túi tiền, hay túi đạo đức?
Hoa Tiểu Lê
2024-07-13 16:15:26
Sau bữa tối cả nhà cùng nhau ngồi ở phòng khách, bánh kem được chia nhỏ, cam cũng được cắt đẹp mắt bày trên đĩa. Hoắc Anh Đông còn dặn người làm để riêng một phần bánh cho Linh Anh.
Ôi, càng ngày càng thấy bạn trai tôi tuyệt quá. Tôi không ghen ty hay sẽ có ý ghen ty. khi Hoắc Anh Đông quan tâm chị gái và em gái của anh ấy. Thậm chí còn thấy tình anh chị em của nhà họ Hoắc khá gắn kết bền chặt.
Bố của Hoắc Anh Đông ăn cam Navel trước. Tôi có chút hụt hẫng. Cam Navel không hạt, rất ngọt. Cam Khe Mây của tôi cũng ngọt nhưng có hạt, nếu ăn cam Navel trước, cam Khe Mây sau thì có thể quả sau sẽ bị hương vị của quả trước lấn át.
Lúc này Tiểu Quân đang cầm máy tính bảng và tham gia một bài test EQ, cậu nhóc để loa khá to nên mọi người đều nghe thấy.
" Có một vị giám đốc hỏi một cậu bé đánh giày rằng. Nếu bây giờ có một túi tiền và một túi đạo đức bị rơi, thì cháu nhặt túi nào? Bắt buộc chỉ nhặt một túi mà thôi"'.
Tôi thấy câu hỏi khá hay ho nên đã chăm chú lắng nghe. Tiểu Quân nhìn ông ngoại hỏi.
- Ông ơi, cháu nên nhặt túi nào ạ?
Hoăc lão gia mỉm cười rồi tỏ vẻ đăm chiêu, sau đó đáp lại cháu trai.
- Cái này còn tùy vào cháu, suy nghĩ mỗi người khác nhau.
Tiểu Quân xịu mặt xuống rồi quay sang hỏi mẹ.
- Mẹ nghĩ chọn túi nào sẽ tốt hơn ạ?
Thực ra tôi rất tò mò xem người lớn ở Hoắc gia sẽ đáp lại cậu nhóc thế nào. Nhưng họ đều không đưa ra quyết định thay con cháu mình, mà chỉ nhẹ nhàng bảo.
- Con nên về phòng và suy nghĩ, đừng nóng vội đưa ra quyết định, cũng đừng phụ thuộc vào ai. Quan trọng là con, con tự chọn cách sống và cuộc đời mình. Ông bà, bố mẹ sẽ đồng hành và nếu con chưa đúng sẽ gợi ý giúp con đi tới hướng tốt hơn. Ok?
Tiểu Quân gật đầu và còn đưa tay ra kí hiệu OK với mẹ, sau đó tự lọ mọ về phòng suy nghĩ thật.
Đến đứa trẻ ở Hoắc gia cũng có lúc như ông cụ non. Tôi lại tò mò hồi nhỏ Hoắc Anh Đông như thế nào nghịch phá cách hay ngoan ngoãn hiểu chuyện?
Tinh
Hoắc phu nhân cười tủm tỉm nhìn theo dáng lưng nhỏ bé của Tiểu Quân mà nói.
- Nhỏ xíu nhưng cũng động não không ít đâu.
Hoắc Tâm Anh cong môi cười, ăn một miếng bánh ngọt rồi mới đáp.
- Nên như thế. Đôi khi Quân Dao kêu là thằng bé già dặn nhưng rõ ràng nó là bản sao hoàn hảo của anh ấy.
Đương nhiên Tiểu Quân trở thành đứa trẻ lanh lợi hoạt bát cũng có gen và công sức của con tạo thành.
Có thể nhiều người sẽ nghĩ chị cả này rất tự tin và cả kiêu ngạo, nhưng tôi thấy ngưỡng mộ hơn. Người ta phải có thành tựu thì mới có dáng vẻ như thế.
Bỗng Hoắc lão gia nhìn tôi.
- Hi Lăng, nếu là cháu, cháu chọn túi nào?
Tôi ngơ cả người. Câu hỏi của cậu nhóc giờ lại thành câu hỏi dành cho tôi. Thấy tôi ngập ngừng, ông ấy nheo mắt cười và cầm ly trà lên uống. Sau đó cực kỳ thong thả nói tiếp.
- Không cần vội, không trả lời được ngay thì lần sau có thể cho ta đáp án cũng được.
Ánh mắt mọi người đều nhìn tôi, Hoắc Anh Đông lo lắng, mẹ anh ấy mong chờ, Hoắc Tâm Anh hơi khinh khỉnh.
Không trả lời được ngay hôm nay, liệu tôi còn cơ hội gặp phụ huynh bạn trai lần sau sao? Chỉ sợ sau hôm nay tôi bị loại luôn rồi!
Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh, cũng cầm ly trà lên để uống. Tôi có khát gì đâu, căng thẳng bỏ xừ lên được, làm thế để câu giờ và tranh thủ suy nghĩ thêm thôi, tâm trí đâu mà trà bánh nữa.
Nhìn vào mắt Hoắc lão gia, tôi nói từ từ và quan sát mọi biểu cảm của ông ấy, như cách phân tích tâm lý để lựa lời nói cho dễ nghe.
Tay ông ấy vẫn cầm ly trà, lưng dựa ghế, chân vắt chéo, có vẻ đã sẵn sàng lắng nghe tôi đưa ra lựa chọn.
- Cháu sẽ chọn túi tiền ạ!
Ngay lập tức Hoắc Anh Đông và chị gái anh bật cười, còn Hoắc phu nhân lộ rõ sự háo hức.
- Vì sao?
Tôi nhìn bạn trai, sau đó nuốt nước bọt, lấy hết cam đảm để nói lí do với Hoắc lão gia.
- Cháu nghĩ ai thiếu gì thì nhặt thứ đó. Cháu có đạo đức, nhưng hiện chưa giàu.
Hoắc lão gia khom người đặt ly trà xuống bàn, tay dùng nĩa chọc vào miếng cam Khe Mây và đưa lên miệng.
Tự nhiên tôi lo quá
Ông ấy không thổ lộ gì, lại chọc thêm miếng nữa, rồi lại một miếng nữa. Tất cả im lặng đợi ông ấy ăn xong. Có lẽ chỉ mình tôi thấy thời gian như đọng lại.
Hoắc phu nhân nhìn tôi cười rạng rỡ.
- Bố của Anh Đông ăn quá ba miếng, tức là ông ấy thích cam này rồi.
Tôi nghệt mặt nhìn bố của bạn trai, ông ấy ngồi thẳng lên rồi nói với tôi.
- Hợp lý! Vừa có đạo đức, vừa có được tiền, cháu là một cô gái thú vị đấy.
Ôi, càng ngày càng thấy bạn trai tôi tuyệt quá. Tôi không ghen ty hay sẽ có ý ghen ty. khi Hoắc Anh Đông quan tâm chị gái và em gái của anh ấy. Thậm chí còn thấy tình anh chị em của nhà họ Hoắc khá gắn kết bền chặt.
Bố của Hoắc Anh Đông ăn cam Navel trước. Tôi có chút hụt hẫng. Cam Navel không hạt, rất ngọt. Cam Khe Mây của tôi cũng ngọt nhưng có hạt, nếu ăn cam Navel trước, cam Khe Mây sau thì có thể quả sau sẽ bị hương vị của quả trước lấn át.
Lúc này Tiểu Quân đang cầm máy tính bảng và tham gia một bài test EQ, cậu nhóc để loa khá to nên mọi người đều nghe thấy.
" Có một vị giám đốc hỏi một cậu bé đánh giày rằng. Nếu bây giờ có một túi tiền và một túi đạo đức bị rơi, thì cháu nhặt túi nào? Bắt buộc chỉ nhặt một túi mà thôi"'.
Tôi thấy câu hỏi khá hay ho nên đã chăm chú lắng nghe. Tiểu Quân nhìn ông ngoại hỏi.
- Ông ơi, cháu nên nhặt túi nào ạ?
Hoăc lão gia mỉm cười rồi tỏ vẻ đăm chiêu, sau đó đáp lại cháu trai.
- Cái này còn tùy vào cháu, suy nghĩ mỗi người khác nhau.
Tiểu Quân xịu mặt xuống rồi quay sang hỏi mẹ.
- Mẹ nghĩ chọn túi nào sẽ tốt hơn ạ?
Thực ra tôi rất tò mò xem người lớn ở Hoắc gia sẽ đáp lại cậu nhóc thế nào. Nhưng họ đều không đưa ra quyết định thay con cháu mình, mà chỉ nhẹ nhàng bảo.
- Con nên về phòng và suy nghĩ, đừng nóng vội đưa ra quyết định, cũng đừng phụ thuộc vào ai. Quan trọng là con, con tự chọn cách sống và cuộc đời mình. Ông bà, bố mẹ sẽ đồng hành và nếu con chưa đúng sẽ gợi ý giúp con đi tới hướng tốt hơn. Ok?
Tiểu Quân gật đầu và còn đưa tay ra kí hiệu OK với mẹ, sau đó tự lọ mọ về phòng suy nghĩ thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến đứa trẻ ở Hoắc gia cũng có lúc như ông cụ non. Tôi lại tò mò hồi nhỏ Hoắc Anh Đông như thế nào nghịch phá cách hay ngoan ngoãn hiểu chuyện?
Tinh
Hoắc phu nhân cười tủm tỉm nhìn theo dáng lưng nhỏ bé của Tiểu Quân mà nói.
- Nhỏ xíu nhưng cũng động não không ít đâu.
Hoắc Tâm Anh cong môi cười, ăn một miếng bánh ngọt rồi mới đáp.
- Nên như thế. Đôi khi Quân Dao kêu là thằng bé già dặn nhưng rõ ràng nó là bản sao hoàn hảo của anh ấy.
Đương nhiên Tiểu Quân trở thành đứa trẻ lanh lợi hoạt bát cũng có gen và công sức của con tạo thành.
Có thể nhiều người sẽ nghĩ chị cả này rất tự tin và cả kiêu ngạo, nhưng tôi thấy ngưỡng mộ hơn. Người ta phải có thành tựu thì mới có dáng vẻ như thế.
Bỗng Hoắc lão gia nhìn tôi.
- Hi Lăng, nếu là cháu, cháu chọn túi nào?
Tôi ngơ cả người. Câu hỏi của cậu nhóc giờ lại thành câu hỏi dành cho tôi. Thấy tôi ngập ngừng, ông ấy nheo mắt cười và cầm ly trà lên uống. Sau đó cực kỳ thong thả nói tiếp.
- Không cần vội, không trả lời được ngay thì lần sau có thể cho ta đáp án cũng được.
Ánh mắt mọi người đều nhìn tôi, Hoắc Anh Đông lo lắng, mẹ anh ấy mong chờ, Hoắc Tâm Anh hơi khinh khỉnh.
Không trả lời được ngay hôm nay, liệu tôi còn cơ hội gặp phụ huynh bạn trai lần sau sao? Chỉ sợ sau hôm nay tôi bị loại luôn rồi!
Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh, cũng cầm ly trà lên để uống. Tôi có khát gì đâu, căng thẳng bỏ xừ lên được, làm thế để câu giờ và tranh thủ suy nghĩ thêm thôi, tâm trí đâu mà trà bánh nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vào mắt Hoắc lão gia, tôi nói từ từ và quan sát mọi biểu cảm của ông ấy, như cách phân tích tâm lý để lựa lời nói cho dễ nghe.
Tay ông ấy vẫn cầm ly trà, lưng dựa ghế, chân vắt chéo, có vẻ đã sẵn sàng lắng nghe tôi đưa ra lựa chọn.
- Cháu sẽ chọn túi tiền ạ!
Ngay lập tức Hoắc Anh Đông và chị gái anh bật cười, còn Hoắc phu nhân lộ rõ sự háo hức.
- Vì sao?
Tôi nhìn bạn trai, sau đó nuốt nước bọt, lấy hết cam đảm để nói lí do với Hoắc lão gia.
- Cháu nghĩ ai thiếu gì thì nhặt thứ đó. Cháu có đạo đức, nhưng hiện chưa giàu.
Hoắc lão gia khom người đặt ly trà xuống bàn, tay dùng nĩa chọc vào miếng cam Khe Mây và đưa lên miệng.
Tự nhiên tôi lo quá
Ông ấy không thổ lộ gì, lại chọc thêm miếng nữa, rồi lại một miếng nữa. Tất cả im lặng đợi ông ấy ăn xong. Có lẽ chỉ mình tôi thấy thời gian như đọng lại.
Hoắc phu nhân nhìn tôi cười rạng rỡ.
- Bố của Anh Đông ăn quá ba miếng, tức là ông ấy thích cam này rồi.
Tôi nghệt mặt nhìn bố của bạn trai, ông ấy ngồi thẳng lên rồi nói với tôi.
- Hợp lý! Vừa có đạo đức, vừa có được tiền, cháu là một cô gái thú vị đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro