Chương 15
Tiểu Miêu Nhĩ Hảo Mạ
2024-06-02 01:56:33
Đây là lần thứ hai Hứa Ni 17 tuổi đến không gian tối đen, cô gõ cửa, chờ đợi phản hồi bên kia. Hứa Ni 29 tuổi nghe tiếng máy sấy tóc nhưng cũng vô thức đến trước cửa.
"Có phải em không? Hứa Ni." Hứa Ni 29 tuổi gõ cửa một cái, Hứa Ni 17 tuổi há miệng nhưng im lặng.
"Chị biết em đang ở bên kia. Về chuyện của Phương Linh, chị nghĩ mẹ đã đổ hết giận dữ lên em. Chị là người gây ra cái chết của Phương Linh."
Hứa Ni 29 tuổi mở đầu câu chuyện: "Vì vậy chị không thể để việc đó xảy ra lần nữa." Nghe những lời này, tâm trạng của Hứa Ni 17 tuổi bị dồn nén bấy lâu bộc phát.
Cô đấm mạnh vào cánh cửa dày, thắc mắc với bản thân 29 tuổi: "Vậy còn em thì sao?! Chị có bao giờ nghĩ đến em không? Chị làm gì ở bên đó? Lợi dụng sức hấp dẫn của người lớn để làm càn à? Người chọc giận mẹ là chị mà! Tại sao chị bắt em chết thay?!"
Hứa Ni 17 tuổi gào thét, kiệt sức ngồi bệt xuống đất, nước mắt đã tràn khắp gò má: "Tại sao chẳng ai bao giờ nghĩ đến em? Không ai hỏi em có vui không, có muốn không, có thích không?"
"Xin lỗi em, Hứa Ni." Hứa Ni 29 tuổi dựa trán vào cửa: "Có lẽ thời gian chị quay về quá khứ, là để đổi một mạng sống. Phương Linh chết vì chị, chị không thể để em ấy chết lần nữa."
Hứa Ni bên này biết rằng dù có trách móc nhiều đến đâu cũng vô ích. Dù sao giờ đây bản thân 17 tuổi không thể quay lại quá khứ, huống hồ cô cũng không muốn quay lại.
"Lúc đầu chị chống đối mẹ là để em quay lại có cuộc sống tốt hơn. Nhưng chị nhận ra sự phản kháng của mình chỉ khiến bà càng tức giận hơn. Chị lại khiến em phải sống lang thang." Hứa Ni 29 tuổi gỡ bỏ sự mệt mỏi ở bên này, nhắm mắt quỳ xuống trước cánh cửa xin lỗi kiểu cách.
Hứa Ni 17 tuổi dựa lưng vào cánh cửa, nhìn ra bóng tối vô tận phía trước, bật cười: "Chị không cần xin lỗi em, em đã quen rồi. Đêm đó em vốn định tự sát mà, giờ chị cứu em một mạng, em còn biết ơn chị kìa!"
Hứa Ni 29 tuổi không biết em đang mỉa mai hay đầu hàng. Nhưng trong ký ức cô, Phương Linh luôn ở bên cạnh mình.
Họ sống chung một phòng, nằm giường tầng chị em ruột thịt với nhau. Chị bảo vệ em, đó không phải là đương nhiên sao?
"Hứa Ni, em có ghét Phương Linh không?" Hứa Ni 29 tuổi nhẹ nhàng gõ cửa, vẫn nghe thấy tiếng nức nở nhỏ bên kia của bản thân 17 tuổi.
"Em có tư cách gì ghét Phương Linh chứ? Mẹ thương em ấy, mọi người cũng thương em ấy. Em ấy chẳng làm gì sai với em cả, cô ấy mới phải thấy kinh tởm vì có đứa chị tối tăm như em!" Hứa Ni nắm chặt nắm đấm, nghiến răng lau nước mắt tràn trên mặt.
"Hứa Ni, có lẽ bây giờ em có rất nhiều bất mãn. Nhưng suốt mấy chục năm qua, chị luôn nghĩ nếu Phương Linh còn sống, mẹ cũng sẽ tốt hơn." Hứa Ni 29 tuổi rất muốn mở khóa cánh cửa đó, đối mặt nói chuyện thẳng thắn với bản thân 17 tuổi.
"Sống là tội lỗi sao? Trời phạt tội chị à? Một mình chị đổi hai mạng người, chị 29 tuổi thật vĩ đại!" Hứa Ni đứng dậy, nghe tiếng bước chân cô đi xa dần, Hứa Ni 29 tuổi hoảng hốt gõ cửa: "Hứa Ni! Nghe chị nói đã!"
"Trần Hội An, em cũng không muốn nữa sao?" Giọng nói bên kia khiến Hứa Ni sững sờ nửa hồi: "Em không biết. Em cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy."
"Chị cũng tầm thường thôi! Vậy những người bạn tốt bên đó, chị cũng không muốn nữa sao?" Câu hỏi bất ngờ của Hứa Ni 17 tuổi khiến Hứa Ni 29 tuổi hoàn toàn choáng váng.
Nếu Phương Linh còn sống, thì bản thân 17 tuổi sẽ chết. Việc gặp gỡ Trần Hội An, Tang Diệp Diệp sau này tất nhiên cũng sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng... cô đã kết nối với tất cả họ ở bên này. Khi đầu óc cô rối bời, Hứa Ni 17 tuổi lên tiếng: "Chị cứ làm những gì mình nên làm! Sau này em không muốn nghe thấy giọng chị nữa."
Hứa Ni 29 tuổi nhận ra cánh cửa càng lúc càng xa mình, xung quanh dần sáng lên. Mẹ Tang Diệp Diệp đang chải tóc ngắn cho cô: "Trời ơi! Tỉnh rồi à? Mệt lắm phải không?!"
Tang Diệp Diệp với tay kéo Hứa Ni lên lầu: "Tắm rồi ngủ thôi nhé! Tớ bôi gel lô hội cho tay cậu sau."
Nước ấm phủ lên mặt Hứa Ni, cô vừa rửa mặt vừa nghĩ về cuộc trò chuyện với bản thân 17 tuổi vừa rồi. Trong những năm ký ức mất tích ở trung học của cô, chưa bao giờ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô.
Quen biết yêu đương Trần Hội An, rồi cùng Tang Diệp Diệp và Mỹ Nghi mở công ty. Trong những ngày khởi nghiệp hỗn loạn đó, trong những khoảnh khắc bình thường ngày ngày bên nhau, chớp mắt mà đã lâu như vậy rồi sao?
Hứa Ni bước ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng của Tang Diệp Diệp. Lúc này Tang Diệp Diệp đang dọn dẹp mớ sổ tay trên bàn, thấy cô đi vào liền vớ lấy một hộp gel lô hội: "Ngồi xuống đi, đưa tay ra."
Trong lúc bôi gel, Hứa Ni nhìn thấy các sổ tay của cô phân loại gọn gàng, tìm chuyện để nói cho nhẹ nhàng: "Ôi! Học giỏi có lý do đấy nhỉ."
"Câu cần không? Tớ có thể chia sẻ miễn phí cho cậu đấy." Gel trên tay giúp dịu nỗi đau do bỏng rát suốt hai ngày qua, Hứa Ni nghiêng đầu, nước mắt vô tình lăn dài.
Tang Diệp Diệp bôi xong gel, ngẩng đầu lên thấy nước mắt trên mí cô hơi hoảng hốt hỏi: "Tớ nói sai gì à? Tớ không có ý nói cậu kém cỏi đâu."
Hứa Ni úp mặt xuống giường, giải thích hời hợt: "Tớ buồn ngủ quá, ngáp thôi mà. Làm cậu giật mình rồi."
Tang Diệp Diệp tắt đèn bên cạnh, nằm cạnh cô thở dài: "Theo cậu, ý nghĩa của cuộc sống là gì?"
"Sao cậu lại nghĩ đến câu hỏi này?" Hứa Ni cảm nhận được tâm trạng ủ rũ của cô: "Chính xác cậu nghĩ đến nó vì điều gì?"
Tang Diệp Diệp đặt hai tay che mắt, ngăn dòng nước mắt sắp trào ra: "Chuyện của mẹ tớ. Bà kết hôn với ba tớ được chưa đầy hai năm thì ba bị tai nạn qua đời, bà bị gán mác góa phụ. Mang thai bị nhà chồng đuổi, nhà cha mẹ đẻ cũng không đón nhận."
Lòng bàn tay Hứa Ni nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô: "Mẹ cậu rất mạnh mẽ. Nếu là tớ chắc không chịu nổi đâu."
"Bà có thể bỏ tớ ra để sống nhẹ nhàng. Với nhan sắc của mẹ, tái hôn với người tốt cũng không phải không thể. Chính vì tớ mà bà phải sống cực khổ, bây giờ còn bị người ta nói không đàng hoàng vì làm nghề cắt tóc."
Cô dồn nén những suy nghĩ này trong lòng có lẽ đã nhiều năm, bỗng dưng trút ra hết khiến tâm trạng Tang Diệp Diệp sụp đổ.
Cô cuộn tròn người lại, mặt úp xuống gối che giấu tiếng khóc, sợ mẹ bên cạnh nghe thấy.
"Con người vốn không có ý nghĩa gì sống, nhưng khi bạn trở thành ý nghĩa của ai đó, mọi thứ sẽ khác." Hứa Ni nói, nhớ đến mẹ mình. Thật tiếc cô không phải ý nghĩa của mẹ, Phương Linh mới phải.
Hứa Ni bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: "Cậu chính là ý nghĩa để mẹ tiếp tục sống! Bà rất yêu cậu, nên mới có thể đối mặt mọi sóng gió."
"Nghĩ thế thì tớ ghen tị với cô quá. Cuối cùng hôm nay tớ cũng bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, bà có lo tớ đói không, mệt không, sợ tớ gặp người xấu không, sợ tớ bị tai nạn không? Vậy ý nghĩa của việc tớ sống là gì?"
Hứa Ni không hiểu sao đưa chủ đề về bản thân, có lẽ chịu ảnh hưởng từ Hứa Ni 17 tuổi.
Khoảng thời gian 3 năm ký ức mất tích, cùng tâm trạng của Hứa Ni 17 tuổi dường như trong nháy mắt đến với linh hồn 29 tuổi của cô. Khiến Hứa Ni hiện tại không phân biệt được mình là ai nữa.
"Không! Giờ tớ là ý nghĩa của cậu." Tang Diệp Diệp ngẩng mặt đẫm nước mắt lên khỏi gối, nhìn Hứa Ni cũng đầy nước mắt nói: "Bây giờ cậu là bạn của tớ, là ý nghĩa của tớ. Chúng ta đều có lý do để tiếp tục sống."
"Có phải em không? Hứa Ni." Hứa Ni 29 tuổi gõ cửa một cái, Hứa Ni 17 tuổi há miệng nhưng im lặng.
"Chị biết em đang ở bên kia. Về chuyện của Phương Linh, chị nghĩ mẹ đã đổ hết giận dữ lên em. Chị là người gây ra cái chết của Phương Linh."
Hứa Ni 29 tuổi mở đầu câu chuyện: "Vì vậy chị không thể để việc đó xảy ra lần nữa." Nghe những lời này, tâm trạng của Hứa Ni 17 tuổi bị dồn nén bấy lâu bộc phát.
Cô đấm mạnh vào cánh cửa dày, thắc mắc với bản thân 29 tuổi: "Vậy còn em thì sao?! Chị có bao giờ nghĩ đến em không? Chị làm gì ở bên đó? Lợi dụng sức hấp dẫn của người lớn để làm càn à? Người chọc giận mẹ là chị mà! Tại sao chị bắt em chết thay?!"
Hứa Ni 17 tuổi gào thét, kiệt sức ngồi bệt xuống đất, nước mắt đã tràn khắp gò má: "Tại sao chẳng ai bao giờ nghĩ đến em? Không ai hỏi em có vui không, có muốn không, có thích không?"
"Xin lỗi em, Hứa Ni." Hứa Ni 29 tuổi dựa trán vào cửa: "Có lẽ thời gian chị quay về quá khứ, là để đổi một mạng sống. Phương Linh chết vì chị, chị không thể để em ấy chết lần nữa."
Hứa Ni bên này biết rằng dù có trách móc nhiều đến đâu cũng vô ích. Dù sao giờ đây bản thân 17 tuổi không thể quay lại quá khứ, huống hồ cô cũng không muốn quay lại.
"Lúc đầu chị chống đối mẹ là để em quay lại có cuộc sống tốt hơn. Nhưng chị nhận ra sự phản kháng của mình chỉ khiến bà càng tức giận hơn. Chị lại khiến em phải sống lang thang." Hứa Ni 29 tuổi gỡ bỏ sự mệt mỏi ở bên này, nhắm mắt quỳ xuống trước cánh cửa xin lỗi kiểu cách.
Hứa Ni 17 tuổi dựa lưng vào cánh cửa, nhìn ra bóng tối vô tận phía trước, bật cười: "Chị không cần xin lỗi em, em đã quen rồi. Đêm đó em vốn định tự sát mà, giờ chị cứu em một mạng, em còn biết ơn chị kìa!"
Hứa Ni 29 tuổi không biết em đang mỉa mai hay đầu hàng. Nhưng trong ký ức cô, Phương Linh luôn ở bên cạnh mình.
Họ sống chung một phòng, nằm giường tầng chị em ruột thịt với nhau. Chị bảo vệ em, đó không phải là đương nhiên sao?
"Hứa Ni, em có ghét Phương Linh không?" Hứa Ni 29 tuổi nhẹ nhàng gõ cửa, vẫn nghe thấy tiếng nức nở nhỏ bên kia của bản thân 17 tuổi.
"Em có tư cách gì ghét Phương Linh chứ? Mẹ thương em ấy, mọi người cũng thương em ấy. Em ấy chẳng làm gì sai với em cả, cô ấy mới phải thấy kinh tởm vì có đứa chị tối tăm như em!" Hứa Ni nắm chặt nắm đấm, nghiến răng lau nước mắt tràn trên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hứa Ni, có lẽ bây giờ em có rất nhiều bất mãn. Nhưng suốt mấy chục năm qua, chị luôn nghĩ nếu Phương Linh còn sống, mẹ cũng sẽ tốt hơn." Hứa Ni 29 tuổi rất muốn mở khóa cánh cửa đó, đối mặt nói chuyện thẳng thắn với bản thân 17 tuổi.
"Sống là tội lỗi sao? Trời phạt tội chị à? Một mình chị đổi hai mạng người, chị 29 tuổi thật vĩ đại!" Hứa Ni đứng dậy, nghe tiếng bước chân cô đi xa dần, Hứa Ni 29 tuổi hoảng hốt gõ cửa: "Hứa Ni! Nghe chị nói đã!"
"Trần Hội An, em cũng không muốn nữa sao?" Giọng nói bên kia khiến Hứa Ni sững sờ nửa hồi: "Em không biết. Em cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy."
"Chị cũng tầm thường thôi! Vậy những người bạn tốt bên đó, chị cũng không muốn nữa sao?" Câu hỏi bất ngờ của Hứa Ni 17 tuổi khiến Hứa Ni 29 tuổi hoàn toàn choáng váng.
Nếu Phương Linh còn sống, thì bản thân 17 tuổi sẽ chết. Việc gặp gỡ Trần Hội An, Tang Diệp Diệp sau này tất nhiên cũng sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng... cô đã kết nối với tất cả họ ở bên này. Khi đầu óc cô rối bời, Hứa Ni 17 tuổi lên tiếng: "Chị cứ làm những gì mình nên làm! Sau này em không muốn nghe thấy giọng chị nữa."
Hứa Ni 29 tuổi nhận ra cánh cửa càng lúc càng xa mình, xung quanh dần sáng lên. Mẹ Tang Diệp Diệp đang chải tóc ngắn cho cô: "Trời ơi! Tỉnh rồi à? Mệt lắm phải không?!"
Tang Diệp Diệp với tay kéo Hứa Ni lên lầu: "Tắm rồi ngủ thôi nhé! Tớ bôi gel lô hội cho tay cậu sau."
Nước ấm phủ lên mặt Hứa Ni, cô vừa rửa mặt vừa nghĩ về cuộc trò chuyện với bản thân 17 tuổi vừa rồi. Trong những năm ký ức mất tích ở trung học của cô, chưa bao giờ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô.
Quen biết yêu đương Trần Hội An, rồi cùng Tang Diệp Diệp và Mỹ Nghi mở công ty. Trong những ngày khởi nghiệp hỗn loạn đó, trong những khoảnh khắc bình thường ngày ngày bên nhau, chớp mắt mà đã lâu như vậy rồi sao?
Hứa Ni bước ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng của Tang Diệp Diệp. Lúc này Tang Diệp Diệp đang dọn dẹp mớ sổ tay trên bàn, thấy cô đi vào liền vớ lấy một hộp gel lô hội: "Ngồi xuống đi, đưa tay ra."
Trong lúc bôi gel, Hứa Ni nhìn thấy các sổ tay của cô phân loại gọn gàng, tìm chuyện để nói cho nhẹ nhàng: "Ôi! Học giỏi có lý do đấy nhỉ."
"Câu cần không? Tớ có thể chia sẻ miễn phí cho cậu đấy." Gel trên tay giúp dịu nỗi đau do bỏng rát suốt hai ngày qua, Hứa Ni nghiêng đầu, nước mắt vô tình lăn dài.
Tang Diệp Diệp bôi xong gel, ngẩng đầu lên thấy nước mắt trên mí cô hơi hoảng hốt hỏi: "Tớ nói sai gì à? Tớ không có ý nói cậu kém cỏi đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ni úp mặt xuống giường, giải thích hời hợt: "Tớ buồn ngủ quá, ngáp thôi mà. Làm cậu giật mình rồi."
Tang Diệp Diệp tắt đèn bên cạnh, nằm cạnh cô thở dài: "Theo cậu, ý nghĩa của cuộc sống là gì?"
"Sao cậu lại nghĩ đến câu hỏi này?" Hứa Ni cảm nhận được tâm trạng ủ rũ của cô: "Chính xác cậu nghĩ đến nó vì điều gì?"
Tang Diệp Diệp đặt hai tay che mắt, ngăn dòng nước mắt sắp trào ra: "Chuyện của mẹ tớ. Bà kết hôn với ba tớ được chưa đầy hai năm thì ba bị tai nạn qua đời, bà bị gán mác góa phụ. Mang thai bị nhà chồng đuổi, nhà cha mẹ đẻ cũng không đón nhận."
Lòng bàn tay Hứa Ni nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô: "Mẹ cậu rất mạnh mẽ. Nếu là tớ chắc không chịu nổi đâu."
"Bà có thể bỏ tớ ra để sống nhẹ nhàng. Với nhan sắc của mẹ, tái hôn với người tốt cũng không phải không thể. Chính vì tớ mà bà phải sống cực khổ, bây giờ còn bị người ta nói không đàng hoàng vì làm nghề cắt tóc."
Cô dồn nén những suy nghĩ này trong lòng có lẽ đã nhiều năm, bỗng dưng trút ra hết khiến tâm trạng Tang Diệp Diệp sụp đổ.
Cô cuộn tròn người lại, mặt úp xuống gối che giấu tiếng khóc, sợ mẹ bên cạnh nghe thấy.
"Con người vốn không có ý nghĩa gì sống, nhưng khi bạn trở thành ý nghĩa của ai đó, mọi thứ sẽ khác." Hứa Ni nói, nhớ đến mẹ mình. Thật tiếc cô không phải ý nghĩa của mẹ, Phương Linh mới phải.
Hứa Ni bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: "Cậu chính là ý nghĩa để mẹ tiếp tục sống! Bà rất yêu cậu, nên mới có thể đối mặt mọi sóng gió."
"Nghĩ thế thì tớ ghen tị với cô quá. Cuối cùng hôm nay tớ cũng bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, bà có lo tớ đói không, mệt không, sợ tớ gặp người xấu không, sợ tớ bị tai nạn không? Vậy ý nghĩa của việc tớ sống là gì?"
Hứa Ni không hiểu sao đưa chủ đề về bản thân, có lẽ chịu ảnh hưởng từ Hứa Ni 17 tuổi.
Khoảng thời gian 3 năm ký ức mất tích, cùng tâm trạng của Hứa Ni 17 tuổi dường như trong nháy mắt đến với linh hồn 29 tuổi của cô. Khiến Hứa Ni hiện tại không phân biệt được mình là ai nữa.
"Không! Giờ tớ là ý nghĩa của cậu." Tang Diệp Diệp ngẩng mặt đẫm nước mắt lên khỏi gối, nhìn Hứa Ni cũng đầy nước mắt nói: "Bây giờ cậu là bạn của tớ, là ý nghĩa của tớ. Chúng ta đều có lý do để tiếp tục sống."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro