Trò Chơi Trốn T...
2024-11-22 16:19:09
Văn Hiểu Đồ nhẹ nhàng đáp: “Thần thiếp thấy thời tiết hôm nay khá đẹp nên ra ngoài đi dạo. Vì không thích nơi đông người nên mới tới Tây Hoa Viên.” — Nhưng mà, Cảnh Nghi Cung của Hiền phi nằm ở Đông Lục Cung, muốn đến Tây Hoa Viên thì phải đi qua gần hết hậu cung! Hiền phi đi xa đến tận đây làm gì? Chẳng lẽ cũng chỉ là đi dạo?
Hiền phi khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, ở đây xem ra ngoài Ôn thị thì chẳng còn ai khác, có vẻ như tin tức đã sai.
Hiền phi cau mày, rồi thuận miệng bịa đại: “À, là Hổ phách của bổn cung mất rồi.”
“Hổ phách?” - Văn Hiểu Đồ khó hiểu, ai cơ?
Bích Tâm bên cạnh vội ghé tai nàng giải thích nhỏ: “Là con mèo sư tử mà Hiền phi nương nương nuôi.”
Văn Hiểu Đồ lập tức hiểu ra, nàng vội nói: “Thần thiếp không thấy con mèo nào quanh đây, có lẽ nó ham chơi nên trốn vào chỗ nào kín đáo. Hiền phi nương nương quả thật rất yêu quý con mèo này, còn đích thân ra ngoài tìm.”
Không biết là con mèo đáng yêu thế nào nhỉ?
Hiền phi tới để “Tình cờ gặp” Hoàng thượng, đương nhiên không có tâm trạng để tốn thời gian trò chuyện với người chẳng quan trọng như Ôn thị, nên nói với vẻ kiêu kỳ: “Xem ra Hổ phách không ở đây, bổn cung sẽ đi nơi khác tìm.” — Nếu đã không thấy Hoàng thượng ở đây, nàng ta đành phải đi vòng quanh, may ra tìm được.
Bên trong lồng hoa lớn, sắc mặt Hoàng đế tối sầm, những lời của Hiền phi nói ra không giống với suy nghĩ trong lòng nàng ta, khiến hắn cảm thấy vô cùng vô lễ!
Văn Hiểu Đồ vội vàng khom gối tiễn Hiền phi, thấy kiệu của nàng ta đi xa rồi, nàng mới đứng thẳng người dậy, miệng lẩm bẩm: “Xem bộ dạng sốt ruột của Hiền phi nương nương, chẳng giống như mất mèo, mà lại giống như mất Đại công chúa vậy.”
Bích Tâm cũng thoáng nghi ngờ: “Nô tỳ cũng chưa nghe nói Hiền phi nương nương yêu quý Hổ phách đến thế…”
Văn Hiểu Đồ nhíu mày: “Không lẽ Đại công chúa trốn học? Hiền phi sợ Hoàng thượng và Thái hậu biết nên mới viện cớ là mất mèo?”
Bích Tâm cười nói: “Tài nhân lo xa quá, Đại công chúa xưa nay luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể trốn học được?”
Văn Hiểu Đồ vào cung chưa lâu, cũng chưa tiếp xúc với Đại công chúa, chỉ biết rằng đó là một đứa bé mới bảy tuổi. Mà nói đi nói lại, hình như Hoàng đế cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, có nghĩa là…Hoàng đế và Hiền phi sinh con gái khi mới mười tám tuổi.
Trong lòng nàng âm thầm cảm thán về thời đại tảo hôn này, tiện tay bẻ một nụ hoa Tử Đằng bám ngoài đình. Thời điểm này, Tử Đằng vừa mới kết nụ, nên cả đình vẫn xanh mướt, những nụ hoa đỏ tươi chỉ lác đác, trông chẳng khác gì một chiếc lồng lớn màu xanh lá.
“Này, phải rồi, Đại công chúa tên gì vậy?” - Văn Hiểu Đồ thuận miệng hỏi, chân vừa bước vào đình.
Bích Tâm hạ giọng đáp: “Đại công chúa tên huý là Cẩn Ngôn.”
Văn Hiểu Đồ khựng lại, rất đỗi ngạc nhiên: “Cẩn Ngôn?”
Bích Tâm gật đầu: “Phải ạ.”
Văn Hiểu Đồ lặng thinh không nói gì thêm, nàng thầm thì: “Một tiểu thư gia giáo tốt đẹp như vậy, sao lại đặt cho cái tên…Lẽ nào Hoàng thượng không thích Đại công chúa?”
Bích Tâm vội liếc nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, may mà xung quanh không có ai, nếu không mà để người khác nghe được lời bàn tán sau lưng Hoàng thượng này thì nguy to.
Hoàng đế Minh Chiêu: …
Hiền phi khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, ở đây xem ra ngoài Ôn thị thì chẳng còn ai khác, có vẻ như tin tức đã sai.
Hiền phi cau mày, rồi thuận miệng bịa đại: “À, là Hổ phách của bổn cung mất rồi.”
“Hổ phách?” - Văn Hiểu Đồ khó hiểu, ai cơ?
Bích Tâm bên cạnh vội ghé tai nàng giải thích nhỏ: “Là con mèo sư tử mà Hiền phi nương nương nuôi.”
Văn Hiểu Đồ lập tức hiểu ra, nàng vội nói: “Thần thiếp không thấy con mèo nào quanh đây, có lẽ nó ham chơi nên trốn vào chỗ nào kín đáo. Hiền phi nương nương quả thật rất yêu quý con mèo này, còn đích thân ra ngoài tìm.”
Không biết là con mèo đáng yêu thế nào nhỉ?
Hiền phi tới để “Tình cờ gặp” Hoàng thượng, đương nhiên không có tâm trạng để tốn thời gian trò chuyện với người chẳng quan trọng như Ôn thị, nên nói với vẻ kiêu kỳ: “Xem ra Hổ phách không ở đây, bổn cung sẽ đi nơi khác tìm.” — Nếu đã không thấy Hoàng thượng ở đây, nàng ta đành phải đi vòng quanh, may ra tìm được.
Bên trong lồng hoa lớn, sắc mặt Hoàng đế tối sầm, những lời của Hiền phi nói ra không giống với suy nghĩ trong lòng nàng ta, khiến hắn cảm thấy vô cùng vô lễ!
Văn Hiểu Đồ vội vàng khom gối tiễn Hiền phi, thấy kiệu của nàng ta đi xa rồi, nàng mới đứng thẳng người dậy, miệng lẩm bẩm: “Xem bộ dạng sốt ruột của Hiền phi nương nương, chẳng giống như mất mèo, mà lại giống như mất Đại công chúa vậy.”
Bích Tâm cũng thoáng nghi ngờ: “Nô tỳ cũng chưa nghe nói Hiền phi nương nương yêu quý Hổ phách đến thế…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Hiểu Đồ nhíu mày: “Không lẽ Đại công chúa trốn học? Hiền phi sợ Hoàng thượng và Thái hậu biết nên mới viện cớ là mất mèo?”
Bích Tâm cười nói: “Tài nhân lo xa quá, Đại công chúa xưa nay luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể trốn học được?”
Văn Hiểu Đồ vào cung chưa lâu, cũng chưa tiếp xúc với Đại công chúa, chỉ biết rằng đó là một đứa bé mới bảy tuổi. Mà nói đi nói lại, hình như Hoàng đế cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, có nghĩa là…Hoàng đế và Hiền phi sinh con gái khi mới mười tám tuổi.
Trong lòng nàng âm thầm cảm thán về thời đại tảo hôn này, tiện tay bẻ một nụ hoa Tử Đằng bám ngoài đình. Thời điểm này, Tử Đằng vừa mới kết nụ, nên cả đình vẫn xanh mướt, những nụ hoa đỏ tươi chỉ lác đác, trông chẳng khác gì một chiếc lồng lớn màu xanh lá.
“Này, phải rồi, Đại công chúa tên gì vậy?” - Văn Hiểu Đồ thuận miệng hỏi, chân vừa bước vào đình.
Bích Tâm hạ giọng đáp: “Đại công chúa tên huý là Cẩn Ngôn.”
Văn Hiểu Đồ khựng lại, rất đỗi ngạc nhiên: “Cẩn Ngôn?”
Bích Tâm gật đầu: “Phải ạ.”
Văn Hiểu Đồ lặng thinh không nói gì thêm, nàng thầm thì: “Một tiểu thư gia giáo tốt đẹp như vậy, sao lại đặt cho cái tên…Lẽ nào Hoàng thượng không thích Đại công chúa?”
Bích Tâm vội liếc nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, may mà xung quanh không có ai, nếu không mà để người khác nghe được lời bàn tán sau lưng Hoàng thượng này thì nguy to.
Hoàng đế Minh Chiêu: …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro