Định Luật Thật...
J Thần
2024-09-30 21:41:37
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mọi người ở đây đều thất thần vì dung nhan khí chất của Quân Tiêu Dao.
Tất cả nữ tử đều giương đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn hắn, linh hồn như bị thiếu niên tuấn tú như tiên trước mặt câu đi.
Quân Tiêu Dao giống như tiên nhân hạ phàm, khí chất kia quá siêu nhiên xuất trần.
“Vị này chính là Thần Tử của Quân gia sao, trăm nghe không bằng một thấy, cứ như thần nhân...” Mọi người cảm thán trong lòng.
Mà trong sự im ắng đó, bỗng có một tiếng kêu to duyên dáng truyền đến: “Oa oa oa, ngươi chính là Thần Tử của Quân gia, Quân Tiêu Dao sao?”
Một thiếu nữ chung linh dục tú kêu to oa oa, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, bên cạnh khóe miệng non nớt ửng hồng chảy xuống dòng nước miếng trong suốt.
“À, ngươi là?”
Quân Tiêu Dao nhướng mày, nhìn về phía thiếu nữ chung linh dục tú kia.
Cảm nhận từ ánh mắt đầu tiên là...
Lùn.
Không sai.
Tuy Khương Lạc Ly mắt ngọc mày ngài, xinh xắn đáng yêu, khi cười rộ lên đôi má ngọc còn có hai lúm đồng tiền.
Nhưng dáng người lại rất nhỏ xinh, nhìn qua chỉ chừng một mét năm.
“Ta... Ta tên là Khương Lạc Ly...” Gương mặt Khương Lạc Ly ửng đỏ.
“Khương La Lỵ(1)?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
(1) La Lỵ là phiên âm của Loli
“Không... Là Khương La Lỵ, không không... Là Khương Lạc Ly...” Khương Lạc Ly mặt đỏ tim đập nhanh, đã nói năng lộn xộn.
Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Thì ra là người của gia tộc mẫu thân Khương Nhu.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói với Khương Lạc Ly: “Đa tạ Khương cô nương nể mặt đến dự tiệc.”
Phốc pi!
Thấy khuôn mặt tuấn tú mơ hồ đang mỉm cười bị tiên huy bao phủ của Quân Tiêu Dao, cả người Khương Lạc Ly tê dại, có ảo giác như bị mũi tên Cupid bắn trúng phương tâm(2).
(2) Trái tim thiếu nữ
Đối với loại nhan cẩu như nàng thì dung mạo của Quân Tiêu Dao thật sự chọc trúng tất cả điểm hưng phấn của nàng.
Đây chính là giá trị sắc đẹp của chân · thần tiên.
Mà Khương Thánh Y bên cạnh nhìn ngoại sanh dung mạo tuấn tú đến mức không giống người, tâm thần hơi chấn động.
Nàng vốn muốn trêu chọc Khương Lạc Ly, nhưng hiện tại, bản thân cũng có chút ngây ngẩn.
Bởi vì trong phút chốc Khương Thánh nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trong lòng xuất hiện một cảm xúc nói không nên lời.
Thể chất Tiên Thiên Đạo Thai của nàng lại mơ hồ có cảm giác xúc động.
“Đây là chuyện gì...” Khương Thánh Y kinh hãi, sờ sờ gương mặt ngọc trắng nõn hơi nóng đỏ lên của mình.
“Tiêu Dao, mau tới đây, đây là biểu muội bà con xa của mẫu thân, tiểu di của con, Khương Thánh Y.”
“Còn đây là Lạc Ly, là hòn ngọc quý trên tay Khương gia ta, nhân lúc này làm quen đi.”
Khương Nhu cười, chào đón Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao câm nín.
Thì ra tiểu nha đầu lùn lùn này chính là hòn ngọc quý của Khương gia mà Khương Nhu và Quân Chiến Thiên vẫn luôn nhắc mãi, muốn hắn liên hôn.
“Tiểu di.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Xưng hô này làm người khác già đi quá, phải gọi là tỷ.” Hình như vì che giấu khác thường trong nội tâm, mặt ngoài Khương Thánh Y ra vẻ nhẹ nhàng, lộ ra hàm răng, miệng cười động lòng người, nàng buông lời trêu chọc.
Đồng thời, nàng cũng đang quan sát Quân Tiêu Dao, không biết rốt cục hắn có thể chất ra sao.
Mà bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao xuất hiện, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly vẫn luôn đỏ bừng.
Nàng vốn có tính cách xinh xắn hoạt bát, giờ phút này lại có cảm giác thật cẩn trọng ngại ngùng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt các khách khứa khác, trên mặt họ đều lộ ra chút cảm thán.
Xem ra hòn ngọc quý trên tay Khương gia đã rung động rồi.
Nhan cẩu nhìn mặt nông cạn như thế đó!
Trên một vị trí khác, Diệp Tinh Vân nhìn thấy Khương Lạc Ly đầy mặt ngượng ngùng thì tức giận đến thân thể run lên nhè nhẹ, sắc mặt xanh mét đến cực điểm.
“Tại sao lại như vậy?” Giữa mày Diệp Tinh Vân mơ hồ ngưng tụ u ám.
Nói thật, hắn ta cũng không muốn trêu chọc Quân Tiêu Dao.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh Vân cảm thấy cực kỳ đâm tim.
Khương Lạc Ly chính là nữ nhân mà hắn ta tuyệt đối phải có được.
Trừ dung mạo ra, Diệp Tinh Vân tự hỏi bất kể là thiên phú, thực lực, hay là gia thế bối cảnh, bản thân cũng không kém cạnh gì Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa trước đó ở bí cảnh Lạc Nguyệt, hắn ta cũng có tiếp xúc với Khương Lạc Ly.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao không làm cái gì cả, chỉ dựa vào một khuôn mặt mà sắp làm Khương Lạc Ly luân hãm.
Cái này còn thiên lý gì nữa?
Vẻ mặt đẹp trai ghê gớm lắm hay sao?
Mà phía bên kia, Quân Trượng Kiếm cảm thán: “Mới mấy năm qua đi, Tiêu Dao tộc đệ đã trưởng thành đến mức này.”
Hiện tại Quân Trượng Kiếm có chút may mắn, khi đó mình không đắc tội Quân Tiêu Dao, ngược lại còn lấy ra Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh để giao hảo.
Có thể nói đó là quyết định sáng suốt nhất mà Quân Trượng Kiếm từng đưa ra.
Mà bên cạnh hắn ta, Quân Tuyết Hoàng nhìn chăm chú vào Quân Tiêu Dao, đôi mắt xanh như băng cũng thất thần trong chớp mắt.
Nhưng nàng cũng không phải nhan cẩu triệt để như Khương Lạc Ly.
“Vị Thần Tử đại nhân này quả nhiên danh bất hư truyền, khí tức khiến người ta không thể ước đoán.” Quân Tuyết Hoàng khẽ lắc đầu và nói.
Toàn thân Quân Tiêu Dao được bao phủ trong sương mù thần huy, khiến người ta nhìn không thấu.
Khóe mắt bọn họ cũng chú ý tới Quân Vạn Kiếp.
Bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao hiện thân, ánh mắt Quân Vạn Kiếp vẫn luôn dừng lại trên người hắn.
Trong mắt mơ hồ có một tia xem kỹ và lạnh nhạt.
Rất hiển nhiên, Quân Vạn Kiếp được sinh ra trong chi thứ, nhận hết xem thường, tất nhiên trong lòng cực kỳ khó chịu đối với loại thiên kiêu dòng chính ngậm muỗng vàng ra đời này.
Dựa vào cái gì thứ mà ta phải nỗ lực phấn đấu mới có được mà trời sinh ngươi đã có chứ?
“Xem ra Quân Vạn Kiếp có chút không quen nhìn Tiêu Dao tộc đệ...” Quân Trượng Kiếm nói nhỏ.
“Nói thật, ta có hơi ghen ghét địa vị và đãi ngộ của Thần Tử này.” Quân Tuyết Hoàng lắc đầu và nói.
Nhưng cũng may hiện tại Quân Vạn Kiếp chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có hành động gì khác.
Kế tiếp, yến hội chính thức bắt đầu.
Sự chú ý của đa số mọi người vẫn dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Vị Đại Thương công chúa kia đưa đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn Quân Tiêu Dao, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Bản công chúa không xứng với Thần Tử đại nhân...”
Câu này khiến rất nhiều thế lực chung quanh kinh hãi.
Đại Thương công chúa mỹ danh truyền xa lại tự nói không xứng với Thần Tử Quân gia?
“Ai biết rốt cục Thần Tử Quân gia này có mấy phần thực lực, nói không chừng chỉ uổng phí có một túi da đẹp thì sao.”
Lúc này, một tiếng nói khe khẽ vang lên, chỉ có vài người nghe thấy, họ đưa mắt nhìn lại.
“Là vị Tinh Thần Vương Thể kia của Diệp gia...” Đôi mắt một vài người chợt lóe.
Hắn ta đang âm thầm biểu đạt bất mãn sao?
Nhưng hình như Thần Tử Quân gia không có trêu chọc hắn ta.
“Thiếu gia, đừng nói bậy bạ!” Bên cạnh Diệp Tinh Vân, sắc mặt vị lão bộc Chuẩn Thánh kia biến đổi, nhỏ giọng mà nói.
“Hừ...” Sắc mặt Diệp Tinh Vân càng âm trầm như nước.
Hắn ta đường đường là thiên kiêu của Hoang Cổ Diệp thị, chẳng lẽ không được nói ra dù chỉ một câu?
Mọi người ở đây đều thất thần vì dung nhan khí chất của Quân Tiêu Dao.
Tất cả nữ tử đều giương đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác nhìn hắn, linh hồn như bị thiếu niên tuấn tú như tiên trước mặt câu đi.
Quân Tiêu Dao giống như tiên nhân hạ phàm, khí chất kia quá siêu nhiên xuất trần.
“Vị này chính là Thần Tử của Quân gia sao, trăm nghe không bằng một thấy, cứ như thần nhân...” Mọi người cảm thán trong lòng.
Mà trong sự im ắng đó, bỗng có một tiếng kêu to duyên dáng truyền đến: “Oa oa oa, ngươi chính là Thần Tử của Quân gia, Quân Tiêu Dao sao?”
Một thiếu nữ chung linh dục tú kêu to oa oa, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, bên cạnh khóe miệng non nớt ửng hồng chảy xuống dòng nước miếng trong suốt.
“À, ngươi là?”
Quân Tiêu Dao nhướng mày, nhìn về phía thiếu nữ chung linh dục tú kia.
Cảm nhận từ ánh mắt đầu tiên là...
Lùn.
Không sai.
Tuy Khương Lạc Ly mắt ngọc mày ngài, xinh xắn đáng yêu, khi cười rộ lên đôi má ngọc còn có hai lúm đồng tiền.
Nhưng dáng người lại rất nhỏ xinh, nhìn qua chỉ chừng một mét năm.
“Ta... Ta tên là Khương Lạc Ly...” Gương mặt Khương Lạc Ly ửng đỏ.
“Khương La Lỵ(1)?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
(1) La Lỵ là phiên âm của Loli
“Không... Là Khương La Lỵ, không không... Là Khương Lạc Ly...” Khương Lạc Ly mặt đỏ tim đập nhanh, đã nói năng lộn xộn.
Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Thì ra là người của gia tộc mẫu thân Khương Nhu.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười và nói với Khương Lạc Ly: “Đa tạ Khương cô nương nể mặt đến dự tiệc.”
Phốc pi!
Thấy khuôn mặt tuấn tú mơ hồ đang mỉm cười bị tiên huy bao phủ của Quân Tiêu Dao, cả người Khương Lạc Ly tê dại, có ảo giác như bị mũi tên Cupid bắn trúng phương tâm(2).
(2) Trái tim thiếu nữ
Đối với loại nhan cẩu như nàng thì dung mạo của Quân Tiêu Dao thật sự chọc trúng tất cả điểm hưng phấn của nàng.
Đây chính là giá trị sắc đẹp của chân · thần tiên.
Mà Khương Thánh Y bên cạnh nhìn ngoại sanh dung mạo tuấn tú đến mức không giống người, tâm thần hơi chấn động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng vốn muốn trêu chọc Khương Lạc Ly, nhưng hiện tại, bản thân cũng có chút ngây ngẩn.
Bởi vì trong phút chốc Khương Thánh nhìn thấy Quân Tiêu Dao, trong lòng xuất hiện một cảm xúc nói không nên lời.
Thể chất Tiên Thiên Đạo Thai của nàng lại mơ hồ có cảm giác xúc động.
“Đây là chuyện gì...” Khương Thánh Y kinh hãi, sờ sờ gương mặt ngọc trắng nõn hơi nóng đỏ lên của mình.
“Tiêu Dao, mau tới đây, đây là biểu muội bà con xa của mẫu thân, tiểu di của con, Khương Thánh Y.”
“Còn đây là Lạc Ly, là hòn ngọc quý trên tay Khương gia ta, nhân lúc này làm quen đi.”
Khương Nhu cười, chào đón Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao câm nín.
Thì ra tiểu nha đầu lùn lùn này chính là hòn ngọc quý của Khương gia mà Khương Nhu và Quân Chiến Thiên vẫn luôn nhắc mãi, muốn hắn liên hôn.
“Tiểu di.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Xưng hô này làm người khác già đi quá, phải gọi là tỷ.” Hình như vì che giấu khác thường trong nội tâm, mặt ngoài Khương Thánh Y ra vẻ nhẹ nhàng, lộ ra hàm răng, miệng cười động lòng người, nàng buông lời trêu chọc.
Đồng thời, nàng cũng đang quan sát Quân Tiêu Dao, không biết rốt cục hắn có thể chất ra sao.
Mà bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao xuất hiện, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly vẫn luôn đỏ bừng.
Nàng vốn có tính cách xinh xắn hoạt bát, giờ phút này lại có cảm giác thật cẩn trọng ngại ngùng.
Cảnh tượng này rơi vào mắt các khách khứa khác, trên mặt họ đều lộ ra chút cảm thán.
Xem ra hòn ngọc quý trên tay Khương gia đã rung động rồi.
Nhan cẩu nhìn mặt nông cạn như thế đó!
Trên một vị trí khác, Diệp Tinh Vân nhìn thấy Khương Lạc Ly đầy mặt ngượng ngùng thì tức giận đến thân thể run lên nhè nhẹ, sắc mặt xanh mét đến cực điểm.
“Tại sao lại như vậy?” Giữa mày Diệp Tinh Vân mơ hồ ngưng tụ u ám.
Nói thật, hắn ta cũng không muốn trêu chọc Quân Tiêu Dao.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh Vân cảm thấy cực kỳ đâm tim.
Khương Lạc Ly chính là nữ nhân mà hắn ta tuyệt đối phải có được.
Trừ dung mạo ra, Diệp Tinh Vân tự hỏi bất kể là thiên phú, thực lực, hay là gia thế bối cảnh, bản thân cũng không kém cạnh gì Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa trước đó ở bí cảnh Lạc Nguyệt, hắn ta cũng có tiếp xúc với Khương Lạc Ly.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao không làm cái gì cả, chỉ dựa vào một khuôn mặt mà sắp làm Khương Lạc Ly luân hãm.
Cái này còn thiên lý gì nữa?
Vẻ mặt đẹp trai ghê gớm lắm hay sao?
Mà phía bên kia, Quân Trượng Kiếm cảm thán: “Mới mấy năm qua đi, Tiêu Dao tộc đệ đã trưởng thành đến mức này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại Quân Trượng Kiếm có chút may mắn, khi đó mình không đắc tội Quân Tiêu Dao, ngược lại còn lấy ra Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh để giao hảo.
Có thể nói đó là quyết định sáng suốt nhất mà Quân Trượng Kiếm từng đưa ra.
Mà bên cạnh hắn ta, Quân Tuyết Hoàng nhìn chăm chú vào Quân Tiêu Dao, đôi mắt xanh như băng cũng thất thần trong chớp mắt.
Nhưng nàng cũng không phải nhan cẩu triệt để như Khương Lạc Ly.
“Vị Thần Tử đại nhân này quả nhiên danh bất hư truyền, khí tức khiến người ta không thể ước đoán.” Quân Tuyết Hoàng khẽ lắc đầu và nói.
Toàn thân Quân Tiêu Dao được bao phủ trong sương mù thần huy, khiến người ta nhìn không thấu.
Khóe mắt bọn họ cũng chú ý tới Quân Vạn Kiếp.
Bắt đầu từ lúc Quân Tiêu Dao hiện thân, ánh mắt Quân Vạn Kiếp vẫn luôn dừng lại trên người hắn.
Trong mắt mơ hồ có một tia xem kỹ và lạnh nhạt.
Rất hiển nhiên, Quân Vạn Kiếp được sinh ra trong chi thứ, nhận hết xem thường, tất nhiên trong lòng cực kỳ khó chịu đối với loại thiên kiêu dòng chính ngậm muỗng vàng ra đời này.
Dựa vào cái gì thứ mà ta phải nỗ lực phấn đấu mới có được mà trời sinh ngươi đã có chứ?
“Xem ra Quân Vạn Kiếp có chút không quen nhìn Tiêu Dao tộc đệ...” Quân Trượng Kiếm nói nhỏ.
“Nói thật, ta có hơi ghen ghét địa vị và đãi ngộ của Thần Tử này.” Quân Tuyết Hoàng lắc đầu và nói.
Nhưng cũng may hiện tại Quân Vạn Kiếp chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có hành động gì khác.
Kế tiếp, yến hội chính thức bắt đầu.
Sự chú ý của đa số mọi người vẫn dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Vị Đại Thương công chúa kia đưa đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn Quân Tiêu Dao, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Bản công chúa không xứng với Thần Tử đại nhân...”
Câu này khiến rất nhiều thế lực chung quanh kinh hãi.
Đại Thương công chúa mỹ danh truyền xa lại tự nói không xứng với Thần Tử Quân gia?
“Ai biết rốt cục Thần Tử Quân gia này có mấy phần thực lực, nói không chừng chỉ uổng phí có một túi da đẹp thì sao.”
Lúc này, một tiếng nói khe khẽ vang lên, chỉ có vài người nghe thấy, họ đưa mắt nhìn lại.
“Là vị Tinh Thần Vương Thể kia của Diệp gia...” Đôi mắt một vài người chợt lóe.
Hắn ta đang âm thầm biểu đạt bất mãn sao?
Nhưng hình như Thần Tử Quân gia không có trêu chọc hắn ta.
“Thiếu gia, đừng nói bậy bạ!” Bên cạnh Diệp Tinh Vân, sắc mặt vị lão bộc Chuẩn Thánh kia biến đổi, nhỏ giọng mà nói.
“Hừ...” Sắc mặt Diệp Tinh Vân càng âm trầm như nước.
Hắn ta đường đường là thiên kiêu của Hoang Cổ Diệp thị, chẳng lẽ không được nói ra dù chỉ một câu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro