Dạy được đồ đệ, sư phụ chết đói (2)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Editor : Hương Cỏ
Vẻ mặt Hoàng hậu và quý phi đều run rẩy, hoàng hậu liền nói: "Sao lúc đó muội không nói? Đồng cô cô, gọi thái y đến."
"Dạ." Đồng cô cô lập tức liền xoay người ra ngoài sai người mời thái y đến.
Tề Vinh Hoa thả tay áo xuống che lại vết thương, hạ giọng nói: "Vết thương của thần thiếp cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc ấy cho dù Hi Uyển Nghi bị thần thiếp đẩy một cái, nhưng trên đầu vẫn bị đèn cung đình rơi trúng, máu chảy đầy mặt, tính mạng nguy hiểm. Lúc ấy thần thiếp làm sao dám gây thêm phiền phức nữa."
"Muội là người tốt, hiểu biết đại thế, Bản cung sẽ bẩm báo với Hoàng thượng." Hoàng hậu nhìn Tề Vinh Hoa than nhẹ một tiếng. Tề Vinh Hoa tiến cung tới nay thời gian qua vẫn luôn tuân giữ bổn phận, chưa từng phạm sai lầm gì. Ngày hôm nay nàng ta cứu Hi Uyển Nghi một mạng, còn giấu diếm không đề cập tới chuyện chính mình bị thương, thật là một người lương thiện.
Vị Hoàng hậu này con người có rất nhiều tính toán, nhưng nàng ta vẫn nguyện ý đối xử tốt với những người không đối nghịch với mình, trong lòng vẫn còn chút thiện lương. Lúc này hứa hẹn như vậy với Tề Vinh Hoa chính là ghi nhớ công lao của nàng ta, đương nhiên là chuyện tốt vô cùng.
Tề Vinh Hoa nghe vậy ngược lại cũng không có vui mừng nhiều, chỉ nói: "Thần thiếp mặc dù cũng không qua lại nhiều với Hi Uyển Nghi nhưng từ khi muội ấy tiến cung đến nay đều luôn giúp đỡ người khác, không tranh đua ganh ghét với ai. Lần này gặp phải đại nạn này, chỉ mong ông trời phù hộ nàng bình an vô sự."
Hoàng hậu gật gật đầu, lại nhìn về phía Đậu Phương Nghi, "Khi đó cô có thấy cái gì không?"
Đậu Phương Nghi vốn nhát gan, lúc ấy bị hoàng hậu hỏi như thế, lời còn chưa nói nước mắt đã chảy ra trước. Nàng ta cố nén sợ hãi nói: "Thần... lúc đó thần thiếp cũng không thấy gì hết, thiếp đang cúi đầu ăn liền bị Hi Uyển Nghi đụng phải, lúc ấy... lúc ấy sợ quá, không... không thấy cái gì."
Nước mắt Đậu Phương Nghi từng giọt từng giọt rơi xuống, lại không dám khóc lên, cả người run rẩy, quả thực không phải là người gánh vác được trọng trách.
Hoàng hậu đau đầu nhìn nàng ta, quay đầu sang phía Quý phi, "Quý phi có muốn hỏi gì không?"
Tô quý phi trên mặt kiêu căng, nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương muốn thẩm vấn cung nhân trong cung thiếp thì mới người cứ thoải mái."
Hoàng hậu làm sao không hiểu châm chọc trong lời Tô quý phi, bị nàng ta khích bác như thế thì dù tính cách khoan dung đến đâu trong lòng hoàng hậu cũng phải khó chịu, thản nhiên nói: "Nếu Quý phi đã rộng lượng như thế, Bản cung liền không khách khí."
Quý phi hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ kẻ nào muốn vu vạ vấy bẩn cho Bản cung mà bị Bản cung tra được, đến lúc đó Hoàng hậu nương nương cần phải chủ trì công đạo."
"Không chỉ Bản cung, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, quý phi cứ yên tâm."
Hai người nói đi nói lại, lời nói tranh chấp quyết liệt. Người khác đứng ở chỗ đó chỉ làm tượng gỗ. Hiền phi lướt nhìn mọi người, ánh mắt nhìn vào chỗ chiếc đèn cung đình lắc lư rơi xuống. Trừ dầu đèn vung vãi khắp nơi thì còn có vài vết máu. Bị chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết Hi Uyển Nghi kia có thể sống sót hay không.
Người này quá được sủng ái chưa chắc đã là chuyện tốt. Chẳng biết khi nào, không biết bao nhiêu người nghĩ muốn tính mạng của ngươi đâu.
Vinh sủng càng nhiều, nguy hiểm càng cao. Trong hậu cung này có bao nhiêu người, sinh nhật quý phi cực kỳ long trọng náo nhiệt, không biết bao nhiêu người tham gia trong đó, mỗi người đều có hiềm nghi. Nếu muốn điều tra rõ chưa chắc đã là chuyện dễ dàng.
Hoàng hậu tạm thời phong tỏa chính điện Trường Nhạc Cung. Quý phi ở lại Trường Nhạc Cung cũng rất không tiện. Hơn nữa xảy ra chuyện như thế, không cần nói người cao quý như Quý phi, ngay cả hoàng hậu cũng cảm thấy không thoải mái ở chỗ này. Quý phi lấy lý do để tiện điều tra vụ án, muốn mang theo Ngọc Trân công chúa đi đến biệt cung tránh tạm.
Hoàng hậu đương nhiên là không dám làm chủ, chỉ có thể nói trước phải hỏi ý Hoàng thượng rồi mới trả lời.
Việc điều tra những vụ án như thế này, rốt cuộc vẫn phải để Cục Tư chính Thượng cung cử người chuyên nghiệp đến điều tra. Hoàng hậu lập tức liền triệu người của Cục tư chính tới. Chuyện xảy ra trong cung, tin tức liền truyền đi rất nhanh, người bên Tư chính sớm đã chờ sẵn, nghe hoàng hậu tuyên triệu lập tức đến ngay.
Bên trong giao cho người chuyên trách xử lý, hoàng hậu liền mang người đi thẳng đến Di Cùng hiên. Mới đi vào đã thấy Vân Thường bưng một chậu đầy nước đi ra, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chậu nước mang màu đỏ sẫm, thấy vậy cả người đều cảm thấy không tốt.
"Thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Vân Thường nhìn thấy hoàng hậu, lập tức khom mình hành lễ.
"Đứng lên đi, Hi Uyển Nghi sao rồi?" Hoàng hậu vội vàng hỏi.
"Chủ tử còn hôn mê, thái y đang châm cứu."
Trong lòng Hoàng hậu run lên, phất phất tay để Vân Thường đi qua, tự mình nhấc chân đi vào chính điện. Sau khi đi vào cũng không thấy Hoàng thượng, hoàng hậu liền đi vào nội điện, Hoa cô cô tự tay vén rèm. Vào nội điện, chỉ thấy Hoàng đế đang khoanh tay đứng, toàn thân dưới ánh đèn giống như một bóng ma. Cảm giác áp bách lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, như làm người ta chống đỡ không được.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Hoàng hậu khom người hành lễ.
Tiêu Kỳ nghe được giọng nói mới xoay người lại, cúi đầu nhìn hoàng hậu, mặt không chút thay đổi, "Hoàng hậu đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Hoàng hậu đứng dậy, liền thuật lại mọi việc mình đã xử lý cho hoàng thượng nghe, thấy nét mặt Hoàng đế không thay đổi gì cũng không biết rõ ý hắn là gì, cuối cùng liền báo chuyện Quý phi muốn chuyển tạm ra ngoài, "Trong lòng Quý phi cũng hoảng sợ, xảy ra chuyện như vậy, sự tình còn chưa có điều tra rõ, người đến người đi cũng sợ quấy rầy Ngọc Trân công chúa."
Lời của Hoàng hậu có ý tứ, hoảng sợ? Sao Quý phi lại hoảng sợ chứ?
Tiêu Kỳ nhìn hoàng hậu một cái, rồi mới chậm rãi nói: "Đã như thế thì bảo quý phi mang Ngọc Trân tạm thời ở hậu điện. Chờ sau khi sự tình điều tra rõ ràng lại chuyển về chính điện."
Hoàng hậu sửng sốt, nhìn Hoàng thượng một cái, nhất thời không nắm rõ được ý của là Hoàng thượng phiền muộn quý phi hay là quan tâm quý phi đây. Trường Nhạc Cung trước sau có 03 tòa điện, hậu điện cũng cực kỳ rộng lớn. Chỉ là hậu điện kia là chỗ để mấy thứ linh tinh, cho dù khá lớn nhưng để Quý phi vào ở cũng quả thật không thỏa đáng. Nếu nói là Hoàng thượng không thích để Quý phi dời cung mệt nhọc, tạm ở hậu điện mấy ngày cũng có khả năng.
"Dạ." Hoàng hậu đoán không ra ý đồ trong lòng hoàng đế nên đồng ý, sau này lại tính sau rồi quyết định. "Hoàng thượng, Uyển Nghi muội muội đã khỏe chưa?"
"Hoàng hậu có lòng, trong hậu cung rất nhiều chuyện còn cần hoàng hậu để tâm nhiều hơn, nàng đi về trước đi."
Hoàng đế hạ lệnh trục khách, hoàng hậu đương nhiên cảm thấy mất mặt, cố nén giận, thi lễ cáo lui. Nàng ta làm sao không biết rõ đây là hoàng đế giận chó đánh mèo, hít sâu một hơi, hoàng hậu ra Di Cùng hiên, trực tiếp trở về Phượng Hoàn Cung.
