Tái Giá?
2024-11-18 08:16:03
Hoàng đế Minh Chiêu vẫn âm thầm quan sát biểu cảm của Ôn thị. Lúc này, vẻ mặt của Ôn thị không giống như đang hoàn toàn tin tưởng Phương thị.
Hoàng đế Minh Chiêu nheo mắt: “Ôn Thị, Phương thị nói nàng ta chỉ là nhất thời sơ suất, ngươi có tin không?”
Văn Hiểu Đồ: …Quỷ mới tin nàng ta!
Văn Hiểu Đồ trước đây vẫn luôn duy trì sự tin tưởng gần như tuyệt đối vào Phương Uyển Nghi giống như nguyên chủ. Nhưng giờ đây, có vẻ như đã đến lúc thích hợp để đâm một nhát sau lưng rồi.
Vị Hoàng đế bệ hạ này, dường như rất đa nghi.
Văn Hiểu Đồ nhẹ giọng nói: “Thần thiếp chỉ tin vào chứng cứ xác thực.”
Phương Uyển Nghi thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ Thái hậu đã tìm ra được bằng chứng chứng minh Hạ Lan thị hãm hại người khác.
Dung Thái hậu khẽ gật đầu, Hạ Lan thị cũng đã chịu trừng phạt nặng, có vẻ như Ôn thị không có ý kiến gì về chuyện này.
Văn Hiểu Đồ từ tốn nhìn về phía Phương Uyển Nghi: “Vậy, Tiệp dư có bằng chứng xác thực để chứng minh mình trong sạch không?”
Cả người Phương Uyển Nghi sững sờ: “Gì ạ?”
Khóe miệng Văn Hiểu Đồ vốn bị che khuất khẽ nhếch lên. Đúng vậy, không có chứng cứ chứng minh ngươi làm gì, nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh ngươi vô tội!
“Nếu Tiệp dư không có chứng cứ để chứng minh bản thân trong sạch, thì việc thiếp thân không tin tưởng người, cũng là lẽ đương nhiên đúng không?” - Văn Hiểu Đồ dịu dàng nói.
Nghe những lời này, Hoàng đế Minh Chiêu không khỏi mỉm cười một cách khó nhận ra. Ôn thị này…xem ra không ngốc đến mức cùng cực.
Dung Thái hậu khẽ nhíu mày, chuyện này, Phương thị lấy đâu ra chứng cứ?
Phương Uyển Nghi sau cơn bàng hoàng, lập tức rơi lệ đau thương: “Muội muội nghĩ rằng, ta và thứ nhân Hạ Lan cấu kết với nhau sao?”
Văn Hiểu Đồ nghĩ thầm: Không, thứ nhân Hạ Lan đâu có tư cách cấu kết với ngươi? Nàng ta chỉ là công cụ của ngươi mà thôi.
Văn Hiểu Đồ yếu ớt nói: “Ngày trước, ta từng tin tưởng Tiệp dư không chút nghi ngờ, cũng vì vậy mà dung nhan bị hủy hoại. Do đó, giờ đây ta chỉ tin vào chứng cứ xác thực.”
Câu nói này làm Phương Uyển Nghi nghẹn đến đỏ mặt.
Hoàng đế Minh Chiêu cười thầm trong lòng. Ôn thị này, giọng nói thì yếu đuối, nhưng lời lẽ thì câu nào cũng đánh trúng điểm yếu! Trước đây người ta tin ngươi, nên bị hủy dung, giờ thì không tin nữa.
Phương Uyển Nghi cắn môi: “Vì ta không có chứng cứ để chứng minh bản thân, nên muội muội liền nghĩ ta có tội sao?”
Văn Hiểu Đồ nhướng mày, ồ, câu phản biện này sắc bén đấy!
Văn Hiểu Đồ cụp mắt xuống, dịu dàng nói: “Tiệp dư có tội hay không, không phải là thứ mà ta có thể phán định. Chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, do đó, ta không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.”
Ta không định tội ngươi, ta chỉ không tin ngươi thôi!
Trong lòng Phương Uyển Nghi hoảng loạn vô cùng. Nàng ta vốn trông cậy vào việc Ôn thị nói tốt cho mình trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, không ngờ…
Phương Uyển Nghi vội vàng dập đầu trước Hoàng đế và Thái hậu: “Thần thiếp thực sự bị oan! Mong Hoàng thượng, Thái hậu minh giám!”
Nhìn vẻ ngoài yếu ớt của Ôn thị, Dung Thái hậu thực sự không thể nói lời trách móc gì quá khắt khe: “Gặp phải chuyện như thế này, Ôn thị đa nghi cũng là lẽ thường tình…”
Phương Uyển Nghi thấy Thái hậu tin tưởng mình, liền như vớ được cọc cứu sinh, nước mắt lăn dài hai hàng: “Thần thiếp hiểu, thần thiếp không dám trách muội muội.”
Hoàng đế Minh Chiêu nheo mắt: “Ôn Thị, Phương thị nói nàng ta chỉ là nhất thời sơ suất, ngươi có tin không?”
Văn Hiểu Đồ: …Quỷ mới tin nàng ta!
Văn Hiểu Đồ trước đây vẫn luôn duy trì sự tin tưởng gần như tuyệt đối vào Phương Uyển Nghi giống như nguyên chủ. Nhưng giờ đây, có vẻ như đã đến lúc thích hợp để đâm một nhát sau lưng rồi.
Vị Hoàng đế bệ hạ này, dường như rất đa nghi.
Văn Hiểu Đồ nhẹ giọng nói: “Thần thiếp chỉ tin vào chứng cứ xác thực.”
Phương Uyển Nghi thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ Thái hậu đã tìm ra được bằng chứng chứng minh Hạ Lan thị hãm hại người khác.
Dung Thái hậu khẽ gật đầu, Hạ Lan thị cũng đã chịu trừng phạt nặng, có vẻ như Ôn thị không có ý kiến gì về chuyện này.
Văn Hiểu Đồ từ tốn nhìn về phía Phương Uyển Nghi: “Vậy, Tiệp dư có bằng chứng xác thực để chứng minh mình trong sạch không?”
Cả người Phương Uyển Nghi sững sờ: “Gì ạ?”
Khóe miệng Văn Hiểu Đồ vốn bị che khuất khẽ nhếch lên. Đúng vậy, không có chứng cứ chứng minh ngươi làm gì, nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh ngươi vô tội!
“Nếu Tiệp dư không có chứng cứ để chứng minh bản thân trong sạch, thì việc thiếp thân không tin tưởng người, cũng là lẽ đương nhiên đúng không?” - Văn Hiểu Đồ dịu dàng nói.
Nghe những lời này, Hoàng đế Minh Chiêu không khỏi mỉm cười một cách khó nhận ra. Ôn thị này…xem ra không ngốc đến mức cùng cực.
Dung Thái hậu khẽ nhíu mày, chuyện này, Phương thị lấy đâu ra chứng cứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Uyển Nghi sau cơn bàng hoàng, lập tức rơi lệ đau thương: “Muội muội nghĩ rằng, ta và thứ nhân Hạ Lan cấu kết với nhau sao?”
Văn Hiểu Đồ nghĩ thầm: Không, thứ nhân Hạ Lan đâu có tư cách cấu kết với ngươi? Nàng ta chỉ là công cụ của ngươi mà thôi.
Văn Hiểu Đồ yếu ớt nói: “Ngày trước, ta từng tin tưởng Tiệp dư không chút nghi ngờ, cũng vì vậy mà dung nhan bị hủy hoại. Do đó, giờ đây ta chỉ tin vào chứng cứ xác thực.”
Câu nói này làm Phương Uyển Nghi nghẹn đến đỏ mặt.
Hoàng đế Minh Chiêu cười thầm trong lòng. Ôn thị này, giọng nói thì yếu đuối, nhưng lời lẽ thì câu nào cũng đánh trúng điểm yếu! Trước đây người ta tin ngươi, nên bị hủy dung, giờ thì không tin nữa.
Phương Uyển Nghi cắn môi: “Vì ta không có chứng cứ để chứng minh bản thân, nên muội muội liền nghĩ ta có tội sao?”
Văn Hiểu Đồ nhướng mày, ồ, câu phản biện này sắc bén đấy!
Văn Hiểu Đồ cụp mắt xuống, dịu dàng nói: “Tiệp dư có tội hay không, không phải là thứ mà ta có thể phán định. Chỉ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, do đó, ta không dám dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.”
Ta không định tội ngươi, ta chỉ không tin ngươi thôi!
Trong lòng Phương Uyển Nghi hoảng loạn vô cùng. Nàng ta vốn trông cậy vào việc Ôn thị nói tốt cho mình trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, không ngờ…
Phương Uyển Nghi vội vàng dập đầu trước Hoàng đế và Thái hậu: “Thần thiếp thực sự bị oan! Mong Hoàng thượng, Thái hậu minh giám!”
Nhìn vẻ ngoài yếu ớt của Ôn thị, Dung Thái hậu thực sự không thể nói lời trách móc gì quá khắt khe: “Gặp phải chuyện như thế này, Ôn thị đa nghi cũng là lẽ thường tình…”
Phương Uyển Nghi thấy Thái hậu tin tưởng mình, liền như vớ được cọc cứu sinh, nước mắt lăn dài hai hàng: “Thần thiếp hiểu, thần thiếp không dám trách muội muội.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro