Hứa hẹn ư? (1)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Editor : Hương Cỏ
Tô Thịnh Dương nhìn theo bóng lưng Tần Tự Xuyên, mày nhíu lại khẩn trương. Rốt cục hắn ta đang có ý gì đây? Coi thường hắn không che chở được muội muội? Có ai bắt chó đi cày không như thế chứ, hắn ta và muội muội của mình đã cắt đứt quan hệ rồi mà!
Tô Thịnh Dương một bụng suy nghĩ trở về nhà, kể lại mọi chuyện cho phụ thân nghe, sau đó hai cha con cùng lâm vào trầm mặc.
"Con luôn cảm thấy bất an, không phải đầu óc Tần Tự Xuyên có vấn đề chứ?"
"Có lẽ lúc đi ra cửa bị đập đầu vào khung cửa."
"Chắc đụng cũng không nhẹ."
"Được rồi, hắn bảo chúng ta tiếp tục duy trì khoảng cách, vậy mà không biết ai cứ quấn quít đến cửa nhà ta không tha."
"Con nói chuyện này có an toàn không?"
"Nếu không ngày mai con kêu Kiêu Long Vệ điều tra một chút?"
"Dù sao hắn cũng làm vì muội muội con, chúng ta không thể không có lương tâm."
"... Cha, ở trong quan trường lương tâm này nọ sẽ làm người chết không có chỗ chôn."
"Chỉ cần người chết là kẻ địch thì được rồi."
Tô Thịnh Dương trợn trắng mắt, một hồi lâu sau mới nói: "Dạo này Tần Tự Xuyên rất khác, hắn... Hắn cho con cảm giác như một con sói, lúc đó con còn toát hết mồ hôi. Nghe những người kia truyền bá lời đồn đãi, tự nhiên như thế, giống như là thật vậy."
"Kỳ thật vốn là cũng là thật." Tô Hưng Vũ nhíu lông mày lại, "Chỉ là Kiều gia còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tần Tự Xuyên đoán được phao truyền tin ra ngoài mà thôi."
"Con gái Kiều gia kia..."
"Nếu thật có khả năng này thì cứ báo tin cho muội muội con đi, nhắc nhở con bé cẩn thận." Tô Hưng Vũ dừng một chút, "Tận lực tránh đi vẫn tốt." Cứ nhìn Tần Tự Xuyên có thể vì thanh mai trúc mã làm đến mức này, ai biết Hoàng thượng sẽ nổi điên làm những gì chứ. Tóm lại chỉ cần con gái của ông bình an vô sự, chuyện khác ông ta cũng không quan tâm.
"Chỉ sợ Tự Cẩm không chịu, cha biết tính con bé rất ương bướng."
"... Vậy con nói với con bé, nếu nó tùy hứng thì có thể phải nhặt xác người nhà, xem nó có dám không."
Quả nhiên là cha ruột, ra một chiêu thật ác độc. Tô Thịnh Dương khóe miệng giật giật, chuyện này thật không sao chứ?
Cầu nguyện cho muội muội.
Lúc Tự Cẩm nhận được tin báo của Tô Thịnh Dương, xem nội dung trong thư quả thực rất kinh hãi.
Nàng không nghĩ tới Tần Tự Xuyên lại có thể làm đến như vậy...
Quả nhiên lực sát thương của thanh mai trúc mã gì đó thật kinh khủng.
Suy nghĩ này vừa hiện thì trong lòng lại ghen tị. Tiêu Kỳ đối với đóa thanh mai đáng yêu kia cũng như thế này sao?
Chẳng mấy ngày tin tức về Kiều gia làn truyền trong hậu cung. Tự Cẩm nghe nói thái hậu gặp hoàng đế, sau đó đóa thanh mai đáng yêu cũng tới, nghe nói khóc lóc rất đáng thương. Tự Cẩm mệt mỏi ăn không ngon, trong sân mới dựng một ghế đu, bình thường rảnh rỗi nàng thường ngồi trên đó, khẽ nhón chân một cái, cả người liền bay lên, giống như đang bay vậy.
Tự Cẩm đầy lòng tâm sự ra cửa liền ngồi trên xích đu, mũi chân khẽ nhún một cái, cả người lay động, tựa như những phiền não kia cũng có thể theo gió bay đi vậy.
"Chủ tử, Ngự Thiện phòng mới dâng lên một ít đào mật, người có muốn ăn không?"
"Không muốn, cứ để đó đi." Tự Cẩm phất phất tay, ghế đu Tự Cẩm sai người làm như kiểu ghế tựa, sau lưng đệm gối mềm, ngồi lên quá thoải mái.
Vân Thường cũng biết hai ngày nay trong lòng chủ tử có tâm sự, nhưng chủ tử không nói nàng ta cũng không dám hỏi, có điều trong lòng rất nóng ruột. Muốn làm gì, nói gì đó đổi đề tài khiến chủ tử vui vẻ hơn mới được, vắt hết óc nghĩ, nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Chủ tử, nếu rảnh rỗi hay là may thêm cho Hoàng thượng mấy bộ quần áo trong. Trước đây làm chẳng còn mấy bộ nữa." Chủ tử vẫn thích may đồ cho Hoàng thượng, việc này chắc được.
"Không phải trong cung có Thượng nghi cục sao?" Tự Cẩm mí mắt cũng không nhấc lên, "Sau này lấy hết vải mang sang Thượng nghi cục, họ may xong thì lấy về." Về sau cũng sẽ không may xiêm y cho hắn nữa!
Vân Thường ngẩn ra, cảm thấy hình như mình hơi ngu xuẩn. Nếu biết chủ tử tức giận hơn, nàng ta đã không nhắc đến chuyện này.
"Buổi tối chủ có muốn ăn gì không?"
"Có thể ăn thịt rồng không?"
Vân Thường thiếu chút nữa té xỉu, run rẩy, lời nói cũng không dám nói.
Kiếp trước Tự Cẩm không gặp được một người tình tri kỷ, vừa cao lớn vừa đẹp trai lại là thanh mai trúc mã, cho nên không biết rõ tình cảm thanh mai trúc mã là như thế nào. Nhưng nàng đọc tiểu thuyết, biết rõ đây chính là tình yêu trong mộng của đàn ông, là ước vọng trong mơ của phụ nữ. Đó là tình cảm một đời cũng không thể quên.
Cho nên, Tần Tự Xuyên đối với nguyên chủ như vậy cũng là sức mạnh của thanh mai trúc mã sao?
Vậy, Tiêu Kỳ thì sao?
Tự Cẩm bĩu môi thể hiện mình rất không vui. Là do nàng đến muộn nhiều năm như thế. Nhưng cho dù là đến sớm, bọn họ cũng là trời nam đất bắc, kiểu gì cũng không thể biến thành thanh mai trúc mã được.
Nghĩ tới đây càng thêm uể oải. Thì ra cảm giác ghen tuông là thế này, cảm xúc từ trong đầu lan tràn khắp cơ thể, vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ, lại cũng có sự hâm mộ không thể tả. Cảm xúc đó khiến Tự Cẩm đứng ngồi không yên, trong lòng phiền muộn, giống như bầu trời đang trong xanh nháy mắt bỗng đầy mây đen, một giây phút cũng không thể vui nổi.
Nhưng bây giờ, bên ngoài có nhiều tin đồn về Kiều gia như thế, chắc hẳn thái hậu và thanh mai đáng yêu kia rất tức giận. Còn dám chạy đến Thọ Khang Cung chặn hoàng đế mà khóc nữa, thật sự là rất can đảm. Nghĩ tới đây Tự Cẩm lại cảm thấy hơi buồn cười. Tình cảm thanh mai trúc mã mặc dù sâu sắc nhưng bây giờ Tiêu Kỳ cũng không phải là tiểu hoàng tử năm đó mà đã là hoàng đế Đại Vực. Kiều gia muốn lợi dụng hắn, con gái lại còn chạy tới khóc lóc. Tình cảm có sâu cỡ nào cũng không chịu được phiền nhiễu như thế.
Không hiểu giờ phút ấy cảm xúc trong lòng Tiêu Kỳ là như thế nào nhỉ?
Chuyện của kiếp trước Tự Cẩm không biết rõ, cũng không biết Kiều Linh Di chính là người thắng sau cùng trong hậu cung. Nhưng có một chuyện nàng rất rõ ràng. Ưu thế lớn nhất của Kiều Linh Di chính là, nàng ta từng có ân giúp đỡ Hoàng đế trong lúc khó khăn năm xưa. Có một phần tình cảm như thế, Kiều Linh Di có lợi thế hơn nhiều so với tất cả mọi người, kể cả nàng. Nàng ta càng gần gũi với Tiêu Kỳ thì càng có nhiều ưu thế, có thể nhanh chóng lấy được tình cảm yêu mến của Tiêu Kỳ.
Không thể không nói, Tự Cẩm đoán vẫn rất chuẩn xác. Kiếp trước Kiều Linh Di quả thực đã dựa vào tình nghĩa này mà trở thành người được cười cuối cùng trong hậu cung. Nhưng không may, cuộc đời này lại có thêm một kẻ biết trước tương lai Tần Tự Xuyên, lại thêm một người xuyên việt mà đến Tô Tự Cẩm. Do đó con đường cô ta đi dĩ nhiên cũng không thể thuận lợi như xưa.
Cũng giống như, tin đồn lần này.
Tô Thịnh Dương nhìn theo bóng lưng Tần Tự Xuyên, mày nhíu lại khẩn trương. Rốt cục hắn ta đang có ý gì đây? Coi thường hắn không che chở được muội muội? Có ai bắt chó đi cày không như thế chứ, hắn ta và muội muội của mình đã cắt đứt quan hệ rồi mà!
Tô Thịnh Dương một bụng suy nghĩ trở về nhà, kể lại mọi chuyện cho phụ thân nghe, sau đó hai cha con cùng lâm vào trầm mặc.
"Con luôn cảm thấy bất an, không phải đầu óc Tần Tự Xuyên có vấn đề chứ?"
"Có lẽ lúc đi ra cửa bị đập đầu vào khung cửa."
"Chắc đụng cũng không nhẹ."
"Được rồi, hắn bảo chúng ta tiếp tục duy trì khoảng cách, vậy mà không biết ai cứ quấn quít đến cửa nhà ta không tha."
"Con nói chuyện này có an toàn không?"
"Nếu không ngày mai con kêu Kiêu Long Vệ điều tra một chút?"
"Dù sao hắn cũng làm vì muội muội con, chúng ta không thể không có lương tâm."
"... Cha, ở trong quan trường lương tâm này nọ sẽ làm người chết không có chỗ chôn."
"Chỉ cần người chết là kẻ địch thì được rồi."
Tô Thịnh Dương trợn trắng mắt, một hồi lâu sau mới nói: "Dạo này Tần Tự Xuyên rất khác, hắn... Hắn cho con cảm giác như một con sói, lúc đó con còn toát hết mồ hôi. Nghe những người kia truyền bá lời đồn đãi, tự nhiên như thế, giống như là thật vậy."
"Kỳ thật vốn là cũng là thật." Tô Hưng Vũ nhíu lông mày lại, "Chỉ là Kiều gia còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tần Tự Xuyên đoán được phao truyền tin ra ngoài mà thôi."
"Con gái Kiều gia kia..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu thật có khả năng này thì cứ báo tin cho muội muội con đi, nhắc nhở con bé cẩn thận." Tô Hưng Vũ dừng một chút, "Tận lực tránh đi vẫn tốt." Cứ nhìn Tần Tự Xuyên có thể vì thanh mai trúc mã làm đến mức này, ai biết Hoàng thượng sẽ nổi điên làm những gì chứ. Tóm lại chỉ cần con gái của ông bình an vô sự, chuyện khác ông ta cũng không quan tâm.
"Chỉ sợ Tự Cẩm không chịu, cha biết tính con bé rất ương bướng."
"... Vậy con nói với con bé, nếu nó tùy hứng thì có thể phải nhặt xác người nhà, xem nó có dám không."
Quả nhiên là cha ruột, ra một chiêu thật ác độc. Tô Thịnh Dương khóe miệng giật giật, chuyện này thật không sao chứ?
Cầu nguyện cho muội muội.
Lúc Tự Cẩm nhận được tin báo của Tô Thịnh Dương, xem nội dung trong thư quả thực rất kinh hãi.
Nàng không nghĩ tới Tần Tự Xuyên lại có thể làm đến như vậy...
Quả nhiên lực sát thương của thanh mai trúc mã gì đó thật kinh khủng.
Suy nghĩ này vừa hiện thì trong lòng lại ghen tị. Tiêu Kỳ đối với đóa thanh mai đáng yêu kia cũng như thế này sao?
Chẳng mấy ngày tin tức về Kiều gia làn truyền trong hậu cung. Tự Cẩm nghe nói thái hậu gặp hoàng đế, sau đó đóa thanh mai đáng yêu cũng tới, nghe nói khóc lóc rất đáng thương. Tự Cẩm mệt mỏi ăn không ngon, trong sân mới dựng một ghế đu, bình thường rảnh rỗi nàng thường ngồi trên đó, khẽ nhón chân một cái, cả người liền bay lên, giống như đang bay vậy.
Tự Cẩm đầy lòng tâm sự ra cửa liền ngồi trên xích đu, mũi chân khẽ nhún một cái, cả người lay động, tựa như những phiền não kia cũng có thể theo gió bay đi vậy.
"Chủ tử, Ngự Thiện phòng mới dâng lên một ít đào mật, người có muốn ăn không?"
"Không muốn, cứ để đó đi." Tự Cẩm phất phất tay, ghế đu Tự Cẩm sai người làm như kiểu ghế tựa, sau lưng đệm gối mềm, ngồi lên quá thoải mái.
Vân Thường cũng biết hai ngày nay trong lòng chủ tử có tâm sự, nhưng chủ tử không nói nàng ta cũng không dám hỏi, có điều trong lòng rất nóng ruột. Muốn làm gì, nói gì đó đổi đề tài khiến chủ tử vui vẻ hơn mới được, vắt hết óc nghĩ, nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Chủ tử, nếu rảnh rỗi hay là may thêm cho Hoàng thượng mấy bộ quần áo trong. Trước đây làm chẳng còn mấy bộ nữa." Chủ tử vẫn thích may đồ cho Hoàng thượng, việc này chắc được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải trong cung có Thượng nghi cục sao?" Tự Cẩm mí mắt cũng không nhấc lên, "Sau này lấy hết vải mang sang Thượng nghi cục, họ may xong thì lấy về." Về sau cũng sẽ không may xiêm y cho hắn nữa!
Vân Thường ngẩn ra, cảm thấy hình như mình hơi ngu xuẩn. Nếu biết chủ tử tức giận hơn, nàng ta đã không nhắc đến chuyện này.
"Buổi tối chủ có muốn ăn gì không?"
"Có thể ăn thịt rồng không?"
Vân Thường thiếu chút nữa té xỉu, run rẩy, lời nói cũng không dám nói.
Kiếp trước Tự Cẩm không gặp được một người tình tri kỷ, vừa cao lớn vừa đẹp trai lại là thanh mai trúc mã, cho nên không biết rõ tình cảm thanh mai trúc mã là như thế nào. Nhưng nàng đọc tiểu thuyết, biết rõ đây chính là tình yêu trong mộng của đàn ông, là ước vọng trong mơ của phụ nữ. Đó là tình cảm một đời cũng không thể quên.
Cho nên, Tần Tự Xuyên đối với nguyên chủ như vậy cũng là sức mạnh của thanh mai trúc mã sao?
Vậy, Tiêu Kỳ thì sao?
Tự Cẩm bĩu môi thể hiện mình rất không vui. Là do nàng đến muộn nhiều năm như thế. Nhưng cho dù là đến sớm, bọn họ cũng là trời nam đất bắc, kiểu gì cũng không thể biến thành thanh mai trúc mã được.
Nghĩ tới đây càng thêm uể oải. Thì ra cảm giác ghen tuông là thế này, cảm xúc từ trong đầu lan tràn khắp cơ thể, vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ, lại cũng có sự hâm mộ không thể tả. Cảm xúc đó khiến Tự Cẩm đứng ngồi không yên, trong lòng phiền muộn, giống như bầu trời đang trong xanh nháy mắt bỗng đầy mây đen, một giây phút cũng không thể vui nổi.
Nhưng bây giờ, bên ngoài có nhiều tin đồn về Kiều gia như thế, chắc hẳn thái hậu và thanh mai đáng yêu kia rất tức giận. Còn dám chạy đến Thọ Khang Cung chặn hoàng đế mà khóc nữa, thật sự là rất can đảm. Nghĩ tới đây Tự Cẩm lại cảm thấy hơi buồn cười. Tình cảm thanh mai trúc mã mặc dù sâu sắc nhưng bây giờ Tiêu Kỳ cũng không phải là tiểu hoàng tử năm đó mà đã là hoàng đế Đại Vực. Kiều gia muốn lợi dụng hắn, con gái lại còn chạy tới khóc lóc. Tình cảm có sâu cỡ nào cũng không chịu được phiền nhiễu như thế.
Không hiểu giờ phút ấy cảm xúc trong lòng Tiêu Kỳ là như thế nào nhỉ?
Chuyện của kiếp trước Tự Cẩm không biết rõ, cũng không biết Kiều Linh Di chính là người thắng sau cùng trong hậu cung. Nhưng có một chuyện nàng rất rõ ràng. Ưu thế lớn nhất của Kiều Linh Di chính là, nàng ta từng có ân giúp đỡ Hoàng đế trong lúc khó khăn năm xưa. Có một phần tình cảm như thế, Kiều Linh Di có lợi thế hơn nhiều so với tất cả mọi người, kể cả nàng. Nàng ta càng gần gũi với Tiêu Kỳ thì càng có nhiều ưu thế, có thể nhanh chóng lấy được tình cảm yêu mến của Tiêu Kỳ.
Không thể không nói, Tự Cẩm đoán vẫn rất chuẩn xác. Kiếp trước Kiều Linh Di quả thực đã dựa vào tình nghĩa này mà trở thành người được cười cuối cùng trong hậu cung. Nhưng không may, cuộc đời này lại có thêm một kẻ biết trước tương lai Tần Tự Xuyên, lại thêm một người xuyên việt mà đến Tô Tự Cẩm. Do đó con đường cô ta đi dĩ nhiên cũng không thể thuận lợi như xưa.
Cũng giống như, tin đồn lần này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro