có khác nào trông cô rất già không? Mặc dù cô mới hai mươi tuổi đầu thôi đó!
Mà cũng không còn cách nào khác, lối suy nghĩ của Tuyết Nhi hiện tại đang dừng lại ở tuổi mười chín, rõ ràng là nhỏ hơn cô một tuổi rồi.
Ôi…
Nhưng, dù bất cứ lý do nào Lê An cũng vẫn muốn biểu tình! Cô không thể nào chấp nhận được chuyện này! ૮₍ ˃ ⤙ ˂ ₎ა
Trương Minh Quân ở ngoài cửa vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ, trong đầu bỗng dưng không khỏi suy nghĩ.
Sau khi chia tay với Lê An anh và cô cùng trở về nhà.
Anh mang đồ đạc của cô vào trong phòng ngủ, Tuyết Nhi nhìn ngó xung quanh, cô cảm thấy nơi này thật lạ lẫm.
Đặt đồ xuống sàn nhà, anh đứng thẳng người lên nhìn cô, lát sau mới mở miệng: “Đây là nhà của chúng ta, em sống ở đây được hơn một năm rồi.”
Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn anh, có vẻ như cô vẫn chưa tin được chuyện này.
Trương Minh Quân mở tủ quần áo ra, có rất nhiều quần áo nữ ở trong đan xen với quần áo nam. Tuyết Nhi hướng mắt lên ngắm nhìn một lát, lúc này có chút nửa tin nửa ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến khi anh mở ngăn tủ nhỏ đựng khăn tắm của cô ra, anh đưa cho cô xem một bức ảnh.
“Đây là tấm ảnh chụp gia đình của em, anh vô tình thấy nó mấy ngày trước, lúc chuẩn bị mang ít đồ cho em đến bệnh viện.”
Tuyết Nhi nhận lấy, nhìn qua cũng thấy được bức ảnh đã cũ đi rất nhiều rồi.
Cũ đến như vậy rồi…
Cô chớp mắt liên tục, đúng, bức ảnh này là của cô, nhưng cô nhớ nó không hề cũ đến mức này.
Đã mười lăm năm rồi sao?
Rõ ràng bức ảnh này được chụp từ chín năm trước mà…
Bàn tay cô khẽ run rẩy, vẫn là cảm thấy không thể tin được.
“Còn nữa.” Trương Minh Quân ngồi xổm xuống rồi mở két sắt được đặt trong tủ quần áo, không mất nhiều thời gian, anh lấy ra hai quyển sổ màu đỏ.
Anh mở sổ ra rồi đưa cho cô xem.
Trên đó là bức ảnh mà cả hai chụp chung với nhau, phía dưới có ghi đầy đủ họ tên, ngày tháng năm sinh, quê quán,…
Quan trọng hơn nữa, bên dưới còn ghi cả ngày đăng ký kết hôn.
“Ngày 15 tháng 9 năm 2022.”
Cô vội ngước lên nhìn anh, thấy gương mặt vô cùng mệt mỏi ấy, không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác chua xót.
Ngay từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện, cô đã cảm thấy người đàn ông này vô cùng thân thuộc. Rõ ràng đã mất trí nhớ, biết là chưa từng gặp nhau lần nào, cô chỉ biết anh qua TV mà thôi.
Sau hàng loạt bằng chứng này, giờ mà nói không tin thì chính là nói dối.
Di dộng hiển thị năm nay là năm 2023, lên Google tìm kiếm tên bản thân còn thấy ghi sinh nhật năm nay đã hai mươi lăm tuổi, lại còn có…
Sổ kết hôn…
Tuyết Nhi chăm chú nhìn anh, cổ họng cảm giác nghẹn ứ, không biết phải mở miệng nói như thế nào.
Cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mất một lúc sau mới khó khăn mở miệng: “Anh… anh là chồng của em?”
Trương Minh Quân ừm một tiếng.
Anh hỏi: “Em có nhớ ra được chút nào không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lắc đầu.
Vẫn là không nhớ được chút nào.
Tuy câu trả lời khiến anh cảm thấy hơi thất vọng, nhưng bác sĩ cũng đã nói việc này cần phải kiên trì, không phải ngày một ngày hai là cô có thể nhớ ra được.
Cho nên, anh vẫn có một niềm tin nào đó, sẽ có một ngày cô sẽ nhớ ra được thôi.
Vài tháng, hay thậm chí là vài năm anh cũng vẫn chờ được, miễn là cô vẫn còn ở bên anh.
Trương Minh Quân đặt hai tay lên vai rồi ấn cô ngồi xuống mép giường, anh nhìn cô trực diện rồi nói: “Cũng không cần phải cố nhớ ra làm gì, trước tiên em cứ nghỉ ngơi trước đi, vừa mới từ bệnh viện về vẫn còn mệt lắm đúng không?”
Vừa dứt lời thì cô đột nhiên đưa tay còn lại của mình nắm lấy tay anh, cô khẽ lắc đầu: “Em không mệt, ngược lại là anh, em thấy anh mệt hơn em là đằng khác.”
Đã nhiều ngày anh nhốt mình trong phòng bệnh cùng với cô, trừ khi không có việc gì quan trọng thì anh sẽ không ra ngoài, cho nên vẻ ngoài bỗng dưng có phần già hơn so với tuổi tác thật.
Mái tóc hơi bết, làn da sần sùi, râu mọc lởm chởm. Rõ ràng chỉ vì chăm sóc cô mà anh bỏ bê chính mình, người ngoài nhìn vào cũng thấy thương vô cùng chứ đừng nói đến cô.
Tuyết Nhi kéo anh ngồi xuống giường cùng với mình: “Trước tiên anh mau đi nghỉ ngơi đi, em sẽ tự thu dọn chỗ đồ đạc kia của em.” Cô dùng ngón cái vuốt nhẹ quầng mắt anh, cảm nhận làn da của anh từng chút một: “Đôi mắt biến thành gấu trúc mất rồi, đã bao lâu rồi anh chưa ngủ vậy?”
Trương Minh Quân đờ người ra nhìn cô, anh không nghĩ những lời nói cùng với động tác của cô trở nên vô cùng quen thuộc.
Vậy là từ trước tới giờ cô vẫn luôn như thế, vẫn luôn quan tâm đến người khác, chứ không phải từ ngày đầu kết hôn cô đã như vậy rồi sao?
Chẳng hiểu sao trong lòng anh có chút hụt hẫng.
Trương Minh Quân bắt lấy bàn tay cô đang vuốt ve má anh kia, anh không dám nhìn thẳng mà quay đầu ra chỗ khác, bên má thậm chí còn hơi ửng hồng.
“Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi, anh thu dọn đồ đạc giúp em.”
Dứt lời Trương Minh Quân lập tức đứng dậy rời đi, để lại cô đang ngồi ngơ ngác một mình trên giường.
Anh vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, nhìn bản thân mình trong gương.
Đúng vậy, trông anh rất mệt mỏi, rất thảm hại, đã mấy ngày qua anh không ngủ chỉ vì chăm sóc cô cho nên mới thành ra như thế này.
Chính xác hơn thì anh có ngủ nhưng không ngủ được nhiều.
Trên gương mặt của người đàn ông còn thấy mang tai đang đỏ ửng, cảm giác trong tim cũng đang đập rất nhanh.
Trương Minh Quân xả nước xuống rửa mặt một hồi, sau đó anh lại ngẩng đầu lên, ngắm mình trong gương thêm một lần nữa.
Tai vẫn đỏ, tim vẫn đập nhanh như vậy.
Đây rốt cuộc là… yêu rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro