Hoàn toàn không cần thiết bỏ đá xuống giếng
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
"Không dám, đây là
bổn phận của nô tài, mời tiểu chủ." Quản Trường An cười trả lời, lại
nhìn sang Cẩm Tiệp Dư, "Nô tài còn có việc phải làm, xin cáo lui."
Quản Trường An đi trước dẫn đường, Tự Cẩm theo sát phía sau, ngang qua Cẩm Tiệp Dư nàng cũng không nhìn đối phương cái nào, đi thẳng qua.
Hoàn toàn không cần thiết bỏ đá xuống giếng.
Sùng Minh Điện là điện chính, nơi hoàng đế vẫn tiếp đãi quần thần. Quản Trường An đưa Tự Cẩm tới điện bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện: "Hoàng thượng còn đang xử lý công việc, tiểu chủ chờ trong thiên điện chốc lát."
"Vâng." Tự Cẩm khẽ trả lời, không nói không hỏi gì thêm, cũng không ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu đi theo Quản Trường An, từ hành lang bên cạnh quẹo vào, đi thẳng tới thiên điện.
Thiên điện cạnh Sùng Minh Điện không quá lớn, bên trong im ắng, chỉ có hai gã tiểu thái giám đứng canh ngoài cửa. Bọn họ nhìn thấy Quản Trường An liền vội vàng hành lễ, nhẹ nhàng kéo rèm, Quản Trường An dẫn Tự Cẩm đi vào.
Toàn bộ Sùng Minh Điện rộng lớn đại khí, trang nghiêm, đứng ngoài điện đã cảm thấy khí thế bức người xô tới. Đi vào thiên điện phía tây, Tự Cẩm mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai hàng thị vệ đao cung sẵn sàng chỉnh tề khiến người ta thấy rất áp lực. Vào tây thiên điện, đập vào mắt là một màu vàng sáng, biểu tượng của đế vương.
Tự Cẩm đi theo Quản Trường An cũng không dám nhìn ngó đánh giá chung quanh, càng không dám tùy ý đi lại, nghe Quản Trường An vừa cười vừa nói: "Tiểu chủ, ngài chờ trong này một chút, không biết khi nào Hoàng thượng mới tới đâu."
Ý tứ này chính là kêu nàng ở chỗ này chờ hoàng đế triệu kiến, không có chuyện gì thì đừng đi lung tung, Tự Cẩm liền gật gật đầu, "Cảm ơn công công chỉ điểm."
"Không dám nhận, không dám nhận, nô tài xin cáo lui. Ngài có chuyện gì thì cứ trực tiếp sai mấy tiểu thái giám bên ngoài là được." Quản Trường An cũng có tính toán của chính mình. Trước đây Lý Chiêu Nghi tới mấy ngày liên tiếp, hoàng đế cũng chỉ giữ lại thuốc bổ chứ không gặp người. Ngày hôm nay Cẩm tiệp dư và Tô thái nữ cùng nhau đến, Hoàng thượng chỉ tuyên Tô thái nữ yết kiến. Hắn ta lại nghĩ tới tình cảnh Hoàng thượng gặp Tô thái nữ trước đây. Tự hắn ta cũng không biết chắc vị Tô thái nữ này có phúc khí hay không, có thể thăng cấp thượng vị không nhưng chỉ cần Hoàng thượng tốt với nàng ta vài phần thì chính mình sẽ phải cung kính với nàng vài phân cũng không sai.
Thấy Quản Trường An cung kính với mình như thế, lại nhớ tới lúc nãy ở bên ngoài hắn ta đối đãi với Cẩm Tiệp Dư đầy lạnh lùng , nàng càng biết rõ không thể coi thường người này.
Sau khi Quản Trường An đi ra, Vân Thường mới dám vỗ ngực thở phào, vội lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Nàng ta đặt hộp cơm lên bàn nhỏ bên cạnh rồi quay về đứng sau lưng tiểu chủ, không dám tùy tiện đi đi lại lại.
Trái tim Tự Cẩm cũng nhảy thình thịch. Kể từ khi nàng xuyên tới chỗ này rất nhiều lần được nghe Vân Thường và Trần Đức An nhắc đến Sùng Minh Điện, không nghĩ tới nàng có thể đặt chân tới chỗ này nhanh như vậy. Nói gì thì nói, trong lòng cũng khá kích động, trong này là địa bàn thuộc về hoàng đế, nàng đoan chính ngồi đó, khóe mắt lại lặng lẽ quan sát toàn bộ trong phòng.
Trong phòng bố trí khá đơn giản tươi sáng. Chỗ phản nàng ngồi gần cửa sổ, trên phản bày một bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, bốn góc mạ vàng, biểu lộ sự xa hoa quý khí. Trên bàn bày ba hộp gỗ, trong có một nghiên mực bằng đá, bút viết của Hòang đế đặt trên cuốn sách, bên cạnh để một xấp giấy Tuyên Thành loại tốt nhất. Xem ra chỗ này chính là nơi hoàng đế thường duyệt tấu chương, mài mực viết chữ, Tự Cẩm nghĩ tới đó càng cẩn thận không dám nhìn lung tung mấy thứ trên bàn.
Quản Trường An đi trước dẫn đường, Tự Cẩm theo sát phía sau, ngang qua Cẩm Tiệp Dư nàng cũng không nhìn đối phương cái nào, đi thẳng qua.
Hoàn toàn không cần thiết bỏ đá xuống giếng.
Sùng Minh Điện là điện chính, nơi hoàng đế vẫn tiếp đãi quần thần. Quản Trường An đưa Tự Cẩm tới điện bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện: "Hoàng thượng còn đang xử lý công việc, tiểu chủ chờ trong thiên điện chốc lát."
"Vâng." Tự Cẩm khẽ trả lời, không nói không hỏi gì thêm, cũng không ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu đi theo Quản Trường An, từ hành lang bên cạnh quẹo vào, đi thẳng tới thiên điện.
Thiên điện cạnh Sùng Minh Điện không quá lớn, bên trong im ắng, chỉ có hai gã tiểu thái giám đứng canh ngoài cửa. Bọn họ nhìn thấy Quản Trường An liền vội vàng hành lễ, nhẹ nhàng kéo rèm, Quản Trường An dẫn Tự Cẩm đi vào.
Toàn bộ Sùng Minh Điện rộng lớn đại khí, trang nghiêm, đứng ngoài điện đã cảm thấy khí thế bức người xô tới. Đi vào thiên điện phía tây, Tự Cẩm mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai hàng thị vệ đao cung sẵn sàng chỉnh tề khiến người ta thấy rất áp lực. Vào tây thiên điện, đập vào mắt là một màu vàng sáng, biểu tượng của đế vương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự Cẩm đi theo Quản Trường An cũng không dám nhìn ngó đánh giá chung quanh, càng không dám tùy ý đi lại, nghe Quản Trường An vừa cười vừa nói: "Tiểu chủ, ngài chờ trong này một chút, không biết khi nào Hoàng thượng mới tới đâu."
Ý tứ này chính là kêu nàng ở chỗ này chờ hoàng đế triệu kiến, không có chuyện gì thì đừng đi lung tung, Tự Cẩm liền gật gật đầu, "Cảm ơn công công chỉ điểm."
"Không dám nhận, không dám nhận, nô tài xin cáo lui. Ngài có chuyện gì thì cứ trực tiếp sai mấy tiểu thái giám bên ngoài là được." Quản Trường An cũng có tính toán của chính mình. Trước đây Lý Chiêu Nghi tới mấy ngày liên tiếp, hoàng đế cũng chỉ giữ lại thuốc bổ chứ không gặp người. Ngày hôm nay Cẩm tiệp dư và Tô thái nữ cùng nhau đến, Hoàng thượng chỉ tuyên Tô thái nữ yết kiến. Hắn ta lại nghĩ tới tình cảnh Hoàng thượng gặp Tô thái nữ trước đây. Tự hắn ta cũng không biết chắc vị Tô thái nữ này có phúc khí hay không, có thể thăng cấp thượng vị không nhưng chỉ cần Hoàng thượng tốt với nàng ta vài phần thì chính mình sẽ phải cung kính với nàng vài phân cũng không sai.
Thấy Quản Trường An cung kính với mình như thế, lại nhớ tới lúc nãy ở bên ngoài hắn ta đối đãi với Cẩm Tiệp Dư đầy lạnh lùng , nàng càng biết rõ không thể coi thường người này.
Sau khi Quản Trường An đi ra, Vân Thường mới dám vỗ ngực thở phào, vội lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Nàng ta đặt hộp cơm lên bàn nhỏ bên cạnh rồi quay về đứng sau lưng tiểu chủ, không dám tùy tiện đi đi lại lại.
Trái tim Tự Cẩm cũng nhảy thình thịch. Kể từ khi nàng xuyên tới chỗ này rất nhiều lần được nghe Vân Thường và Trần Đức An nhắc đến Sùng Minh Điện, không nghĩ tới nàng có thể đặt chân tới chỗ này nhanh như vậy. Nói gì thì nói, trong lòng cũng khá kích động, trong này là địa bàn thuộc về hoàng đế, nàng đoan chính ngồi đó, khóe mắt lại lặng lẽ quan sát toàn bộ trong phòng.
Trong phòng bố trí khá đơn giản tươi sáng. Chỗ phản nàng ngồi gần cửa sổ, trên phản bày một bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, bốn góc mạ vàng, biểu lộ sự xa hoa quý khí. Trên bàn bày ba hộp gỗ, trong có một nghiên mực bằng đá, bút viết của Hòang đế đặt trên cuốn sách, bên cạnh để một xấp giấy Tuyên Thành loại tốt nhất. Xem ra chỗ này chính là nơi hoàng đế thường duyệt tấu chương, mài mực viết chữ, Tự Cẩm nghĩ tới đó càng cẩn thận không dám nhìn lung tung mấy thứ trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro