Người Phụ Nữ Ng...
2024-11-18 08:16:03
Gia Vinh Huyền Chủ là người biết điều, bà ta vội khuyên can: “Mẫu thân, dù sao cũng là Phượng Linh sai trước, Hoàng thượng và Thái hậu đã cho phép nàng tái giá...” — Mặc dù sau này chỉ có thể gả cho một người kém cỏi, nhưng so với việc ở lại trong cung vẫn còn tốt hơn nhiều. Hoàng thượng oai nghiêm, đến đây thôi là đủ rồi!
Đại Trưởng công chúa Tấn Ninh trừng mắt nhìn đứa con dâu chỉ biết kéo chân bà ta xuống.
Thái hậu dịu dàng nói: “Huyền chủ vẫn là người hiểu lý lẽ hơn.”
Mặt của Đại Trưởng công chúa Tấn Ninh bỗng chốc tím tái. Lời này của Thái hậu chẳng phải ngầm bảo vị Đại Trưởng công chúa bà ta không biết điều hay sao?
Văn Hiểu Đồ đứng một bên lén cười.
Ngay lập tức, vị Đại Trưởng công chúa không có nơi để trút giận lại chuyển sự chú ý sang nàng, đôi mắt già nua sắc bén nhìn chằm chằm: “Ôn Tài nhân có ý kiến gì về việc này?”
Văn Hiểu Đồ nhẹ nhàng đáp: “Thần thiếp đều nghe theo Hoàng thượng và Thái hậu.” — Nếu bà có bản lĩnh thì cứ đến yêu cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đi! Nhìn ta thì có ích gì cơ chứ?!
Tay Đại Trưởng công chúa nắm chặt cây gậy đầu phượng bằng gỗ tử đàn, gương mặt già nua tràn đầy sự tức giận cao ngạo: “Ngươi đã là tần phi của Hoàng thượng, thì nên giữ đúng lễ nghĩa, khuyên nhủ Hoàng thượng khoan dung với các cung phi, chứ không phải giả câm giả điếc!”
Văn Hiểu Đồ mỉm cười đáp: “Hoàng thượng và Thái hậu vốn đã rất khoan dung với Lục cung rồi, chẳng lẽ Đại Trưởng công chúa cảm thấy Hoàng thượng và Thái hậu đã bạc đãi ai sao?”
Giọng nói trong trẻo không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng, từng chữ như dao, đâm thẳng vào lòng Đại Trưởng công chúa.
“Ngươi…” - Sắc mặt Đại Trưởng công chúa tím ngắt: “Tiện nhân dám vô lễ!” - Nói xong, bà ta liền giơ cây gậy đầu phượng bằng gỗ tử đàn lên, nhằm vào đầu Văn Hiểu Đồ mà quật xuống.
Chết tiệt! Văn Hiểu Đồ thầm mắng trong lòng, cây gậy tử đàn này cứng và nặng, nếu bị đánh trúng chắc chắn sẽ máu văng ba thước, một mạng cũng khó giữ! Nàng vừa mới giữ lại được cái mạng này, làm sao muốn mất nữa cơ chứ!
Bản năng sinh tồn khiến nàng nhanh chóng xoay người, tránh được cú đánh chí tử của Đại Trưởng công chúa trước khi nàng kịp suy nghĩ.
May thay vị Đại Trưởng công chúa này đã già, động tác chậm chạp, nên nàng dễ dàng né được.
Có điều, khi nàng lùi lại, lưng nàng va phải thứ gì đó…rộng lớn, cao lớn, có vẻ là một người đàn ông.
Quay đầu nhìn, Văn Hiểu Đồ tức thì mặt tái nhợt, trời ơi! Là Hoàng đế có khuôn mặt đen như Bao Công!
Văn Hiểu Đồ giật mình thoáng cái lùi ra xa, vội quỳ gối nhận tội, nhưng lời xin tội của nàng còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe giọng nói lạnh lẽo xen chút giận dữ của Hoàng đế vang lên ngay bên tai: “Hậu cung của trẫm, không đến lượt Đại Trưởng công chúa tự ý quản giáo!”
Rồi chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng nặng nề, cây gậy đầu phượng bằng gỗ tử đàn đã rơi xuống đất.
Văn Hiểu Đồ lén nhìn, lúc này Đại Trưởng công chúa nào còn khí thế hùng hổ, kiêu ngạo như vừa rồi? Cả người bà ta co rúm lại, hoàn toàn là dáng vẻ của một bà già sợ sệt.
Đại Trưởng công chúa ngượng ngùng hỏi: “Hoàng thượng sao lại tới đây?”
Hoàng đế Minh Chiêu mặt tối sầm: “Nếu trẫm không tới, e rằng Đại Trưởng công chúa đã phá tan Di Niên Điện của mẫu hậu rồi!”
Đại Trưởng công chúa gượng gạo cười nói: “Ôn thị vô lễ cãi lại, lão thân tuổi già chỉ là nhất thời tức giận…”
Hoàng đế Minh Chiêu không có tâm trạng nghe Đại Trưởng công chúa biện minh, hắn giơ tay lên, lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Đại Trưởng công chúa đã lớn tuổi, chuyện vất vả như vào cung yết kiến từ nay không cần chịu đựng nữa!”
Mặt của Đại Trưởng công chúa lập tức trở nên héo úa: “Còn chuyện của Phượng nha đầu...”
Đại Trưởng công chúa Tấn Ninh trừng mắt nhìn đứa con dâu chỉ biết kéo chân bà ta xuống.
Thái hậu dịu dàng nói: “Huyền chủ vẫn là người hiểu lý lẽ hơn.”
Mặt của Đại Trưởng công chúa Tấn Ninh bỗng chốc tím tái. Lời này của Thái hậu chẳng phải ngầm bảo vị Đại Trưởng công chúa bà ta không biết điều hay sao?
Văn Hiểu Đồ đứng một bên lén cười.
Ngay lập tức, vị Đại Trưởng công chúa không có nơi để trút giận lại chuyển sự chú ý sang nàng, đôi mắt già nua sắc bén nhìn chằm chằm: “Ôn Tài nhân có ý kiến gì về việc này?”
Văn Hiểu Đồ nhẹ nhàng đáp: “Thần thiếp đều nghe theo Hoàng thượng và Thái hậu.” — Nếu bà có bản lĩnh thì cứ đến yêu cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đi! Nhìn ta thì có ích gì cơ chứ?!
Tay Đại Trưởng công chúa nắm chặt cây gậy đầu phượng bằng gỗ tử đàn, gương mặt già nua tràn đầy sự tức giận cao ngạo: “Ngươi đã là tần phi của Hoàng thượng, thì nên giữ đúng lễ nghĩa, khuyên nhủ Hoàng thượng khoan dung với các cung phi, chứ không phải giả câm giả điếc!”
Văn Hiểu Đồ mỉm cười đáp: “Hoàng thượng và Thái hậu vốn đã rất khoan dung với Lục cung rồi, chẳng lẽ Đại Trưởng công chúa cảm thấy Hoàng thượng và Thái hậu đã bạc đãi ai sao?”
Giọng nói trong trẻo không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng, từng chữ như dao, đâm thẳng vào lòng Đại Trưởng công chúa.
“Ngươi…” - Sắc mặt Đại Trưởng công chúa tím ngắt: “Tiện nhân dám vô lễ!” - Nói xong, bà ta liền giơ cây gậy đầu phượng bằng gỗ tử đàn lên, nhằm vào đầu Văn Hiểu Đồ mà quật xuống.
Chết tiệt! Văn Hiểu Đồ thầm mắng trong lòng, cây gậy tử đàn này cứng và nặng, nếu bị đánh trúng chắc chắn sẽ máu văng ba thước, một mạng cũng khó giữ! Nàng vừa mới giữ lại được cái mạng này, làm sao muốn mất nữa cơ chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản năng sinh tồn khiến nàng nhanh chóng xoay người, tránh được cú đánh chí tử của Đại Trưởng công chúa trước khi nàng kịp suy nghĩ.
May thay vị Đại Trưởng công chúa này đã già, động tác chậm chạp, nên nàng dễ dàng né được.
Có điều, khi nàng lùi lại, lưng nàng va phải thứ gì đó…rộng lớn, cao lớn, có vẻ là một người đàn ông.
Quay đầu nhìn, Văn Hiểu Đồ tức thì mặt tái nhợt, trời ơi! Là Hoàng đế có khuôn mặt đen như Bao Công!
Văn Hiểu Đồ giật mình thoáng cái lùi ra xa, vội quỳ gối nhận tội, nhưng lời xin tội của nàng còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe giọng nói lạnh lẽo xen chút giận dữ của Hoàng đế vang lên ngay bên tai: “Hậu cung của trẫm, không đến lượt Đại Trưởng công chúa tự ý quản giáo!”
Rồi chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng nặng nề, cây gậy đầu phượng bằng gỗ tử đàn đã rơi xuống đất.
Văn Hiểu Đồ lén nhìn, lúc này Đại Trưởng công chúa nào còn khí thế hùng hổ, kiêu ngạo như vừa rồi? Cả người bà ta co rúm lại, hoàn toàn là dáng vẻ của một bà già sợ sệt.
Đại Trưởng công chúa ngượng ngùng hỏi: “Hoàng thượng sao lại tới đây?”
Hoàng đế Minh Chiêu mặt tối sầm: “Nếu trẫm không tới, e rằng Đại Trưởng công chúa đã phá tan Di Niên Điện của mẫu hậu rồi!”
Đại Trưởng công chúa gượng gạo cười nói: “Ôn thị vô lễ cãi lại, lão thân tuổi già chỉ là nhất thời tức giận…”
Hoàng đế Minh Chiêu không có tâm trạng nghe Đại Trưởng công chúa biện minh, hắn giơ tay lên, lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Đại Trưởng công chúa đã lớn tuổi, chuyện vất vả như vào cung yết kiến từ nay không cần chịu đựng nữa!”
Mặt của Đại Trưởng công chúa lập tức trở nên héo úa: “Còn chuyện của Phượng nha đầu...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro