Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Hai chương hợp nhất (1)

Ảm Hương

2024-07-19 07:33:32

Editor : Hương Cỏ

Hắn vừa nói như thế, Tự Cẩm cũng hơi bất ngờ nhìn sang phía Tiêu Kỳ. Hắn không phải là người ăn nói tùy tiện, không phải là bị cái gì kích thích chứ?

"Hoàng thượng không sao chứ?"

Tiêu Kỳ đen mặt.

Tự Cẩm ngây ngô cười "Ha ha", "Mấy chuyện nhỏ này cần gì Hoàng thượng phải hao tâm tổn trí, lòng thiếp hiểu rõ, biết mình nên làm cái gì mà."

Hai người không nói thêm gì nữa tập trung ăn cơm, sau đó vào trong phòng nghỉ ngơi. Trong đầu Tiêu Kỳ đang suy nghĩ Tự Cẩm nói nên làm là làm cái gì chứ?

Tiêu Kỳ không phải người ngu. Kể từ sau khi Tự Cẩm mang thai, những hành động lời nói của nàng khiến hắn có thể nhìn ra được trong lòng nàng có dự định riêng. Trước đây nàng hận không thể trốn mãi trong Di Cùng hiên một bước không ra, nhưng giờ thỉnh thoảng cũng sẽ ôm bụng đi dạo một vòng bên ngoài. Nếu gặp phải người khiêu khích chọc tức cũng sẽ không nhượng bộ, chắc chắn đi tới chỗ Hoàng hậu đòi công đạo.

Thời gian này Hoàng hậu lại khôi phục thái độ như trước đây đối với Tự Cẩm, không biết rõ hai người có chuyện gì hay không nhưng hành động, lời nói của Tự Cẩm bây giờ rõ ràng đang đi theo con đường của Quý phi. Hắn không thể không cẩn thận tự suy ngẫm lại những liên quan đến việc này. Tự Cẩm không phải là người nóng vội, dễ xúc động. Nàng làm như vậy nhất định có lý do của nàng. Nhưng giờ nàng chưa chịu nói thì hắn cũng chỉ đành tự mình suy đoán.

Suy đi nghĩ lại thì phát hiện ra một bí mật.

Tự Cẩm nâng lên Hoàng hậu đoan trang rộng lượng hiền thục lương thiện, còn bản thân mình là một sủng phi mới nổi kiêu ngạo ương ngạnh. Đương nhiên Tự Cẩm ương ngạnh có chừng mực, nhưng khổ tâm suy nghĩ của nàng lại khiến cho Tiêu Kỳ thật sự cảm thấy khó chịu.

Về chuyện tú nữ, Tự Cẩm chưa từng chủ động nhắc qua trước mặt Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ không phải là người coi tình yêu là tất cả, nàng cũng không phải là cô gái sẽ sống chết vì tình yêu. Hai người cứ thế chung sống, mỗi ngày lại thêm ăn ý hơn.

Đề tài này không phải là chuyện nên nhắc tới, Tiêu Kỳ không nói sẽ vì nàng thủ thân như ngọc, nàng cũng chưa từng có yêu cầu hắn phải thủ thân như ngọc. Vậy không phải là trò cười sao? Ngươi dựa vào đâu mà đòi một vị hoàng đế cả đời chỉ trung thành với một nữ nhân? Ngay cả đàn ông thời hiện đại bị những quy tắc luật hôn nhân trói buộc còn chưa chắc có thể làm được. Người dám bắt một người có tam cung lục viện làm thế, thì có khác gì bắt một con mèo đứng trông thùng cá mà không được ăn. Đó không phải ý nghĩ rất rất ngây thơ sao?

Tự Cẩm cũng không cho là mình có sức quyến rũ lớn như vậy. Nhưng vị trí và hoàn cảnh của Tiêu Kỳ cho Tự Cẩm hy vọng rất lớn. Cũng giống như trong hai năm qua Tiêu Kỳ không chạm vào người khác, là thật sự sợ nàng ghen, hoặc là hắn thật có thể làm được Liễu Hạ Huệ chăng? Đương nhiên không phải vậy. Có thể khiến cho Tiêu Kỳ nhẫn nại được là tình thế hiện nay của triều đình. Cho nên mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả là như nhau. Dù sao Tiêu Kỳ không chạm vào người khác, thời gian này nàng cũng nhẹ lòng hơn.

Như thế nàng cũng có thể vui vẻ sống qua ngày.

Mặc dù trong lòng rất lý trí, nhưng Tiêu Kỳ đối với nàng không tầm thường, ăn, mặc, ở, đi lại đều ưu ái không thể tưởng tượng được. Hắn đối tốt, nàng đương nhiên cũng muốn tốt với hắn. Mọi người đều nói tình cảm là bồi dưỡng mà thành. Giờ nàng đã có thể hiểu được câu nói sâu xa này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giống như bây giờ Tự Cẩm không thích ăn cơm một mình, buổi tối cũng không muốn ngủ một mình giữa giường rộng lớn. Đã quen hai người chung đụng sớm chiều, đột nhiên chỉ có một mình, lại tựa như trống vắng rất nhiều.

Tỷ như bây giờ, lúc hai người ở chung, Tự Cẩm sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện tú nữ làm cả hai đều không thoải mái, dù sao người ta cũng phải tiến cung. Nhưng sau khi bọn họ tiến cung, nàng có thể giữ được trái tim Tiêu Kỳ hay không, đó chính là bản lĩnh của nàng.

Nghĩ tới đây, Tự Cẩm lại cười, nhìn Tiêu Kỳ ngồi xuống, nắm một ngón tay hắn trêu chọc, vừa giỡn vừa nói: "Về chuyện khất nợ thuế nông không giao, thiếp nghĩ ra một biện pháp, Hoàng thượng có muốn nghe hay không?"

Tiêu Kỳ đã dựa vào gối mềm. Gối lớn, mềm mại, cả người dựa vào, xương cốt toàn thân đều cảm thấy buông lỏng. Nhìn Tự Cẩm lòng dạ hẹp hòi ở trước mặt hắn sống chết cũng không nhắc chuyện tú nữ thì biết trong lòng nàng nhất định đang rất chua xót.

Hắn cho rằng Tự Cẩm đang muốn chuyển đề tài nói chuyện, cũng không tính tìm hiểu lý do, tùy ý để nàng cầm tay mình chơi đùa, thuận miệng hỏi, "Biện pháp tốt gì vậy, nàng nói nghe thử xem." Chuyện nợ thuế nông đã tích lũy mấy năm nay, liên lụy sâu xa. Chẳng biết một đao chém xuống có thể giải quyết được không. Triều đình tạo áp lực buộc địa phương phải khất nợ thuế nông, lương thực. Xuống đến quan viên lại chỉ biết bức bách dân chúng, kể từ đó sẽ tạo nên sự oán thán khắp nơi. Dân chúng oán hận chất chứa càng nhiều, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì hay không.

Chuyện khó chính là ở chỗ này.

Tiêu Kỳ đang liên tục suy nghĩ tìm người thích hợp, cần phải xâm nhập địa phương, điều tra kỹ lợi hại, một lần hành động phải nắm được chứng cứ thực tế thì chỗ hắn mới có thể dùng biện pháp rút củi dưới đáy nồi. Chuyện này nói đến thì đơn giản, nhưng khi áp dụng thì lại rất khó. Mỗi quan viên địa phương giống như cường hào ác bá, khắp nơi cấu kết, trợ giúp lẫn nhau, lại có quan viên kinh đô che chở, đâu có dễ dàng như vậy.

Tự Cẩm cũng không biết suy nghĩ của Tiêu Kỳ, thời kỳ hai người sống không giống nhau đã tạo nên tư tưởng khác biệt. Phương thức Tự Cẩm suy nghĩ hành động mang đặc thù của người thời hiện đại, nói làm liền làm, tuyệt không chần chừ do dự. Không động liền không động, vừa động tất nhiên là ngoan tuyệt, không để lại đường lui.

"Tự thiếp nghĩ ngợi lung tung, cũng không biết là thích hợp hay không, Hoàng thượng cứ tùy ý nghe một chút là được." Tự Cẩm cũng không biết phương pháp này của mình có được không, cân nhắc một chút liền nói: "Thiếp cứ suy nghĩ mãi, phủ khố của địa phương thiếu lương thực là thực sự thiếu hay bị tham ô? Nếu quả thật không có lương thực, vậy thì cũng thôi. Nếu dân chúng nộp đủ lương thực lên nhưng bị những kẻ xấu xa kia chia chác cho nhau, dân chúng chỉ biết óan giận triều đình tăng thêm thuế, triều đình lại cho rằng dân chúng xảo trá không chịu giao lương thực."

Tiêu Kỳ nghe vậy liền gật gật đầu, "Trước kia xác thực có chuyện như vậy, nhưng bây giờ bọn họ chưa chắc dám làm công khai như thế." Khi Phụ hoàng hắn còn tại vị, đã từng mạnh mẽ sửa trị một hồi, nhưng lại khiến quan bức dân phản, dân chúng phía nam đại loạn, suốt cả một năm đều không được yên bình.

"Đều nói quan huyện thì khôn khéo như nước chảy, mà các phòng thu chi của địa phương như tường đồng vách sắt. Thiếp nghĩ nếu chúng ta có thể đột phá từ phòng thu chi của các địa phương, nếu thành công thì chuyện này có thể dễ dàng hơn nhiều."

Tiêu Kỳ nghe lời nói này nét mặt bỗng chốc nghiêm trang lên, ngay sau đó người cũng ngồi thẳng dậy, im lặng nhìn Tự Cẩm nghe nàng nói tiếp, "Nói chung triều đình bao năm qua phái quan viên đi xuống tra án, người có kinh nghiệm lại không nhất định hiểu về thuế vụ, người hiểu thuế vụ chưa chắc có kinh nghiệm xử lý chính sự. Nếu như có thể tìm được một người vừa hiểu thuế vụ, vừa có kinh nghiệm phong phú xử lý chính sự, lặng lẽ sai xuống, cầm lấy thủ dụ của hoàng đế thọc sâu vào nội bộ phòng thu chi các nơi, điều tra kỹ nhiều năm thuế nông nhập phủ khố. Nếu như có thể thuận lợi, chắc chắn sẽ khiến cho nội bộ quan viên phía Nam đại loạn, quan viên cắn xé lẫn nhau. Nhân cơ hội này Hoàng thượng có mấy tân khoa trạng nguyên trong tay, vừa vặn đưa vào nằm vùng. Cứ cho chức vị thấp nhất rèn luyện lên. Chắc chắn trong thời gian hai ba năm, mấy người này sẽ trở thành lưỡi đao lợi hại nhất trong tay Hoàng thượng."

Nhân viên kế toán cũ, nhiều năm kinh nghiệm, trong tay nhất định sẽ có những bí mật của nha môn địa phương. Đây là bảo bối bọn họ giữ để bảo vệ tính mạng mình. Trước kia Tự Cẩm không hiểu, nhưng xem qua nhiều phim truyền hình cũng rút ra vài kiến thức. Tiêu Kỳ làm hoàng đế có thể chỉ điểm giang sơn, xử lý chính vụ, nhưng lại không có nhiều tinh lực để ý tới sinh tồn của một kế toán nhỏ nhoi ở phòng thu chi tại địa phương. Cũng giống như đạo lý con voi không thể biết con kiến ở đâu, ăn gì vậy.

Con người, khi đến được một địa vị cao thì khó tránh khỏi không nhìn hết bóng tối dưới chân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Số ký tự: 0