Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Chương 30

Thiên Sơn Trà Tân Quán

2025-03-03 07:49:18

Hắn đứng dậy rời khỏi đó, ba cung nữ lập tức bước tới, tiến hành rút tên, xử lý vết thương đâu vào đấy. Thương Lâm bị cởi áo ra, người mềm nhũn, dựa vào giường, ánh mắt lại xuyên qua mấy cung nữ đang bận bịu mà nhìn về bóng người cao lớn đang đứng bên bình phong ấy. Cao lớn và thẳng tắp, giống như một gốc cây to có thể dựa vào. Lúc nãy hắn sợ cô đau quá nên mới cố ý nói như thế để phân tán sự chú ý của cô đúng không? *** Bọn họ vừa làm xong xuôi không bao lâu thì Hoắc Tử Nhiêu lập tức không phụ sự kỳ vọng mà xuất hiện ngay. Thương Lâm nằm trên giường, nghe thấy giọng nói lúc cao lúc thấp của Hoắc Tử Nhiêu. “Hoàng hậu nương nương hôn mê bất tỉnh đã nhiều ngày khiến bổn cung hết sức lo lắng. Đây là thần y do cha ta mời từ bên ngoài cung tới, cố ý dẫn lên núi để chữa trị cho nương nương.” “Nhưng mà…” Cung nữ ngăn nàng ta lại theo lệnh của Dịch Dương. “Chuyện này phải được sự cho phép của bệ hạ, nô tì thật sự không cách nào làm chủ được.” “Bổn cung sẽ tự biết cách nói với bệ hạ, các ngươi cứ lui ra trước đi, làm lỡ việc chữa trị cho nương nương, các ngươi có gánh vác nổi không?” Giọng nói có vẻ to hơn, dĩ nhiên là đang uy hiếp. “Nhưng mà…” Dịch Dương khẽ gật đầu, cung nữ ngay tại cửa lập tức hiểu ý, không biết nói gì với bên ngoài mà nghe cung nữ bên ngoài bất đắc dĩ nói: “Vậy thì mời quý phi nương nương vào.” Hoắc Tử Nhiêu đắc ý, hùng hổ tiến vào trong điện. Khi ánh mắt đảo qua chiếc giường thì lập tức cứng người lại. Chiếc giường rộng lớn được vây bởi ba tầng màn màu xanh da trời. Còn ở giữa, Hạ Lan hoàng hậu mặc áo ngủ trắng, mái tóc dài mượt như tơ xõa đầy vai, càng tôn thêm vẻ tái xanh và yếu ớt. Bên cạnh cô là hoàng đế khôi ngô tuấn tú, người mặc quần áo màu xanh lơ, nhưng áo ngoài đã cởi, một chân co gập lại, thản nhiên nằm bên cạnh hoàng hậu. Cánh tay phải của hắn kê dưới đầu hoàng hậu để làm gối, còn hắn thì đang nghiêng đầu nói gì đó với hoàng hậu, dáng vẻ hết sức dịu dàng và thân thiết. Hai người như vậy, khiến người ta vừa nhìn là đã nghĩ ngay đến mấy chữ ‘một đôi người ngọc’. Rõ ràng là trước đây, người đàn ông kia luôn phải ngoan ngoan nghe theo lời nàng ta! Bị đả kích quá lớn, nàng ta thậm chí đã quên mất chuyện hoàng hậu hôn mê bất tỉnh lâu ngày bỗng nhiên tỉnh lại, chỉ đắm mình vào trong nỗi sỉ nhục vì người của mình bị cướp đi. Một tay kia của Dịch Dương thì đang đùa nghịch mái tóc của Thương Lâm, rồi hờ hững ngẩng đầu lên. “Sao nàng lại đến đây?” Giọng điệu xa lạ khiến Hoắc Tử Nhiêu nảy sinh nỗi căm hận. May mà nàng ta vẫn còn giữ trước lý trí, không có biểu lộ ra ngoài, chỉ làm ra vẻ ngạc nhiên nói: “Thì ra hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi sao? Thần thiếp nghe nói nương nương vẫn luôn hôn mê nên hết sức lo lắng, còn mời một thần y đến khám cho nương nương.” Nàng ta nói tiếp. “Tỉnh khi nào vậy ạ? Sao thần thiếp không nghe nói…” Dịch Dương tiếp tục đùa nghịch mái tóc của Thương Lâm. “Mới tỉnh.” Giọng điệu này… Lửa giận trong lòng của Hoắc Tử Nhiêu càng bùng lên, nhất là khi nàng ta nhìn thấy Thương Lâm đang mở to đôi mắt đen láy, lẳng lặng nhìn mình. Nàng ta còn nhớ khi cô gái này vừa vào cung và chịu hết mọi sự ghẻ lạnh. Lúc ấy, nàng ta còn dẫn theo một đám phi tần, thờ ơ đi ngang qua người Hạ Lan Tích, không có ai chịu lên tiếng chào nàng một câu, đừng nói chi tới hành lễ. Cố tình rẻ rúng không để ý đến, đó là cách bọn họ sỉ nhục cái người đã cướp đi ngôi vị hoàng hậu của nàng ta. Nàng ta cũng biết Hạ Lan Tích rất phẫn nộ, nhưng làm gì được chứ? Hoàng đế đứng về phía nàng ta, một công chúa ngoại quốc không nơi nương tựa hoàn toàn không thể làm gì được. Nhưng chưa đến nửa năm, vị trí của hai người đã đổi cho nhau. Giờ khắc này, Hạ Lan Tích nhu nhược rúc vào người Dịch Dương, hết sức được sủng ái. Còn nàng ta thì đứng trước mặt bọn họ, giống như là một người ngoài không liên quan. Vào cung bao năm nay, trước giờ chưa có người nào khiến nàng bị nhục nhã đến thế. Trận mưa tên ngày hôm đó sao không b.ắ.n c.h.ế.t ả đi chứ? Thương Lâm dựa vào người Dịch Dương, rõ ràng có thể cảm nhận được hàng ngàn mũi kim độc b.ắ.n ra từ trong mắt của Hoắc Tử Nhiêu, nhưng cô không sợ như trước kia nữa. Người phụ nữ này đã chọc giận cô rồi đó, năm lần bảy lượt hãm hại cô, ngay cả tượng đất cũng phải phẫn nộ ấy chứ, huống chi trước giờ tính khí của cô cũng chẳng phải hiền lành gì. Không phải nàng ta cảm thấy hoàng đế rất sủng ái cô sao, vậy cô phải thân mật với hoàng đế một chút để chọc nàng ta tức chết! Nghĩ tới đây, cô níu áo Dịch Dương, dựa vào người hắn như không có xương. “Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy n.g.ự.c đau quá…” Dịch Dương ngẩn ra, nhưng miệng lại hỏi theo ngay. “Ngực đau lắm sao? Thái y đã bốc thuốc giảm đau rồi, lát nữa sắc xong là có thể uống, nàng cố nhịn chút đi.” Cô gật đầu, nhưng lại nhìn hắn với vẻ rất đáng thương, trong mắt còn ngân ngấn nước, thật là làm người ta yêu thương. Dịch Dương im lặng một lát, vuốt ve đầu cô như là vỗ về con ch.ó nhỏ. “Bảo bối, ngoan nào.” Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra sức không hề nhỏ, dường như đang cảnh cáo cô không được đùa quá trớn. Thương Lâm thấy mục đích đạt được rồi thì không làm tới nữa, dù sao thì cô đã nhìn ra lửa giận đang bốc lên cuồn cuộn của Hoắc Tử Nhiêu nên rất vui vẻ. “Nếu n.g.ự.c của nương nương vẫn còn đau thì đúng lúc thần thiếp cũng dẫn thần y theo, chi bằng để ông ấy khám thử xem.” Hoắc Tử Nhiêu ngoài cười nhưng trong không cười. Hoắc Hoằng cực kỳ tức giận với sự tự tung tự tác lần này của Hoắc Tử Nhiêu, nhưng sau khi giận đã rồi thì không thể không vực dậy tinh thần, đến chỉ vẽ cho nàng ta. Hoàng hậu bị trọng thương nhưng mấy ngày nay lại không cho phi tần vào thăm hỏi, điều này đã khiến hắn nghi ngờ cho nên mới tìm một vị thần y để Hoắc Tử Nhiêu dẫn qua thám thính tình hình một chút.Vân Mộng Hạ Vũ Dịch Dương còn chưa nói gì thì Thương Lâm đã nói như đinh đóng cột: “Không cần đâu.” Hoắc Tử Nhiêu sửng sốt. “Nương nương đang ghét bỏ thần thiếp đấy sao?” Nàng ta làm ra vẻ đau lòng. “Thần thiếp chỉ nghĩ cho phượng thể của nương nương mà thôi, nếu không cũng sẽ không nôn nóng dẫn người qua đây.” Dịch Dương cũng khuyên nhủ. “Quý phi cũng chỉ có ý tốt mà thôi, nếu không thì khám một chút đi.” Thương Lâm nhìn Hoắc Tử Nhiêu, trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi và không tin tưởng rất trắng trợn. “Đại phu mà quý phi dẫn tới…” Khi quay đầu sang nhìn Dịch Dương thì vẻ mặt liền tươi cười khác hẳn. “Bệnh của thần thiếp vẫn do Trương ngự y chữa trị, bây giờ đột nhiên đổi sang người khác sợ là ông ấy không được vui. Bệ hạ cũng biết tính tình của Trương ngự y rồi đó…” Chuyện Trương ngự y y thuật xuất chúng nhưng tính tình cổ quái ai ai trong cung cũng biết, Thương Lâm nói thế thì cũng hợp tình hợp lý. Dịch Dương gật đầu đồng ý. “Ta thấy trên đời này muốn tìm một người có y thuật cao minh hơn Trương ngự y cũng không dễ dàng gì, đúng là không cần vì chuyện này mà đắc tội với lão già quái đản đó.” Hắn nhìn sang Hoắc Tử Nhiêu. “Hảo ý của nàng ta nhận thay hoàng hậu, nhưng cũng không cần đâu.” Trong lòng Hoắc Tử Nhiêu đã bốc hỏa nhưng không nằng nặc thêm nữa, chỉ cười gượng gạo. “Vậy được, thần thiếp xin cáo lui, hoàng hậu nương nương cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sau khi Hoắc Tử Nhiêu đi rồi, rốt cuộc Thương Lâm cũng thở phào một hơi. Sớm đã đoán được là Hoắc Tử Nhiêu sẽ dẫn người tới thám thính thực hư, tuy nàng đã tạo một vết thương nhưng cũng không sâu lắm, đại phu vừa bắt mạch là có thể phát hiện ngay nàng không nguy hiểm như là lời đồn. Trong tình huống này, dùng cách nào để cự tuyệt ‘ý tốt’ của Hoắc Tử Nhiêu là hết sức quan trọng. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có nước khiến nàng ta nghĩ rằng cô không tin tưởng nàng ta, sợ nàng ta lại nghĩ cách hãm hại mình thì mới ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Số ký tự: 0