Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 20
Thứ Nhất Cá Đào Tử
2024-07-24 22:32:56
Tố Lan tiễn Thẩm An Chi đến trước cửa cung, nàng hỏi nhỏ: "Thẩm thái y, ngài đã nói thuốc không có tác dụng phụ, sao điện hạ nhà ta tỉnh lại mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã đổ bệnh mấy lần rồi?"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Thẩm An Chi chỉ có thể lại kiên nhẫn giải thích lần nữa: "Điện hạ đã uống được gần một tháng, đột nhiên tỉnh lại mất trí nhớ nên trong thời gian ngắn cơ thể khó thích nghi được, cộng thêm tiết mùa đông lạnh giá và phiền muộn tích tụ trong tâm nên mới dẫn đến sinh bệnh."
Tố Lan gật đầu, trong lòng vẫn hơi bất an, xác nhận lần nữa: "Ngài nói thuốc này chỉ có tác dụng tối đa 3 tháng đúng không?"
"Ừ, thật ra thuốc này còn tùy vào thể hất của mỗi người, có lẽ sau mười ngày nửa tháng điện hạ đã có thể nhớ lại." Thẩm An Chi nhẹ nhàng an ủi.
Lúc này Tố Lan mới thầm buông gánh nặng trong lòng xuống.
Đến chiều, Trình Ấu Dung đã bớt sốt, Tố Lan sờ trán nàng nhận ra nàng vẫn còn sốt nhẹ.
Lúc bị bệnh, tâm trạng của Trình Ấu Dung càng uể oải, im lặng ngồi đó không nói lời nào, trên mặt cũng không có cảm xúc gì.
Tố Lan xốc tinh thần cẩn thận hầu hạ, vượt qua một ngày bình an.
Ngày hôm sau, trời đẹp, có nắng ấm áp.
Trình Ấu Dung vẫn chưa khoẻ lắm, từ lúc dậy đã ho liên tục, Tố Lan không yên lòng lại mời Thẩm An Chi đến khám.
Thẩm An Chi cũng bó tay không còn cách nào, chỉ có thể nói: Bệnh này chỉ có thể nghỉ ngơi thư giãn mới hết được.
Y liếc nhìn người đang ngồi đó mà không nói một lời, vảy vết thương trên trán nàng cuối cùng cũng sắp bong, trên mặt lại xuất hiện một vết xước mỏng mới, trông nàng như một búp bê vải bị hỏng.
Chiều đó, Trình Ấu Dung vác thân thể bệnh tật của nàng đi thỉnh an Lâm quý phi.
Nếu nàng lại lần lữa không đi, cảm xúc Lâm quý phi tích tụ mấy ngày liền sẽ khiến nàng càng không chịu nổi.
Tố Lan đau lòng, mặt mũi u sầu, nhưng nàng chỉ là một nô tỳ, có thể nói gì được? Không thể nói gì, cũng không thể làm gì.
Quả nhiên, trong nháy mắt vừa thấy Trình Ấu Dung đến, sắc mặt ấm áp của Lâm quý phí đã chuyển sang lạnh lẽo.
"Sao đây? Bây giờ đến thỉnh an bổn cung phải đưa đẩy ba bốn lần mới đến?" Lâm quý phi chống tay lên cằm, nói xỉa xói.
Mặt Trình Ấu Dung trắng bệch không chút huyết sắc, thoa chút son thì không sao, nhưng màu son đỏ rực lại làm mặt nàng càng tái nhợt hơn.
Nàng ho vài tiếng mới nói: "Không phải ạ."
Lâm quý phi thấy bộ dáng ốm yếu của nàng thì khó chịu, giọng nói càng mất kiên nhẫn: "Được rồi, ngươi đừng bày vẻ mặt sắp chết đó trước mặt ta, cách vách điện có bàn thư, khi nào chép bài xong thì cút."
Vẻ mặt Trình Ấu Dung không thay đổi, quay người đến đại điện.
Đại điện cách vách trống trải, một cái lò than cũng không có, Lâm quý phi thường sai Trình Ấu Dung đến đây chép sách.
Không hiểu sao hôm nay Trình Ấu Dung thấy trong điện này thật lạnh.
Ngón tay nàng đông cứng lại, ban đầu còn định viết ra chữ cho Lâm quý phi ghét bỏ, ai ngờ cuối cùng thật sự viết ra như chữ gà bới.
Trình Ấu Dung viết mấy chữ lại cho tay vào lòng ủ ấm, thả lỏng một chút mới có thể viết tiếp được.
Cứ cách một hồi nàng lại nghiêng đầu ho khan vài tiếng, trong đại sảnh cũng không có trà, cơn ho không ngừng khiến Trình Ấu Dung rơi nước mắt sinh lý.
"A, trong này lạnh quá, sao điện hạ không gọi bọn nô tỳ mang bếp lò đến?" Một giọng nói mềm mại vang lên.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Thẩm An Chi chỉ có thể lại kiên nhẫn giải thích lần nữa: "Điện hạ đã uống được gần một tháng, đột nhiên tỉnh lại mất trí nhớ nên trong thời gian ngắn cơ thể khó thích nghi được, cộng thêm tiết mùa đông lạnh giá và phiền muộn tích tụ trong tâm nên mới dẫn đến sinh bệnh."
Tố Lan gật đầu, trong lòng vẫn hơi bất an, xác nhận lần nữa: "Ngài nói thuốc này chỉ có tác dụng tối đa 3 tháng đúng không?"
"Ừ, thật ra thuốc này còn tùy vào thể hất của mỗi người, có lẽ sau mười ngày nửa tháng điện hạ đã có thể nhớ lại." Thẩm An Chi nhẹ nhàng an ủi.
Lúc này Tố Lan mới thầm buông gánh nặng trong lòng xuống.
Đến chiều, Trình Ấu Dung đã bớt sốt, Tố Lan sờ trán nàng nhận ra nàng vẫn còn sốt nhẹ.
Lúc bị bệnh, tâm trạng của Trình Ấu Dung càng uể oải, im lặng ngồi đó không nói lời nào, trên mặt cũng không có cảm xúc gì.
Tố Lan xốc tinh thần cẩn thận hầu hạ, vượt qua một ngày bình an.
Ngày hôm sau, trời đẹp, có nắng ấm áp.
Trình Ấu Dung vẫn chưa khoẻ lắm, từ lúc dậy đã ho liên tục, Tố Lan không yên lòng lại mời Thẩm An Chi đến khám.
Thẩm An Chi cũng bó tay không còn cách nào, chỉ có thể nói: Bệnh này chỉ có thể nghỉ ngơi thư giãn mới hết được.
Y liếc nhìn người đang ngồi đó mà không nói một lời, vảy vết thương trên trán nàng cuối cùng cũng sắp bong, trên mặt lại xuất hiện một vết xước mỏng mới, trông nàng như một búp bê vải bị hỏng.
Chiều đó, Trình Ấu Dung vác thân thể bệnh tật của nàng đi thỉnh an Lâm quý phi.
Nếu nàng lại lần lữa không đi, cảm xúc Lâm quý phi tích tụ mấy ngày liền sẽ khiến nàng càng không chịu nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Lan đau lòng, mặt mũi u sầu, nhưng nàng chỉ là một nô tỳ, có thể nói gì được? Không thể nói gì, cũng không thể làm gì.
Quả nhiên, trong nháy mắt vừa thấy Trình Ấu Dung đến, sắc mặt ấm áp của Lâm quý phí đã chuyển sang lạnh lẽo.
"Sao đây? Bây giờ đến thỉnh an bổn cung phải đưa đẩy ba bốn lần mới đến?" Lâm quý phi chống tay lên cằm, nói xỉa xói.
Mặt Trình Ấu Dung trắng bệch không chút huyết sắc, thoa chút son thì không sao, nhưng màu son đỏ rực lại làm mặt nàng càng tái nhợt hơn.
Nàng ho vài tiếng mới nói: "Không phải ạ."
Lâm quý phi thấy bộ dáng ốm yếu của nàng thì khó chịu, giọng nói càng mất kiên nhẫn: "Được rồi, ngươi đừng bày vẻ mặt sắp chết đó trước mặt ta, cách vách điện có bàn thư, khi nào chép bài xong thì cút."
Vẻ mặt Trình Ấu Dung không thay đổi, quay người đến đại điện.
Đại điện cách vách trống trải, một cái lò than cũng không có, Lâm quý phi thường sai Trình Ấu Dung đến đây chép sách.
Không hiểu sao hôm nay Trình Ấu Dung thấy trong điện này thật lạnh.
Ngón tay nàng đông cứng lại, ban đầu còn định viết ra chữ cho Lâm quý phi ghét bỏ, ai ngờ cuối cùng thật sự viết ra như chữ gà bới.
Trình Ấu Dung viết mấy chữ lại cho tay vào lòng ủ ấm, thả lỏng một chút mới có thể viết tiếp được.
Cứ cách một hồi nàng lại nghiêng đầu ho khan vài tiếng, trong đại sảnh cũng không có trà, cơn ho không ngừng khiến Trình Ấu Dung rơi nước mắt sinh lý.
"A, trong này lạnh quá, sao điện hạ không gọi bọn nô tỳ mang bếp lò đến?" Một giọng nói mềm mại vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro