Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Hung thủ giết người (3)

Ảm Hương

2024-07-19 07:33:32

Tiêu Kỳ ngồi dậy nâng chung trà lên nhấp một ngụm, "Nàng ăn chưa?"

Tự Cẩm gật gật đầu, "Thiếp đã ăn lót dạ rồi."

Nét mặt Tiêu Kỳ chựng lại, chỉ sợ nàng cứ thế đói bụng mà chờ, "Về sau xảy ra chuyện như vậy cũng không cần chờ ta, nàng cứ ăn uống nghỉ ngơi trước đi."

"Vậy không được." Tự Cẩm mạnh mẽ lắc đầu, "Không thấy Hoàng thượng thiếp không ngủ được." Hừ, nếu ngươi biết ta đã sớm nghỉ ngơi, lần tới không chừng liền ngủ ở chỗ tiểu yêu tinh nào đó. Cứ để hắn biết mình còn quyết tâm chờ hắn đến bình minh thì trong lòng mới nhớ tới mình, không thể không trở lại.

Tiêu Kỳ liền cười ra tiếng, cứ nhìn chằm chằm Tự Cẩm không chịu nháy mắt.

Tự Cẩm bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy hơi ngượng, thẹn quá hóa giận lại ngạnh cổ nói: "Nhìn thiếp làm gì?"

"Nghe có mùi bình dấm chua đổ."

Tự Cẩm:...

Vừa lúc đó, Vân Thường mang người đưa thức ăn tới, Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cảm thấy quẫn bách như vậy nữa. Dù sao Tiêu Kỳ thông minh như thế, nhìn thấu mình nhỏ mọn cũng là bình thường, nàng ghen đó thì sao chứ?

Vịt nấu rượu, chân giò hun khói hầm bí đao, gà tơ xào, hạt dẻ hầm cải trắng, tráng miệng còn có chè tứ vị hoa, món mặn món ngọt kết hợp rất hài hòa phù hợp. Buổi tối khuya quá ăn nhiều dầu mỡ cũng không tốt. Mấy đồ ăn này tươi mát ngon miệng, lại thêm một chén cháo hải sản, một bữa cơm ăn ngon miệng lại không thấy ngán.

"Chè tứ vị hoa này nấu khá ngon, là nàng nghĩ ra à?" Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm hỏi, vẻ mặt đều là vui vẻ.

Làm sao Tự Cẩm không nhận ra, người này rõ ràng đang giễu cợt mình ngay cả hoa tươi cũng không buông tha còn muốn dùng làm nguyên liệu nấu ăn, vì vậy liền vừa cười vừa nói: "Đúng là thời điểm hoa nở rực rỡ, cả một vườn hoa lung linh trước mặt thiếp kìa, có gì lạ đâu, Hoàng thượng có thấy thơm ngon không?"

"Tạm được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Được rồi! Tự Cẩm nhịn không được muốn trừng mắt, nhưng cũng cố nhịn xuống.

Hai người súc miệng, rửa tay, Tự Cẩm tự mình pha một bình trà sơn tra để tiêu thực bưng tới, "Quá trễ rồi, không tiện đi dạo trong sân nên người uống nước trà này đi." Sơn tra là trái cây năm nay mới hái xuống, trái nào cũng đỏ mọng rất đẹp mắt, rửa sạch sẽ, khía cạnh trái ngâm trà, vị chua chua ngọt ngọt, rất dễ tiêu thực.

Tiêu Kỳ không thích uống mấy thứ này nhưng là Tự Cẩm tự tay ngâm, hắn đành bưng lên nhấp một ngụm nhỏ, môi mím lại, rồi nhíu lông mày uống hết.

Tự Cẩm nâng ly trà nhìn nét mặt hắn, cảm thấy nam nhân này sao lại đáng yêu đến vậy chứ, nếu hắn không phải là hoàng đế thì tốt biết mấy?

Tự Cẩm phạm háo sắc, ánh mắt lại giống như tơ cuốn, Tiêu Kỳ nhìn thấy ánh mắt nàng như vậy cũng chăm chú nhìn lại không nháy mắt. Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, lại là vợ chồng hợp pháp, không làm chuyện có lợi hoạt động thể xác và tinh thần thì cũng đều có lỗi với hai cặp mắt đang nhả tơ tình đó.

Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ chặn ngang ôm lấy, bế vào trong màn, hai người mặt đối mặt, ánh mắt như thể dán cùng một chỗ.

Trừ bóng mình trong mắt đối phương cũng nhìn không thấy người khác, giây phút đó, Tự Cẩm liền thật sự cảm thấy rõ ràng trong ánh mắt của hắn chỉ có chính mình.Nếu cuộc đời này trong ánh mắt của hắn đều chỉ có riêng mình thì thật tốt?

Tự Cẩm mím môi biết rõ chuyện này không thể xảy ra, trong lòng bỗng chua xót, há miệng cắn hắn một miếng.

Tiêu Kỳ:...

Yêu tinh đánh nhau là công việc phải dùng thể lực. Chờ đến khi mây tan mưa tạnh, nghỉ ngơi sau đại chiến Tự Cẩm nằm gác đầu lên vai Tiêu Kỳ động cũng không muốn động. Toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa cũng không muốn đứng dậy đi tắm rửa, cứ thế ôm lấy người Tiêu Kỳ không buông, cũng không cho hắn đi xuống. Tiêu Kỳ bị quấn không có biện pháp, chỉ đành nằm im, nhịn không được oán hận nói: "Sao lại quấn người giống y như con chó nhỏ thế."

"Hoàng thượng không thích sao?"

Tự Cẩm hừ ra tiếng mũi, giọng nói nhu mì dịu dàng mang theo vài phần lười biếng gợi cảm, hơi thở nóng hổi mơn man trên tai Tiêu Kỳ, làm hắn lại thấy rung động.

Tự Cẩm cười khẽ, Tiêu Kỳ nghiêm mặt, "Nàng còn dám phá, xem ta có buông tha nàng hay không!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tự Cẩm cũng không dám làm càn nữa, nàng thật không còn chút sức lực nào. Lúc ngủ, nàng thích ôm đồ, trước kia không có người ôm liền ôm chăn gối, về sau liền ôm Tiêu Kỳ. Nhưng ngay từ đầu hắn không quen, nói làm thế giống như trên người bị dây thừng trói vậy. Hai năm trôi qua, giờ nàng không ôm hắn, hắn lại muốn giơ tay ra kéo nàng vào lòng.

Hai người xa lạ một khi sinh hoạt chung một chỗ, theo thời gian dài sẽ bất tri bất giác bị thói quen sinh hoạt của đối phương ảnh hưởng. Tự Cẩm là người thích ứng trong mọi tình cảnh, lại ở trong hậu cung khắp nơi khúm núm, ngay từ đầu lúc nào nàng cũng chiều theo Tiêu Kỳ nhiều. Nhưng dần dần nàng phát hiện Tiêu Kỳ không phải là nam nhân hẹp hòi khô khan, ranh giới cuối cùng càng ngày càng bị đẩy xa, lại quen dần với mấy tật xấu của Tự Cẩm nên cũng dần dần theo chứng nào tật nấy.

Tự Cẩm móc ngón tay Tiêu Kỳ, một ngón thì xoa nhẹ, đôi mắt từ từ khép lại, mơ màng trong cơn buồn ngủ mông lung. Vừa lúc đó, Tiêu Kỳ đột nhiên nói, "Đậu Phương Nghi rơi xuống nước không phải là chuyện ngoài ý muốn, là có người muốn diệt khẩu."

Cơn buồn ngủ của Tự Cẩm bỗng chốc liền bị thổi bay, như thể nàng đang từ mùa hè nóng bức bước chân vào trời đông giá rét, nàng mở mắt ra nhìn Tiêu Kỳ, lại thấy hắn chẳng hề nhìn mình mà nhìn chằm chằm lên đỉnh màn màu hồng cánh sen tối tăm. Nàng nuốt nước miếng hỏi: "Đậu Phương Nghi biết chuyện gì?" Tiếng nói vừa dứt, Tự Cẩm mới cảm giác giọng mình hơi run run.

Dường như Tiêu Kỳ phát hiện Tự Cẩm khác thường, hai tay siết chặt người nàng, "Đậu Phương Nghi nhìn thấy Trương Tần tháo móc khóa của chiếc đèn cung đình."

Tự Cẩm kinh ngạc ngây người, "Món khóa đèn cung đình?" Là cái quỷ gì vậy?

"Trong cung, đèn cung đình lớn ở chính điện phần lớn làm bằng đồng, cực kỳ nặng. Để tiện cho việc lau chùi người ta làm một móc khóa để cài chặt nó, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều."

"Thiếp và Trương Tần không thù không oán, tại sao cô ấy phải hại thiếp?" Tự Cẩm quay đầu nhìn Tiêu Kỳ.

Trong màn ánh sáng mờ ảo, nét mặt Tự Cẩm yếu ớt tái xanh, trong bóng đêm cũng hơi dọa người.

"Ta sẽ tra rõ ràng, sẽ trả lại công đạo cho nàng." Tiêu Kỳ vỗ vỗ vai Tự Cẩm dịu dàng nói.

Khó trách buổi tối lúc Tiêu Kỳ trở lại bị tức như vậy. Nhưng đột nhiên nhảy ra một Trương Tần, vẫn là người không hề có ân oán gì với mình, sao cô ta lại muốn lấy mạng nàng chứ? Nếu Trương Tần là tần phi được sủng ái thì cũng thôi, vì tranh thủ tình cảm ra tay cũng có thể lý giải được. Nhưng trước giờ cô ta chưa từng có ân sủng, vậy thì vì cái gì chứ?

Tự Cẩm từ trước đến nay không biết rõ, thì ra đối với một người không có có ân oán gì cũng có thể ra tay giết người. Nàng chợt thấy sợ run người, nép chặt vào ngực Tiêu Kỳ, hút lấy nhiệt độ nóng bỏng của hắn mà vẫn còn thấy tay chân lạnh buốt.

"Trương Tần không nói gì sao?" Giọng Tự Cẩm trong bóng đêm càng thêm lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Số ký tự: 0