Vẻ mặt Hoàng hậu và quý phi đều run rẩy, hoàng hậu liền nói: "Sao lúc đó muội không nói? Đồng cô cô, gọi thái y đến."
"Dạ." Đồng cô cô lập tức liền xoay người ra ngoài sai người mời thái y đến.
Tề Vinh Hoa thả tay áo xuống che lại vết thương, hạ giọng nói: "Vết thương của thần thiếp cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc ấy cho dù Hi Uyển Nghi bị thần thiếp đẩy một cái, nhưng trên đầu vẫn bị đèn cung đình rơi trúng, máu chảy đầy mặt, tính mạng nguy hiểm. Lúc ấy thần thiếp làm sao dám gây thêm phiền phức nữa."
"Muội là người tốt, hiểu biết đại thế, Bản cung sẽ bẩm báo với Hoàng thượng." Hoàng hậu nhìn Tề Vinh Hoa than nhẹ một tiếng. Tề Vinh Hoa tiến cung tới nay thời gian qua vẫn luôn tuân giữ bổn phận, chưa từng phạm sai lầm gì. Ngày hôm nay nàng ta cứu Hi Uyển Nghi một mạng, còn giấu diếm không đề cập tới chuyện chính mình bị thương, thật là một người lương thiện.
Vị Hoàng hậu này con người có rất nhiều tính toán, nhưng nàng ta vẫn nguyện ý đối xử tốt với những người không đối nghịch với mình, trong lòng vẫn còn chút thiện lương. Lúc này hứa hẹn như vậy với Tề Vinh Hoa chính là ghi nhớ công lao của nàng ta, đương nhiên là chuyện tốt vô cùng.
Tề Vinh Hoa nghe vậy ngược lại cũng không có vui mừng nhiều, chỉ nói: "Thần thiếp mặc dù cũng không qua lại nhiều với Hi Uyển Nghi nhưng từ khi muội ấy tiến cung đến nay đều luôn giúp đỡ người khác, không tranh đua ganh ghét với ai. Lần này gặp phải đại nạn này, chỉ mong ông trời phù hộ nàng bình an vô sự."
Hoàng hậu gật gật đầu, lại nhìn về phía Đậu Phương Nghi, "Khi đó cô có thấy cái gì không?"
Đậu Phương Nghi vốn nhát gan, lúc ấy bị hoàng hậu hỏi như thế, lời còn chưa nói nước mắt đã chảy ra trước. Nàng ta cố nén sợ hãi nói: "Thần... lúc đó thần thiếp cũng không thấy gì hết, thiếp đang cúi đầu ăn liền bị Hi Uyển Nghi đụng phải, lúc ấy... lúc ấy sợ quá, không... không thấy cái gì."
Nước mắt Đậu Phương Nghi từng giọt từng giọt rơi xuống, lại không dám khóc lên, cả người run rẩy, quả thực không phải là người gánh vác được trọng trách.
Hoàng hậu đau đầu nhìn nàng ta, quay đầu sang phía Quý phi, "Quý phi có muốn hỏi gì không?"
Tô quý phi trên mặt kiêu căng, nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương muốn thẩm vấn cung nhân trong cung thiếp thì mới người cứ thoải mái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng hậu làm sao không hiểu châm chọc trong lời Tô quý phi, bị nàng ta khích bác như thế thì dù tính cách khoan dung đến đâu trong lòng hoàng hậu cũng phải khó chịu, thản nhiên nói: "Nếu Quý phi đã rộng lượng như thế, Bản cung liền không khách khí."
Quý phi hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ kẻ nào muốn vu vạ vấy bẩn cho Bản cung mà bị Bản cung tra được, đến lúc đó Hoàng hậu nương nương cần phải chủ trì công đạo."
"Không chỉ Bản cung, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, quý phi cứ yên tâm."
Hai người nói đi nói lại, lời nói tranh chấp quyết liệt. Người khác đứng ở chỗ đó chỉ làm tượng gỗ. Hiền phi lướt nhìn mọi người, ánh mắt nhìn vào chỗ chiếc đèn cung đình lắc lư rơi xuống. Trừ dầu đèn vung vãi khắp nơi thì còn có vài vết máu. Bị chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết Hi Uyển Nghi kia có thể sống sót hay không.
Người này quá được sủng ái chưa chắc đã là chuyện tốt. Chẳng biết khi nào, không biết bao nhiêu người nghĩ muốn tính mạng của ngươi đâu.
Vinh sủng càng nhiều, nguy hiểm càng cao. Trong hậu cung này có bao nhiêu người, sinh nhật quý phi cực kỳ long trọng náo nhiệt, không biết bao nhiêu người tham gia trong đó, mỗi người đều có hiềm nghi. Nếu muốn điều tra rõ chưa chắc đã là chuyện dễ dàng.
Hoàng hậu tạm thời phong tỏa chính điện Trường Nhạc Cung. Quý phi ở lại Trường Nhạc Cung cũng rất không tiện. Hơn nữa xảy ra chuyện như thế, không cần nói người cao quý như Quý phi, ngay cả hoàng hậu cũng cảm thấy không thoải mái ở chỗ này. Quý phi lấy lý do để tiện điều tra vụ án, muốn mang theo Ngọc Trân công chúa đi đến biệt cung tránh tạm.
Hoàng hậu đương nhiên là không dám làm chủ, chỉ có thể nói trước phải hỏi ý Hoàng thượng rồi mới trả lời.
Việc điều tra những vụ án như thế này, rốt cuộc vẫn phải để Cục Tư chính Thượng cung cử người chuyên nghiệp đến điều tra. Hoàng hậu lập tức liền triệu người của Cục tư chính tới. Chuyện xảy ra trong cung, tin tức liền truyền đi rất nhanh, người bên Tư chính sớm đã chờ sẵn, nghe hoàng hậu tuyên triệu lập tức đến ngay.
Bên trong giao cho người chuyên trách xử lý, hoàng hậu liền mang người đi thẳng đến Di Cùng hiên. Mới đi vào đã thấy Vân Thường bưng một chậu đầy nước đi ra, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chậu nước mang màu đỏ sẫm, thấy vậy cả người đều cảm thấy không tốt.
"Thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Vân Thường nhìn thấy hoàng hậu, lập tức khom mình hành lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đứng lên đi, Hi Uyển Nghi sao rồi?" Hoàng hậu vội vàng hỏi.
"Chủ tử còn hôn mê, thái y đang châm cứu."
Trong lòng Hoàng hậu run lên, phất phất tay để Vân Thường đi qua, tự mình nhấc chân đi vào chính điện. Sau khi đi vào cũng không thấy Hoàng thượng, hoàng hậu liền đi vào nội điện, Hoa cô cô tự tay vén rèm. Vào nội điện, chỉ thấy Hoàng đế đang khoanh tay đứng, toàn thân dưới ánh đèn giống như một bóng ma. Cảm giác áp bách lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, như làm người ta chống đỡ không được.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Hoàng hậu khom người hành lễ.
Tiêu Kỳ nghe được giọng nói mới xoay người lại, cúi đầu nhìn hoàng hậu, mặt không chút thay đổi, "Hoàng hậu đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Hoàng hậu đứng dậy, liền thuật lại mọi việc mình đã xử lý cho hoàng thượng nghe, thấy nét mặt Hoàng đế không thay đổi gì cũng không biết rõ ý hắn là gì, cuối cùng liền báo chuyện Quý phi muốn chuyển tạm ra ngoài, "Trong lòng Quý phi cũng hoảng sợ, xảy ra chuyện như vậy, sự tình còn chưa có điều tra rõ, người đến người đi cũng sợ quấy rầy Ngọc Trân công chúa."
Lời của Hoàng hậu có ý tứ, hoảng sợ? Sao Quý phi lại hoảng sợ chứ?
Tiêu Kỳ nhìn hoàng hậu một cái, rồi mới chậm rãi nói: "Đã như thế thì bảo quý phi mang Ngọc Trân tạm thời ở hậu điện. Chờ sau khi sự tình điều tra rõ ràng lại chuyển về chính điện."
Hoàng hậu sửng sốt, nhìn Hoàng thượng một cái, nhất thời không nắm rõ được ý của là Hoàng thượng phiền muộn quý phi hay là quan tâm quý phi đây. Trường Nhạc Cung trước sau có 03 tòa điện, hậu điện cũng cực kỳ rộng lớn. Chỉ là hậu điện kia là chỗ để mấy thứ linh tinh, cho dù khá lớn nhưng để Quý phi vào ở cũng quả thật không thỏa đáng. Nếu nói là Hoàng thượng không thích để Quý phi dời cung mệt nhọc, tạm ở hậu điện mấy ngày cũng có khả năng.
"Dạ." Hoàng hậu đoán không ra ý đồ trong lòng hoàng đế nên đồng ý, sau này lại tính sau rồi quyết định. "Hoàng thượng, Uyển Nghi muội muội đã khỏe chưa?"
"Hoàng hậu có lòng, trong hậu cung rất nhiều chuyện còn cần hoàng hậu để tâm nhiều hơn, nàng đi về trước đi."
Hoàng đế hạ lệnh trục khách, hoàng hậu đương nhiên cảm thấy mất mặt, cố nén giận, thi lễ cáo lui. Nàng ta làm sao không biết rõ đây là hoàng đế giận chó đánh mèo, hít sâu một hơi, hoàng hậu ra Di Cùng hiên, trực tiếp trở về Phượng Hoàn Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro