Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 8
Thứ Nhất Cá Đào Tử
2024-07-24 22:32:56
Sự kiên nhẫn của Tiết Chi thực sự đã cạn kiệt, y quay lại, thiếu kiên nhẫn hỏi nàng: "Điện hạ, người còn muốn gì nữa?"
Trình Ấu Dung mím môi không nói gì, nhưng lại kiên quyết không chịu buông ra.
Ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, chỉ là nàng không muốn buông tay ra.
Tiết Chi lại phất tay gạt tay Trình Ấu Dung ra, y kéo áo choàng bước đi, lười đến quản nàng.
Ánh mắt Trình Ấu Dung nhìn bóng lưng y chăm chú, sau đó đi theo y quát lớn: "Tiết Chi, ngươi thật là to gan! Dám làm như vậy với ta? Ngươi còn dám ngỗ nghịch với bổn cung, bổn cung sẽ phạt ngươi quỳ nguyên một ngày!"
Giọng nàng cao lên trở nên hơi sắc nhọn chói tai.
Lời vừa dứt, Trình Ấu Dung đã bị một cỗ sức mạnh tóm lấy, đẩy vào tường Tầm Hạc cư.
Một tay Tiết Chi nắm lấy cổ nàng, đè nàng vào tường, thân hình cao lớn của y bao phủ lấy nàng, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy một mép bóng dáng lông chồn trắng ở dưới áo choàng đen.
"Trình Ấu Dung, ngươi lại phát điên gì nữa? Ngươi mất trí nhớ, nhưng ta thì không, ta nhớ rõ đủ loại hành vi của ngươi hai ba tháng qua, nếu như ngươi tới đây để làm ra vẻ trước mặt ta thì đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Tiết Chi ghé sát mặt Trình Ấu Dung, hai người rất gần nhau, y tựa hồ không thèm để ý đến vết máu trên nửa mặt nàng, lời nói lạnh như băng.
Ngón tay y vuốt ve chiếc cổ trắng nõn mịn màng của Trình Ấu Dung, nếu y dùng lực nhiều hơn một chút thì một Trình Ấu Dung đang sống sẽ chết trong tay y.
Trình Ấu Dung ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào y, hé môi nói: "Tiết Chi, nếu ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi. Nếu ngươi giết chết một công chúa, ngươi sẽ là người chết tiếp theo."
Giọng điệu của nàng rất bình thản, nói xong nàng cười khẽ, hơi vươn cổ, đặt cổ họng mình nằm trọn trong tay Tiết Chi.
Tiết Chi nheo nửa mắt, ánh mắt cực kỳ sắc bén, y thật muốn giết chết công chúa điên cuồng này, nhưng y thật sự không thể gây rắc rối cho mình.
Ngón tay của y hơi buông lỏng cho Trình Ấu Dung có không gian để thở.
Trình Ấu Dung giơ tay lên đặt lên mu bàn tay y, ngón tay nàng khống chế bàn tay y, để y siết cổ nàng lần nữa.
Đôi mắt nàng đỏ hoe vì ngạt thở, nhưng lời nói vẫn tàn nhẫn: "Tiết Chi, nếu hôm nay ngươi không giết ta, ta sẽ tra tấn ngươi đến chết!"
Tiết Chi cắn răng, ngón tay siết chặt, kinh mạch trên cổ nàng đập càng lúc càng nhanh, ngón tay thon dài của y ấn vào cái cổ thon dài, tạo nên ấn ký màu đỏ trên đó.
Trình Ấu Dung ngẩng đầu, hoàn toàn không thở được, bản năng sinh tồn khiến nàng đưa tay nắm lấy vạt áo mãng bào đỏ của Tiết Chi.
Hơi ấm ẩn trong chiếc áo sưởi ấm những ngón tay vốn đã lạnh cóng của nàng.
Cảm giác sắp chết thật không dễ chịu, khiến cho khóe mắt Trình Ấu Dung tràn ra nước mắt sinh lý, cổ họng phát ra tiếng "ưm a".
Vào lúc này Tiết Chi lại buông lỏng tay.
Cả người Trình Ấu Dung mềm nhũn, ngã xuống đất.
Nàng cúi đầu, ôm cổ họng ho khan.
Tiết Chi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đùa của nàng, lạnh lùng nói: "Điện hạ, cho dù nô tài có giết người thì cũng có cách tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết hiềm nghi trên người ta. Nhưng nếu người thực sự muốn chết thì sẽ không nắm cổ áo nô tài xin tha."
Trình Ấu Dung ho đến nước mắt đầm đìa, ngẩng mặt lên, cong môi cười nói: "Hoạn quan đúng là hoạn quan, không phải bổn cung xin tha, bổn cung chỉ muốn chạm vào nam nhân ít nhất một lần trong đời trước khi chết, đáng tiếc...."
Trình Ấu Dung mím môi không nói gì, nhưng lại kiên quyết không chịu buông ra.
Ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, chỉ là nàng không muốn buông tay ra.
Tiết Chi lại phất tay gạt tay Trình Ấu Dung ra, y kéo áo choàng bước đi, lười đến quản nàng.
Ánh mắt Trình Ấu Dung nhìn bóng lưng y chăm chú, sau đó đi theo y quát lớn: "Tiết Chi, ngươi thật là to gan! Dám làm như vậy với ta? Ngươi còn dám ngỗ nghịch với bổn cung, bổn cung sẽ phạt ngươi quỳ nguyên một ngày!"
Giọng nàng cao lên trở nên hơi sắc nhọn chói tai.
Lời vừa dứt, Trình Ấu Dung đã bị một cỗ sức mạnh tóm lấy, đẩy vào tường Tầm Hạc cư.
Một tay Tiết Chi nắm lấy cổ nàng, đè nàng vào tường, thân hình cao lớn của y bao phủ lấy nàng, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy một mép bóng dáng lông chồn trắng ở dưới áo choàng đen.
"Trình Ấu Dung, ngươi lại phát điên gì nữa? Ngươi mất trí nhớ, nhưng ta thì không, ta nhớ rõ đủ loại hành vi của ngươi hai ba tháng qua, nếu như ngươi tới đây để làm ra vẻ trước mặt ta thì đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Tiết Chi ghé sát mặt Trình Ấu Dung, hai người rất gần nhau, y tựa hồ không thèm để ý đến vết máu trên nửa mặt nàng, lời nói lạnh như băng.
Ngón tay y vuốt ve chiếc cổ trắng nõn mịn màng của Trình Ấu Dung, nếu y dùng lực nhiều hơn một chút thì một Trình Ấu Dung đang sống sẽ chết trong tay y.
Trình Ấu Dung ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào y, hé môi nói: "Tiết Chi, nếu ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi. Nếu ngươi giết chết một công chúa, ngươi sẽ là người chết tiếp theo."
Giọng điệu của nàng rất bình thản, nói xong nàng cười khẽ, hơi vươn cổ, đặt cổ họng mình nằm trọn trong tay Tiết Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Chi nheo nửa mắt, ánh mắt cực kỳ sắc bén, y thật muốn giết chết công chúa điên cuồng này, nhưng y thật sự không thể gây rắc rối cho mình.
Ngón tay của y hơi buông lỏng cho Trình Ấu Dung có không gian để thở.
Trình Ấu Dung giơ tay lên đặt lên mu bàn tay y, ngón tay nàng khống chế bàn tay y, để y siết cổ nàng lần nữa.
Đôi mắt nàng đỏ hoe vì ngạt thở, nhưng lời nói vẫn tàn nhẫn: "Tiết Chi, nếu hôm nay ngươi không giết ta, ta sẽ tra tấn ngươi đến chết!"
Tiết Chi cắn răng, ngón tay siết chặt, kinh mạch trên cổ nàng đập càng lúc càng nhanh, ngón tay thon dài của y ấn vào cái cổ thon dài, tạo nên ấn ký màu đỏ trên đó.
Trình Ấu Dung ngẩng đầu, hoàn toàn không thở được, bản năng sinh tồn khiến nàng đưa tay nắm lấy vạt áo mãng bào đỏ của Tiết Chi.
Hơi ấm ẩn trong chiếc áo sưởi ấm những ngón tay vốn đã lạnh cóng của nàng.
Cảm giác sắp chết thật không dễ chịu, khiến cho khóe mắt Trình Ấu Dung tràn ra nước mắt sinh lý, cổ họng phát ra tiếng "ưm a".
Vào lúc này Tiết Chi lại buông lỏng tay.
Cả người Trình Ấu Dung mềm nhũn, ngã xuống đất.
Nàng cúi đầu, ôm cổ họng ho khan.
Tiết Chi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đùa của nàng, lạnh lùng nói: "Điện hạ, cho dù nô tài có giết người thì cũng có cách tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết hiềm nghi trên người ta. Nhưng nếu người thực sự muốn chết thì sẽ không nắm cổ áo nô tài xin tha."
Trình Ấu Dung ho đến nước mắt đầm đìa, ngẩng mặt lên, cong môi cười nói: "Hoạn quan đúng là hoạn quan, không phải bổn cung xin tha, bổn cung chỉ muốn chạm vào nam nhân ít nhất một lần trong đời trước khi chết, đáng tiếc...."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro