manh động quá
Hoa Tiểu Lê
2024-07-13 16:15:26
Đi được vài bước tôi lại cúi xuống để chỉnh lại chiếc váy, không may tôi đã đâm vào một người đàn ông. Chất liệu vải lụa trơn mềm, chiếc khăn choàng của tôi tuột khỏi vai và rơi xuống đất.
Mùi hương từ người đó toát ra làm tôi hoảng loạn, Hoắc Anh Đông nhìn tôi chằm chằm.
- Bạc Hi Lăng, sao lúc nào cô cũng hậu đậu vậy.
Vừa nói anh vừa cúi xuống nhặt khăn lên, không đưa ngay cho tôi mà cầm khăn trên tay, tay còn lại đẩy gọng kính nhìn vào chỗ hở khóa váy chưa kéo hết.
Tôi thấy Hoắc Anh Đông nhíu mày, yết hầu trượt lên xuống nhẹ nhàng nhưng lộ liễu.
- Khóa váy bị kẹt, tôi...
Hoắc Anh Đông không nói gì, bỗng cầm tay tôi kéo về hướng thang máy gần đó, bước chân nhanh và hối hả.
- Chậm thôi!
Tôi đi giày cao gót, bước không theo kịp đối phương, bèn trẹo chân hơi khụy xuống.
Anh dừng lại nhìn đôi giày cao lênh khênh, rồi một cú vác cả người tôi trên vai một cách vững chãi.
- Thả ra, thả tôi ra!
Tôi giẫy giụa nhưng Hoắc Anh Đông còn cố tình bóp đùi tôi làm tôi giật mình. Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
- Anh...vừa sàm sỡ tôi đấy à?
Hoắc Anh Đông vẫn im lặng làm tôi sợ.
Chúng tôi ở tầng 1, Hoắc Anh Đông vác tôi vào thang máy và nhấn tầng 25, trong quãng thang máy đi lên có dừng vài lần. Tôi xấu hổ tới bất động, có lẽ anh tỏ ra quá băng lãnh khiến người ta không dám vào thang cùng mà chấp nhận đợi thang sau.
Từ tầng 25 trở lên là các phòng vip và vvip, khách muốn đi thang máy phải có thẻ riêng. Quả nhiên là Hoắc Anh Đông, anh ta rút ra chiếc thẻ màu vàng nhìn cầu kì và nhấn lên thẳng tầng 75 của tòa nhà 79 tầng.
- Anh đưa tôi đi đâu, thả tôi raaaaa.
Tôi gần như hét lên, và khi thang máy vừa khép lại, Hoắc Anh Đông thả tôi xuống. Anh ép cả người tôi dựa vào góc thang máy rồi ra sức hôn nấy hôn để.
- Hoắc tổng, Hoắc tổng...
Tôi nói giọng nhỏ xíu van nài, Hoắc Anh Đông dừng lại nhìn tôi, vẫn không nói không rằng lại tiếp tục cắm đầu hì hục ở cổ tôi. Hình như người đàn ông này không thích bị làm phiền thì phải, anh rất tập trung vào việc chính, phớt lờ tôi có đồng ý hay có cự tuyệt.
Thấy chưa đủ, Hoắc Anh Đông bế hẳn tôi lên. Do bị bất ngờ, tôi phải ôm lấy cổ của anh ta để giữ thăng bằng, còn hai tay Hoắc Anh Đông giữ hai đùi tôi rất chắc chắn.
Có điều, một tiếng "xoẹt" vang lên, tôi đơ người:
- Váy...váy bị rách rồi.
Chiếc váy này tôi phải trả lại, nó còn đắt đỏ nữa, tôi cảm giác mình sắp khóc tới nơi.
Hoắc Anh Đông tách khỏi cổ tôi và nhìn vào chiếc váy rách xẻ thành một đường dài lên tận hông.
- Cũng không cao cấp lắm, mới khởi động mà đã rách rồi.
- Hả? Khởi động...gì cơ. Hoắc tổng, đừng có làm bậy....
Thang máy từ tầng 25 tới tầng 75 đủ lâu để Hoắc Anh Đông vần vò từ môi tới cổ tôi.
"Ting"
Số tầng hiển thị là 75 mà lòng tôi nặng nề bức bối. Không có hàng lang, mà đập vào mắt tôi là cánh cửa lớn sang trọng. Hoắc Anh Đông vẫn bế tôi và thành thục đẩy cửa vào.
Phòng gì mà rộng khủng khiếp, mang tiếng là phòng nhưng gấp cỡ 3 lần căn hộ tôi đang ở.
Hoắc Anh Đông như con sói ở địa bàn của mình, không còn kiềm chế nữa mà luồn hẳn tay vào vạt váy rách nửa kín nửa hở của tôi.
- Đừng, Hoắc tổng đừng manh động...
Tôi giãy giụa làm rơi cả giày cao gót, Hoắc Anh Đông tháo chiếc còn lại rồi ném đi. Sau đó anh tháo kính của chính mình ném xuống sofa nốt.
- Đừng nói...anh lại bị bỏ thuốc?
- Ừ, bị bỏ thuốc, lần này cô phải chịu khó chút rồi.
- Không không, không được, Hoắc Anh Đông, anh thả tôi raaaaa.
Lần đầu tôi dám gọi hẳn tên đầy đủ của đối phương, nhưng Hoắc Anh Đông không hề tức giận mà còn cười.
Xem ra đêm nay đằng đẵng và vất vả rồi.
- Đường đường là Hoắc tổng mà cứ vài ngày lại bị bỏ thuốc thế. ..
- Anh nói với Sumi là mấy chiêu này không qua được mắt anh mà..
- Anh đừng có mà...
- Aaaaa, bỏ ra tên khốn này....
- HOẮC ANH ĐÔNGGGGGGGGGG....
Mùi hương từ người đó toát ra làm tôi hoảng loạn, Hoắc Anh Đông nhìn tôi chằm chằm.
- Bạc Hi Lăng, sao lúc nào cô cũng hậu đậu vậy.
Vừa nói anh vừa cúi xuống nhặt khăn lên, không đưa ngay cho tôi mà cầm khăn trên tay, tay còn lại đẩy gọng kính nhìn vào chỗ hở khóa váy chưa kéo hết.
Tôi thấy Hoắc Anh Đông nhíu mày, yết hầu trượt lên xuống nhẹ nhàng nhưng lộ liễu.
- Khóa váy bị kẹt, tôi...
Hoắc Anh Đông không nói gì, bỗng cầm tay tôi kéo về hướng thang máy gần đó, bước chân nhanh và hối hả.
- Chậm thôi!
Tôi đi giày cao gót, bước không theo kịp đối phương, bèn trẹo chân hơi khụy xuống.
Anh dừng lại nhìn đôi giày cao lênh khênh, rồi một cú vác cả người tôi trên vai một cách vững chãi.
- Thả ra, thả tôi ra!
Tôi giẫy giụa nhưng Hoắc Anh Đông còn cố tình bóp đùi tôi làm tôi giật mình. Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
- Anh...vừa sàm sỡ tôi đấy à?
Hoắc Anh Đông vẫn im lặng làm tôi sợ.
Chúng tôi ở tầng 1, Hoắc Anh Đông vác tôi vào thang máy và nhấn tầng 25, trong quãng thang máy đi lên có dừng vài lần. Tôi xấu hổ tới bất động, có lẽ anh tỏ ra quá băng lãnh khiến người ta không dám vào thang cùng mà chấp nhận đợi thang sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ tầng 25 trở lên là các phòng vip và vvip, khách muốn đi thang máy phải có thẻ riêng. Quả nhiên là Hoắc Anh Đông, anh ta rút ra chiếc thẻ màu vàng nhìn cầu kì và nhấn lên thẳng tầng 75 của tòa nhà 79 tầng.
- Anh đưa tôi đi đâu, thả tôi raaaaa.
Tôi gần như hét lên, và khi thang máy vừa khép lại, Hoắc Anh Đông thả tôi xuống. Anh ép cả người tôi dựa vào góc thang máy rồi ra sức hôn nấy hôn để.
- Hoắc tổng, Hoắc tổng...
Tôi nói giọng nhỏ xíu van nài, Hoắc Anh Đông dừng lại nhìn tôi, vẫn không nói không rằng lại tiếp tục cắm đầu hì hục ở cổ tôi. Hình như người đàn ông này không thích bị làm phiền thì phải, anh rất tập trung vào việc chính, phớt lờ tôi có đồng ý hay có cự tuyệt.
Thấy chưa đủ, Hoắc Anh Đông bế hẳn tôi lên. Do bị bất ngờ, tôi phải ôm lấy cổ của anh ta để giữ thăng bằng, còn hai tay Hoắc Anh Đông giữ hai đùi tôi rất chắc chắn.
Có điều, một tiếng "xoẹt" vang lên, tôi đơ người:
- Váy...váy bị rách rồi.
Chiếc váy này tôi phải trả lại, nó còn đắt đỏ nữa, tôi cảm giác mình sắp khóc tới nơi.
Hoắc Anh Đông tách khỏi cổ tôi và nhìn vào chiếc váy rách xẻ thành một đường dài lên tận hông.
- Cũng không cao cấp lắm, mới khởi động mà đã rách rồi.
- Hả? Khởi động...gì cơ. Hoắc tổng, đừng có làm bậy....
Thang máy từ tầng 25 tới tầng 75 đủ lâu để Hoắc Anh Đông vần vò từ môi tới cổ tôi.
"Ting"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Số tầng hiển thị là 75 mà lòng tôi nặng nề bức bối. Không có hàng lang, mà đập vào mắt tôi là cánh cửa lớn sang trọng. Hoắc Anh Đông vẫn bế tôi và thành thục đẩy cửa vào.
Phòng gì mà rộng khủng khiếp, mang tiếng là phòng nhưng gấp cỡ 3 lần căn hộ tôi đang ở.
Hoắc Anh Đông như con sói ở địa bàn của mình, không còn kiềm chế nữa mà luồn hẳn tay vào vạt váy rách nửa kín nửa hở của tôi.
- Đừng, Hoắc tổng đừng manh động...
Tôi giãy giụa làm rơi cả giày cao gót, Hoắc Anh Đông tháo chiếc còn lại rồi ném đi. Sau đó anh tháo kính của chính mình ném xuống sofa nốt.
- Đừng nói...anh lại bị bỏ thuốc?
- Ừ, bị bỏ thuốc, lần này cô phải chịu khó chút rồi.
- Không không, không được, Hoắc Anh Đông, anh thả tôi raaaaa.
Lần đầu tôi dám gọi hẳn tên đầy đủ của đối phương, nhưng Hoắc Anh Đông không hề tức giận mà còn cười.
Xem ra đêm nay đằng đẵng và vất vả rồi.
- Đường đường là Hoắc tổng mà cứ vài ngày lại bị bỏ thuốc thế. ..
- Anh nói với Sumi là mấy chiêu này không qua được mắt anh mà..
- Anh đừng có mà...
- Aaaaa, bỏ ra tên khốn này....
- HOẮC ANH ĐÔNGGGGGGGGGG....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro