Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 15
Thứ Nhất Cá Đào Tử
2024-07-24 22:32:56
Trong yến tiệc, công chúa y phục bất chỉnh, chuyện gì truyền ra không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Trình Ấu Dung tái nhợt, nàng khoanh tay trước ngực, cái lạnh làm người nàng cứng đờ trong giây lát.
Cũng may chỗ này hơi hẻo lánh, bình thường ít người qua lại, nhưng bên kia hành lang là đại điện đang có yến tiệc, nếu có người đến đây hít thở không khí thì nàng đúng là vạn kiếp bất phục.
Nếu biết trước thì lúc qua đây sẽ gọi theo Tố Lan, cho dù không thể theo đến trước Lâm quý phi, chỉ cần đứng ở góc tường thì nàng cũng không đến mức kêu trời không thấu như vậy.
Tiết Chi đứng ở hành lang bên kia, không có lại gần, đèn cung đình chiếu vào nửa khuôn mặt y khiến vẻ mặt tuấn mỹ thấp thoáng tia đen tối không rõ.
Trình Ấu Dung rũ đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tiết Chi tựa lưng vào lan can gần đó, y muốn xem nhóc điên này làm sao để tự cứu mình.
Suy nghĩ trong đầu Trình Ấu Dung xoay chuyển, có điều làm nàng suy nghĩ không thông, yến tiệc này là Tiết Chi sắp xếp, y là chưởng ấn Tư Lễ Giám, muốn chỉnh mình quả thực dễ như trở bàn tay.
Chỉ sợ ý định ban đầu của y là để nàng bị lột hoa phục ngay trong đại điện, nhưng không ngờ Lâm quý phi lại gọi nàng đi, giúp nàng nàng tránh được một kiếp.
Trình Ấu Dung khẽ cười làm Tiết Chi nhướng mày.
Màn đêm buông xuống, một cơn gió lạnh thổi qua, những chiếc đèn lồng dưới mái hiên đung đưa trong gió, ánh nến bên trong cũng lúc mờ lúc rõ.
Yến tiệc dường như sắp kết thúc.
Đợi mọi người giải tán, đi ngang qua đường cung bên này, chắc chắn sẽ nhìn thấy vị công chúa này đang đứng run rẩy trong gió lạnh, trên người chỉ có bộ trung y.
Nghiêng tai lắng nghe đã có thể nghe thấy tiếng cung nhân đỡ chủ tử rời khỏi điện, có người say rượu không quy củ gào lên, may mà cung nhân kịp thời bịt miệng lại.
Trình Ấu Dung khoanh tay bất động, nàng trầm mặc, toàn thân có một loại cảm giác chán chường quấn lấy, nói nàng chật vật nhưng nàng căn bản không thèm để ý, chỉ cảm nhận được sự bất lực từ nàng.
Có tiếng bước chân truyền đến, dần dần đến gần, nghe thấy giọng nói hàm hồ hẳn là nam tử, cũng không biết là hoàng tử say rượu hay là quan thần, đi loạng choạng như con ruồi không đầu.
Tiết Chi giơ tay xoa xoa chân mày, hình như y khẽ thở dài.
Sau đó y trở tay cởi áo choàng trên người ra, bước nhanh đến chỗ Trình Ấu Dung.
Khi khoác áo choàng lên vai nàng, y mới thấp giọng nói: “Công chúa nhỏ, đừng gây chuyện với ta nữa, lần sau kết cục sẽ không tốt như vậy đâu.”
Trình Ấu Dung ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay lại vô thức kéo ống tay áo Tiết Chi.
Dưới ánh nến mờ ảo, môi nàng tím tái vì lạnh, chóp mũi cũng đỏ bừng, khóe mắt còn có vài giọt nước mắt mỏng manh, không rõ vì sợ hãi hay bị gió thổi.
Đột nhiên Tiết Chi mềm lòng...
Y nhìn đi chỗ khác, im lặng thở dài rồi đưa tay ôm lấy người đó.
Sắc mặt Trình Ấu Dung tái nhợt, nàng khoanh tay trước ngực, cái lạnh làm người nàng cứng đờ trong giây lát.
Cũng may chỗ này hơi hẻo lánh, bình thường ít người qua lại, nhưng bên kia hành lang là đại điện đang có yến tiệc, nếu có người đến đây hít thở không khí thì nàng đúng là vạn kiếp bất phục.
Nếu biết trước thì lúc qua đây sẽ gọi theo Tố Lan, cho dù không thể theo đến trước Lâm quý phi, chỉ cần đứng ở góc tường thì nàng cũng không đến mức kêu trời không thấu như vậy.
Tiết Chi đứng ở hành lang bên kia, không có lại gần, đèn cung đình chiếu vào nửa khuôn mặt y khiến vẻ mặt tuấn mỹ thấp thoáng tia đen tối không rõ.
Trình Ấu Dung rũ đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tiết Chi tựa lưng vào lan can gần đó, y muốn xem nhóc điên này làm sao để tự cứu mình.
Suy nghĩ trong đầu Trình Ấu Dung xoay chuyển, có điều làm nàng suy nghĩ không thông, yến tiệc này là Tiết Chi sắp xếp, y là chưởng ấn Tư Lễ Giám, muốn chỉnh mình quả thực dễ như trở bàn tay.
Chỉ sợ ý định ban đầu của y là để nàng bị lột hoa phục ngay trong đại điện, nhưng không ngờ Lâm quý phi lại gọi nàng đi, giúp nàng nàng tránh được một kiếp.
Trình Ấu Dung khẽ cười làm Tiết Chi nhướng mày.
Màn đêm buông xuống, một cơn gió lạnh thổi qua, những chiếc đèn lồng dưới mái hiên đung đưa trong gió, ánh nến bên trong cũng lúc mờ lúc rõ.
Yến tiệc dường như sắp kết thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi mọi người giải tán, đi ngang qua đường cung bên này, chắc chắn sẽ nhìn thấy vị công chúa này đang đứng run rẩy trong gió lạnh, trên người chỉ có bộ trung y.
Nghiêng tai lắng nghe đã có thể nghe thấy tiếng cung nhân đỡ chủ tử rời khỏi điện, có người say rượu không quy củ gào lên, may mà cung nhân kịp thời bịt miệng lại.
Trình Ấu Dung khoanh tay bất động, nàng trầm mặc, toàn thân có một loại cảm giác chán chường quấn lấy, nói nàng chật vật nhưng nàng căn bản không thèm để ý, chỉ cảm nhận được sự bất lực từ nàng.
Có tiếng bước chân truyền đến, dần dần đến gần, nghe thấy giọng nói hàm hồ hẳn là nam tử, cũng không biết là hoàng tử say rượu hay là quan thần, đi loạng choạng như con ruồi không đầu.
Tiết Chi giơ tay xoa xoa chân mày, hình như y khẽ thở dài.
Sau đó y trở tay cởi áo choàng trên người ra, bước nhanh đến chỗ Trình Ấu Dung.
Khi khoác áo choàng lên vai nàng, y mới thấp giọng nói: “Công chúa nhỏ, đừng gây chuyện với ta nữa, lần sau kết cục sẽ không tốt như vậy đâu.”
Trình Ấu Dung ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay lại vô thức kéo ống tay áo Tiết Chi.
Dưới ánh nến mờ ảo, môi nàng tím tái vì lạnh, chóp mũi cũng đỏ bừng, khóe mắt còn có vài giọt nước mắt mỏng manh, không rõ vì sợ hãi hay bị gió thổi.
Đột nhiên Tiết Chi mềm lòng...
Y nhìn đi chỗ khác, im lặng thở dài rồi đưa tay ôm lấy người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro