Thuật Đọc Tâm C...
2024-11-18 08:16:03
Sau đó, khi hắn lên làm Hoàng đế, khả năng nghe tiếng lòng càng mạnh hơn nữa. Chỉ cần ở chung một phòng, bất kể có bao nhiêu người, hắn đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tất cả bọn họ. Chỉ là, người quá đông thì lại như lạc vào chợ, tiếng nói xôn xao khắp nơi, khó mà phân biệt được ai đang nói gì.
Khả năng này thoạt nhìn thì đúng là rất lợi hại, rất hữu ích.
Nhưng Hoàng đế Minh Chiêu từ lâu đã chán ngán với khả năng này. Nghe được lòng người, đúng là có thể tránh được việc bị lừa dối, cũng là cách tốt để kiểm soát kẻ dưới.
Thế nhưng, Hoàng đế kiêu ngạo không nghĩ rằng nếu không có khả năng này, hắn sẽ không làm được Thái tử hay không thể làm Hoàng đế!
Hơn nữa, khả năng này còn mang lại cho hắn không ít phiền phức! Thực ra, hắn chẳng mảy may quan tâm các phi tần trong hậu cung nghĩ gì, suốt ngày phải nghe những thứ lộn xộn trong đầu các nữ nhân ấy, lại không thể ra lệnh cho họ im miệng! Cảm giác bực bội này, thật sự không có chỗ nào trút giận!
Vậy nên Hoàng đế Minh Chiêu ngày càng không muốn gần gũi nữ sắc!
Là Hoàng đế, bên cạnh hắn không thể không có người hầu hạ, nhưng chỉ cần có người bên cạnh, tai hắn sẽ không được yên tĩnh! Đặc biệt là vào ban đêm, muốn ngủ yên cũng không được!
Đúng vậy, khả năng đọc tâm này hoạt động liên tục suốt mười hai canh giờ!
Chỉ cần là người thì sẽ có tiếng lòng!
Dù là kẻ điên hay trẻ sơ sinh, cũng đều nghĩ ra những thứ kỳ lạ.
Ngay cả người đang ngủ, trong giấc mơ cũng sẽ có tiếng lòng!
Dù là kẻ ngu ngốc, đầu óc trống rỗng, cũng không thể nào mãi mãi không có tiếng lòng!
Người không có tiếng lòng, chỉ có thể là kẻ đã chết!
Hoàng đế Minh Chiêu nhìn nữ nhân trước mặt, rõ ràng Ôn thị vẫn còn sống.
Vậy tại sao Ôn thị lại không có tiếng lòng?
Hoàng đế Minh Chiêu vô cùng bối rối, mặc dù hắn mong muốn ai cũng có cái đầu trống rỗng như kẻ ngốc, nhưng đột nhiên xuất hiện một người như vậy, hắn không khỏi thắc mắc, người này rốt cuộc là sao? Là Ôn thị có vấn đề, hay là thuật đọc tâm của Trẫm bị hỏng?
Nhưng rõ ràng, hắn vẫn có thể nghe được tiếng lòng của mẫu hậu và Phương thị.
Thái hậu đang nghĩ: “Sao Hoàng đế đột nhiên không nói gì nữa?”
Phương Tiệp dư thì tim đập thình thịch: “Hoàng thượng đang nghi ngờ mình sao? Rõ ràng tay mình rất sạch sẽ, với Ôn thị ngu ngốc ấy mình luôn thân như tỷ muội, tại sao Hoàng thượng lại nghi ngờ mình? Mình đã khó khăn lắm mới khơi lên được sự đố kỵ của Hạ Lan thị, thậm chí còn để Hạ Lan thị biết được độc tính của cây Nhất Phẩm Hồng khi trộn vào phấn son rất khó phát hiện… Cả Ôn thị cũng tin tưởng mình, tại sao Hoàng thượng lại nghi ngờ mình?”
Hoàng đế Minh Chiêu xoa xoa trán, Trẫm nghi ngờ Phương thị quả nhiên không sai. Nhà có nề nếp nghiêm khắc chưa chắc đã dạy được con gái lương thiện!
Hoàng đế Minh Chiêu nhìn người bị Phương thị coi là ngu ngốc - Ôn thị. Nàng lại dễ dàng tin lời Phương thị, bị hủy hoại dung mạo, đúng là cái đầu không được linh hoạt.
Nhưng tại sao một người đầu óc không linh hoạt như vậy, Trẫm lại không nghe được tiếng lòng của nàng?
“Ôn thị…” - Sau một hồi im lặng, Hoàng đế bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo: “Trẫm đã quyết định giáng Hạ Lan thị xuống làm thứ nhân, đưa nàng ta về nhà mẹ đẻ.”
Văn Hiểu Đồ lập tức trừng to mắt: “Đưa về nhà mẹ đẻ ư?” – Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Khả năng này thoạt nhìn thì đúng là rất lợi hại, rất hữu ích.
Nhưng Hoàng đế Minh Chiêu từ lâu đã chán ngán với khả năng này. Nghe được lòng người, đúng là có thể tránh được việc bị lừa dối, cũng là cách tốt để kiểm soát kẻ dưới.
Thế nhưng, Hoàng đế kiêu ngạo không nghĩ rằng nếu không có khả năng này, hắn sẽ không làm được Thái tử hay không thể làm Hoàng đế!
Hơn nữa, khả năng này còn mang lại cho hắn không ít phiền phức! Thực ra, hắn chẳng mảy may quan tâm các phi tần trong hậu cung nghĩ gì, suốt ngày phải nghe những thứ lộn xộn trong đầu các nữ nhân ấy, lại không thể ra lệnh cho họ im miệng! Cảm giác bực bội này, thật sự không có chỗ nào trút giận!
Vậy nên Hoàng đế Minh Chiêu ngày càng không muốn gần gũi nữ sắc!
Là Hoàng đế, bên cạnh hắn không thể không có người hầu hạ, nhưng chỉ cần có người bên cạnh, tai hắn sẽ không được yên tĩnh! Đặc biệt là vào ban đêm, muốn ngủ yên cũng không được!
Đúng vậy, khả năng đọc tâm này hoạt động liên tục suốt mười hai canh giờ!
Chỉ cần là người thì sẽ có tiếng lòng!
Dù là kẻ điên hay trẻ sơ sinh, cũng đều nghĩ ra những thứ kỳ lạ.
Ngay cả người đang ngủ, trong giấc mơ cũng sẽ có tiếng lòng!
Dù là kẻ ngu ngốc, đầu óc trống rỗng, cũng không thể nào mãi mãi không có tiếng lòng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người không có tiếng lòng, chỉ có thể là kẻ đã chết!
Hoàng đế Minh Chiêu nhìn nữ nhân trước mặt, rõ ràng Ôn thị vẫn còn sống.
Vậy tại sao Ôn thị lại không có tiếng lòng?
Hoàng đế Minh Chiêu vô cùng bối rối, mặc dù hắn mong muốn ai cũng có cái đầu trống rỗng như kẻ ngốc, nhưng đột nhiên xuất hiện một người như vậy, hắn không khỏi thắc mắc, người này rốt cuộc là sao? Là Ôn thị có vấn đề, hay là thuật đọc tâm của Trẫm bị hỏng?
Nhưng rõ ràng, hắn vẫn có thể nghe được tiếng lòng của mẫu hậu và Phương thị.
Thái hậu đang nghĩ: “Sao Hoàng đế đột nhiên không nói gì nữa?”
Phương Tiệp dư thì tim đập thình thịch: “Hoàng thượng đang nghi ngờ mình sao? Rõ ràng tay mình rất sạch sẽ, với Ôn thị ngu ngốc ấy mình luôn thân như tỷ muội, tại sao Hoàng thượng lại nghi ngờ mình? Mình đã khó khăn lắm mới khơi lên được sự đố kỵ của Hạ Lan thị, thậm chí còn để Hạ Lan thị biết được độc tính của cây Nhất Phẩm Hồng khi trộn vào phấn son rất khó phát hiện… Cả Ôn thị cũng tin tưởng mình, tại sao Hoàng thượng lại nghi ngờ mình?”
Hoàng đế Minh Chiêu xoa xoa trán, Trẫm nghi ngờ Phương thị quả nhiên không sai. Nhà có nề nếp nghiêm khắc chưa chắc đã dạy được con gái lương thiện!
Hoàng đế Minh Chiêu nhìn người bị Phương thị coi là ngu ngốc - Ôn thị. Nàng lại dễ dàng tin lời Phương thị, bị hủy hoại dung mạo, đúng là cái đầu không được linh hoạt.
Nhưng tại sao một người đầu óc không linh hoạt như vậy, Trẫm lại không nghe được tiếng lòng của nàng?
“Ôn thị…” - Sau một hồi im lặng, Hoàng đế bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo: “Trẫm đã quyết định giáng Hạ Lan thị xuống làm thứ nhân, đưa nàng ta về nhà mẹ đẻ.”
Văn Hiểu Đồ lập tức trừng to mắt: “Đưa về nhà mẹ đẻ ư?” – Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro