Hoang Cổ Thánh Thể (Dịch)

Nguyên Thiên Ch...

J Thần

2024-09-30 21:41:37

Quân Trượng Kiếm dẫn Lan Thanh Nhã đi chịu đòn nhận tội, rời khỏi linh đảo, đi đến Thiên Đế Cung.

Dọc đường đi, rất nhiều con cháu Quân gia đều chú ý đến họ.

“Đó là... Đệ Thập Tự Liệt Quân Trượng Kiếm, hắn xuất quan sao?”

“Thực lực của Quân Trượng Kiếm lại có tiến bộ, hơn nữa là đi về hướng Thiên Đế Cung, chẳng lẽ là đi kiếm chuyện với Thần Tử?”

“Không đúng, các ngươi xem Lan Thanh Nhã kìa...”

Rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người Lan Thanh Nhã.

Ả chịu đòn nhận tội, tấm lưng ngọc toàn là vết máu, hai má sưng đỏ, khóe miệng vỡ ra ứa máu, nhìn muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

“Chẳng lẽ Quân Trượng Kiếm không phải đi trả đũa, mà là đi... Bồi tội?”

Tất cả con cháu Quân gia đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Đường đường là Đệ Thập Tự Liệt của Quân gia mà lại trực tiếp chịu thua?

“Chậc chậc, chỉ sợ chỉ có Thần Tử đại nhân mới có tư cách làm một vị Tự Liệt không chiến mà đã khiến kẻ địch khuất phục.” Một người trẻ tuổi của Quân gia tán thưởng.

Có ai trong Thập Đại Tự Liệt không phải đầy người ngạo khí?

Muốn không chiến mà khuất phục họ là điều quá khó khăn.

Nhưng Quân Tiêu Dao lại làm được.

Trong Thiên Đế Cung, Quân Tiêu Dao đang thả lỏng tâm thần.

Quân Linh Lung bên cạnh thì đang pha trà cho Quân Tiêu Dao.

Lấy vạn năm ngưng lộ làm nước, phối hợp với lá trà hái từ Ngộ Đạo Cổ Thụ.

Đặt ở ngoại giới, một số thiên kiêu bình thường cả đời cũng không hưởng thụ được ấm trà này.

Nhưng Quân Tiêu Dao ngày nào cũng uống cả.

“Công tử, mời...” Quân Linh Lung nâng nước trà lên, mang dáng vẻ thị nữ tận chức tận trách.

Quân Tiêu Dao nhận chén trà, nhấp khẽ một ngụm rồi gật đầu nói: “Ngươi làm việc không tồi...”

Gương mặt xinh đẹp của Quân Linh Lung đỏ lên, là đang chỉ pha trà sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, một tôi tớ của Thiên Đế Cung cung kính kêu gọi ở cửa cung: “Thần Tử đại nhân, Quân Trượng Kiếm công tử tiến đến Thiên Đế Cung.”

“Rốt cuộc cũng tới rồi sao, hại ta đợi nhiều ngày như vậy.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao sáng ngời, tinh thần tỉnh táo.

Rốt cuộc cũng bắt đầu cốt truyện vương đạo sao.

Lan Thanh Nhã trở về khóc lóc kể lể, Quân Trượng Kiếm ngốc nghếch bạo nộ, sau đó quyết định tiến đến dạy dỗ hắn một trận.

Đúng lúc Quân Tiêu Dao cũng cần một người tới kiểm tra Thần Tượng Trấn Ngục Kính của hắn.

Quân Linh Lung lại có vẻ khá trấn định, nàng biết chắc chắn Quân Trượng Kiếm không làm gì được Quân Tiêu Dao.

“Ha hả, Tiêu Dao tộc đệ, từ lúc ngươi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên gặp mặt, không ngờ lại dùng phương thức như vậy, thực sự hơi đáng tiếc.”

Một giọng nói sang sảng truyền đến, Quân Trượng Kiếm đạp cửa bước vào, Lan Thanh Nhã chật vật đi theo bên cạnh, ả cúi đầu, trên lưng có vác cành mận gai.

“Hả, này... Không đúng...” Quân Tiêu Dao thấy thế, trong lòng nghi hoặc mà lẩm bẩm.

Hắn cảm thấy Quân Trượng Kiếm không ấn kịch bản ra bài.

“Người theo đuổi dưới trướng của ta trêu chọc Tiêu Dao tộc đệ, ta cố ý cho nàng đến chịu đòn nhận tội, hy vọng Tiêu Dao tộc đệ đại nhân có đại lượng.” Quân Trượng Kiếm lạnh nhạt cười nói.

Lan Thanh Nhã cắn răng, vô cùng nhục nhã, nhưng vẫn quỳ xuống mặt đất.

Ả nặn ra một câu từ kẽ miệng: “Hy vọng Thần Tử đại nhân và Quân Linh Lung có thể tha thứ cho Thanh Nhã...”

Nói xong câu đó, Lan Thanh Nhã thật muốn dúi đầu vào trong đất.

Vẻ mặt Quân Linh Lung thật lãnh đạm.

Quân Tiêu Dao cũng là trầm ngâm không nói.

Quân Trượng Kiếm thấy thế thì khóe mắt co giật.

Hắn ta thật sự sợ Quân Tiêu Dao cáo trạng với Thập Bát Tổ, vậy tiền đồ Tự Liệt của hắn sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại.

Quân Trượng Kiếm âm thầm cắn răng, lấy ra một khối lệnh bài và nói: “Đúng rồi, trước đó ta rèn luyện ở bên ngoài, ngoài ý muốn có được hai khối Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, nghe đồn có khả năng liên quan đến bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, ta có thêm một khối cũng vô dụng, vậy đưa cho Tiêu Dao tộc đệ.”

“Chí tôn bí tàng!” Đôi mắt xinh đẹp của Quân Linh Lung cũng âm thầm rung động.

Phía trên Thánh Cảnh là Chí Tôn chi cảnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đó chính là tồn tại thật sự đứng ở đỉnh tiên vực, bất hủ bất diệt, uy hiếp vạn cổ thời không!

Không cách nào tưởng tượng nổi giá trị của một chí tôn bí tàng như vậy!

Loại lệnh bài này đặt ở ngoại giới sẽ gây ra huyết vũ tinh phong, khiến cho vô số thiên kiêu liều chết tranh đoạt!

Quân Trượng Kiếm cũng phí một phen công phu, trả giá rất nhiều mới có được hai khối.

Quân Tiêu Dao cũng kinh ngạc, không ngờ Quân Trượng Kiếm lại chịu lấy ra thứ tốt này.

Trong lúc hắn suy tư, trong đầu lại truyền ra âm thanh của hệ thống.

“Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu mới đã đổi mới!”

“Xin đánh dấu ở bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn!”

“Lại có nơi đánh dấu mới à?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.

Hắn phát hiện một vài quy tắc của hệ thống đánh dấu.

Thứ nhất, có thể đồng thời tồn tại nhiều địa điểm đánh dấu.

Thứ hai, địa điểm đánh dấu có thể kích phát theo sự kiện.

Ví dụ như hắn vừa được biết tin tức của bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn thì nơi đánh dấu đã được đổi mới.

“Cũng được, xem ra ngày sau không thể không đi một chuyến.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

Cơ hội đánh dấu rất khó có được, những khen thưởng chưa rõ đó cũng rất khiến người ta khát khao.

“Trượng Kiếm tộc huynh, ngươi thật quá khách khí...”

Quân Tiêu Dao cười nhạt, nâng tay lên tung một chiêu, chộp Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh kia vào trong tay.

Khóe miệng Quân Trượng Kiếm hơi giật giật.

Có lẽ ta không phải người, nhưng ngươi thật sự là cẩu.

Quân Trượng Kiếm thầm đau đớn trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ.

“Pháp lực thật hùng hồn, còn lộ ra kim sắc, chẳng lẽ thật sự là Hoang Cổ Thánh Thể như lời đồn sao?”

Quân Trượng Kiếm âm thầm kinh hãi, càng thêm kiêng kị Quân Tiêu Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoang Cổ Thánh Thể (Dịch)

Số ký tự: 0