Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 6
Thứ Nhất Cá Đào Tử
2024-07-24 22:32:56
Trong bếp lò gần đó vang lên âm thanh của than củi đang cháy, không gian ấm áp ngột ngạt khiến trán Trình Ấu Dung đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Những ngón tay cầm bút của nàng siết chặt lại, hô hấp không được thông suốt lắm.
Qua hồi lâu, giọng nói của Lâm quý phí mới truyền đến, lười biếng nói: "Cũng không còn sớm, bổn cung cũng không giữ ngươi lại dùng bữa, dù sao ngươi cũng không muốn ăn cùng bàn với bổn cung.
Trình Ấu Dung cất bút đi, sau đó trình trang giấy mới chép lại đến trước mặt Lâm quý phi.
Lâm quý phi chỉ nhướng mi, liếc mắt một cái: "Về luyện thêm đi."
"Dạ, nhi thần đã biết." Trình Ấu Dung cúi mặt xuống, giọng điệu không chút dao động đáp lại.
Lúc nàng xoay người đi ra ngoài, Lâm quý phi tựa như nhớ tới cái gì đó, lại gọi nàng lại: "Chờ chút, sang năm ngươi đã mười bảy rồi, hôn sự cũng nên định trước, cửu cửu ngươi có ba biểu ca, người về suy nghĩ xem muốn gả cho ai."
Trình Ấu Dung quay lưng về phía Lâm quý phi, sống lưng căng thẳng, những ngón tay buông thõng cũng hơi run, sau khi hít một hơn, nàng mới cứng rắn nói: "Nhi thần không muốn gả cho họ."
Vừa nghe lời này, Lâm quý phi lập tức đứng dậy khỏi ghế, lạnh giọng quát lớn: "Không gả cho họ, ngươi muốn gả cho ai? Ngươi có thể gả cho ai? Ngươi có tư cách gì để chọn lựa?"
Trình Ấu Dung quay người, nhìn thẳng vào Lâm quý phi, đáy mắt kích động mạnh mẽ: "Bất kể nhi thần gả cho ai, cũng sẽ không gả cho người nào trong số họ."
Lâm quý phi ngoài cười nhưng trong không cười: "Chuyên này không phải ngươi có thể quyết định."
"Mẫu thân có thể thử xem, đến lúc đó quậy cho hôn lễ nhuốm máu cũng không phải lỗi của ta." Trình Ấu Dung nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Đương nhiên nàng sẽ không tự sát, nhưng nếu thật sự bị ép gả cho một trong ba người con trai của Lâm gia, nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha người đó.
Một tách trà xuyên qua gió đập mạnh vào trán Trình Ấu Dung, may mà trà bên trong đã nguội, nếu không đã bị bỏng nặng.
Lồng ngực Lâm quý phi phập phồng vì tức giận, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần hơi vặn vẹo, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn nói: "Trình Ấu Dung, ngươi thật sự cho rằng ngươi là công chúa thì ghê gớm lắm sao? Lợi hại như thế sao không làm nam nhân đi? Hả? Một nữ tử lấy đâu lá gan mà dám phản bác bổn cung? Bổn cung là mẫu thân ngươi - còn dám nói chuyện với bổn cung như vậy thêm một lần nữa thì ngày mai cút ra khỏi cung gả cho biểu ca ngươi!"
Bà ta cuồng loạn kích động, đang định đi tìm dây mây.
Trong điện vang lên tiếng đồ dùng rơi, Tô Lan đang canh cửa sắc mặt tái nhợt, nước mắt cầu xin Ngũ ma ma: "Ma ma, người vào ngăn cản đi. Điện hạ vừa mới gặp thái ý, sao người có thể chịu được Quý phi nương nương trách phạt!"
Sắc mặt của Ngũ ma ma cũng không tốt lắm, mặc dù là nhũ mẫu của Lâm quý phi, nhưng bây giờ sao dám vào rước chuyện vào mình?
Trong điện Lâm quý phi cầm dây mây mỏng dài quất lên người Trình Ấu Dung, cây gậy quét qua không trung, phát ra âm thanh vù vù.
Tay Trình Ấu Dung cuộn lại thành nắm đấm, nàng muốn giơ tay lên phản kháng lại Lâm quý phi, nhưng toàn thân cứng đờ không thể cử động.
Từ nhỏ nàng đã bị Lâm quý phi đánh, cho đến bây giờ, khi nghe thấy tiếng dây mây, cơ thể nàng bất giác cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể im lặng chịu đựng nó rơi xuống cánh tay và bắp chân mình.
Những ngón tay cầm bút của nàng siết chặt lại, hô hấp không được thông suốt lắm.
Qua hồi lâu, giọng nói của Lâm quý phí mới truyền đến, lười biếng nói: "Cũng không còn sớm, bổn cung cũng không giữ ngươi lại dùng bữa, dù sao ngươi cũng không muốn ăn cùng bàn với bổn cung.
Trình Ấu Dung cất bút đi, sau đó trình trang giấy mới chép lại đến trước mặt Lâm quý phi.
Lâm quý phi chỉ nhướng mi, liếc mắt một cái: "Về luyện thêm đi."
"Dạ, nhi thần đã biết." Trình Ấu Dung cúi mặt xuống, giọng điệu không chút dao động đáp lại.
Lúc nàng xoay người đi ra ngoài, Lâm quý phi tựa như nhớ tới cái gì đó, lại gọi nàng lại: "Chờ chút, sang năm ngươi đã mười bảy rồi, hôn sự cũng nên định trước, cửu cửu ngươi có ba biểu ca, người về suy nghĩ xem muốn gả cho ai."
Trình Ấu Dung quay lưng về phía Lâm quý phi, sống lưng căng thẳng, những ngón tay buông thõng cũng hơi run, sau khi hít một hơn, nàng mới cứng rắn nói: "Nhi thần không muốn gả cho họ."
Vừa nghe lời này, Lâm quý phi lập tức đứng dậy khỏi ghế, lạnh giọng quát lớn: "Không gả cho họ, ngươi muốn gả cho ai? Ngươi có thể gả cho ai? Ngươi có tư cách gì để chọn lựa?"
Trình Ấu Dung quay người, nhìn thẳng vào Lâm quý phi, đáy mắt kích động mạnh mẽ: "Bất kể nhi thần gả cho ai, cũng sẽ không gả cho người nào trong số họ."
Lâm quý phi ngoài cười nhưng trong không cười: "Chuyên này không phải ngươi có thể quyết định."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẫu thân có thể thử xem, đến lúc đó quậy cho hôn lễ nhuốm máu cũng không phải lỗi của ta." Trình Ấu Dung nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Đương nhiên nàng sẽ không tự sát, nhưng nếu thật sự bị ép gả cho một trong ba người con trai của Lâm gia, nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha người đó.
Một tách trà xuyên qua gió đập mạnh vào trán Trình Ấu Dung, may mà trà bên trong đã nguội, nếu không đã bị bỏng nặng.
Lồng ngực Lâm quý phi phập phồng vì tức giận, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần hơi vặn vẹo, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn nói: "Trình Ấu Dung, ngươi thật sự cho rằng ngươi là công chúa thì ghê gớm lắm sao? Lợi hại như thế sao không làm nam nhân đi? Hả? Một nữ tử lấy đâu lá gan mà dám phản bác bổn cung? Bổn cung là mẫu thân ngươi - còn dám nói chuyện với bổn cung như vậy thêm một lần nữa thì ngày mai cút ra khỏi cung gả cho biểu ca ngươi!"
Bà ta cuồng loạn kích động, đang định đi tìm dây mây.
Trong điện vang lên tiếng đồ dùng rơi, Tô Lan đang canh cửa sắc mặt tái nhợt, nước mắt cầu xin Ngũ ma ma: "Ma ma, người vào ngăn cản đi. Điện hạ vừa mới gặp thái ý, sao người có thể chịu được Quý phi nương nương trách phạt!"
Sắc mặt của Ngũ ma ma cũng không tốt lắm, mặc dù là nhũ mẫu của Lâm quý phi, nhưng bây giờ sao dám vào rước chuyện vào mình?
Trong điện Lâm quý phi cầm dây mây mỏng dài quất lên người Trình Ấu Dung, cây gậy quét qua không trung, phát ra âm thanh vù vù.
Tay Trình Ấu Dung cuộn lại thành nắm đấm, nàng muốn giơ tay lên phản kháng lại Lâm quý phi, nhưng toàn thân cứng đờ không thể cử động.
Từ nhỏ nàng đã bị Lâm quý phi đánh, cho đến bây giờ, khi nghe thấy tiếng dây mây, cơ thể nàng bất giác cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể im lặng chịu đựng nó rơi xuống cánh tay và bắp chân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro