Quả thực quá làm càn (7)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Tự Cẩm uống một chén canh gừng, cả người toát mồ hôi, trong bụng lại ấm
áp, cơn đau đớn cũng giảm không ít. Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Kỳ đặt
chén canh lên bàn, lại nhìn hắn đứng dậy đi tới chỗ chậu đồng rửa tay.
Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của hắn càng thêm uy nghi, nét mặt như
ngọc khắc. Càng nhìn trái tim nàng càng đập mạnh.
Sắc đẹp mê người nha.
"Sao mặt nàng đỏ thế, còn đau không?" Tiêu Kỳ rửa tay xong trở về thì thấy mặt Tự Cẩm đỏ như máu, lông mày vừa mới giãn ra lại cau lại.
Tự Cẩm thật sự là rất sợ nhìn hắn cau mày, vội vàng nói: "Không phải, không phải, do canh gừng hơi nóng, uống vào bụng nên nóng mặt, đỡ hơn nhiều rồi ạ." Đánh chết cũng không thể nói, nàng bị hắn hấp dẫn.
Tiêu Kỳ đặt tay lên trán nàng thử một chút, bấy giờ mới yên lòng.
Trán nàng mang theo cảm giác mát lạnh từ lòng tay hắn, cảm giác được sự dịu dàng khiến Tự Cẩm càng thêm lúng túng. Nhìn Tiêu Kỳ nghiêm trang đúng mực chính nhân quân tử, đối lập với cảm giác của mình, quả thật … xấu hổ
Tiêu Kỳ ngồi xuống giường nhìn Tự Cẩm. Nếu không phải hắn biết rằng bức thư kia là do chính tay nàng viết thì nhìn gương mặt non nớt kia, hắn thật khó tưởng tượng ra người nào có thể viết ra những lời như vậy. Vốn hắn muốn tìm nàng hỏi chi tiết về việc chuyển khẩu nhưng khi thấy nét mặt nàng uể oải hắn lại không nỡ lòng nào hỏi. Chuyển khẩu là một việc có liên quan trọng đại, không phải hai ba ngày có thể giải quyết được. Ngày mai hỏi cũng chưa muộn, cứ để nàng nghỉ ngơi cho khỏe trước đi.
Khó được là vì nàng đã hao tâm tổn trí suy nghĩ ra đối sách giúp mình, dù làm việc có hơi lỗ mãng, ăn nói cũng không cẩn trọng, không những tự mình đào hố chôn mình mà còn đưa cả hai chân vào hố. Tuy là vậy nhưng lại không che lấp được nàng rất quan tâm lo lắng cho hắn, cho nên lại khiến người ta thêm thương tiếc.
Trong hậu cung rực rỡ này của hắn, có mấy người đối xử thật lòng đây?
Tiêu Kỳ đứng dậy đi ra sau tấm bình phong rửa mặt thay quần áo. Tự Cẩm nằm ở đầu giường, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ sau tấm bình phong đoán kiểu này chắc sẽ không đi. Nhưng sao hắn lại không hỏi gì nàng về chuyện chuyển khẩu nhỉ? Rốt cục hắn đang nghĩ gì đây? Chuyện này có liên quan đến địa vị tương lai của nhà nàng, cũng ảnh hưởng đến vị thế của Tiêu Kỳ trong tương lai, sau này có thể thẳng lưng trước triều thần. Mặc dù mấy cái Tuyệt Hộ Quận không giàu có lắm nhưng ít nhất đây là bước đầu tiên. Chỉ cần có khởi đầu tốt đẹp thì mọi việc sau này cũng có thể từng bước dễ dàng hơn.
Nhìn chung trong lịch sử, kiểu cải cách này không phải làm một lần là được, phải mất rất nhiều năm trả giá mới có thể đạt được thành tựu.
Không thể vội vàng.
Tự Cẩm còn đang suy nghĩ lung tung thì Tiêu Kỳ đã thay quần áo xong tiến vào. Tự Cẩm đặc biệt phối hợp, nhích người vào phía trong nghiêng đầu nhìn hắn, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Tiêu Kỳ thấy bộ dáng nhút nhát e lệ của Tự Cẩm bất giác hơi nhíu mày, chẳng lẽ vừa rồi mình trách móc nặng nề quá sao, sao lại sợ đến vậy? Nghĩ thế hắn ho nhẹ một tiếng, cố ý buông lỏng nét mặt nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, mai sẽ hết đau, không khó chịu nữa."
Không nghĩ tới Tiêu Kỳ vẫn có thể duy trì bình thản, một chữ cũng không hỏi, còn làm cho nàng ngủ sớm.
Người này thật vĩ đại nha.
Tự Cẩm mang theo tâm trạng buồn bực, dưới ánh mắt giám sát của Tiêu Kỳ thuận theo nhắm mắt lại.
Ngủ!
Tiêu Kỳ dựa vào đầu giường, trên bàn nhỏ bên cạnh bày một đống tấu chương. Hắn đọc tấu chương dưới ánh đèn, càng xem nội dung càng khó chịu. Ngẩng đầu lên hít một hơi, nghiêng đầu liền nhìn thấy Tự Cẩm đang ngủ say bên cạnh. Mới có một lúc mà nói ngủ là ngủ, thật khiến người ta hâm mộ. Trong lòng hắn chất chứa bao nhiêu chuyện quốc sự, quả nhiên là ăn ngủ bất an.
Lại qua một lát nữa Tiêu Kỳ lặng lẽ đứng dậy. Tấu chương vẫn còn khá nhiều, tối lại xem tiếp. Vừa định nhỏm người lên thì phát hiện cánh tay bị túm không động đậy được. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cánh tay tròn trịa của Tự Cẩm nắm chặt tay áo hắn.
Nửa người vừa nhấc lên lại từ từ ngồi trở về. Chút cử động như vậy cũng làm Tự Cẩm giật mình, chỉ thấy nàng hé hé mắt nhìn hắn, "Sao người còn chưa ngủ vậy?"
"Chút nữa trẫm sẽ ngủ, xem thêm mấy tấu chương nữa đã, ngoan, ngủ đi." Tiêu Kỳ vỗ vỗ vai Tự Cẩm dỗ nàng ngủ như dỗ một đứa trẻ.
Tự Cẩm đang ngủ nên cũng mơ hồ, bất giác nhìn sang xem đồng hồ, đã canh ba rồi! Nàng dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê xoay người nói lầm bầm: "Hoàng thượng không bao giờ xem hết tấu chương đâu. Người không bồi dưỡng đủ tinh thần thì làm sao đấu thắng mấy lão nhân kia. Ngốc quá!"
Trán Tiêu Kỳ hằn lên gân xanh, quá làm càn!
Sắc đẹp mê người nha.
"Sao mặt nàng đỏ thế, còn đau không?" Tiêu Kỳ rửa tay xong trở về thì thấy mặt Tự Cẩm đỏ như máu, lông mày vừa mới giãn ra lại cau lại.
Tự Cẩm thật sự là rất sợ nhìn hắn cau mày, vội vàng nói: "Không phải, không phải, do canh gừng hơi nóng, uống vào bụng nên nóng mặt, đỡ hơn nhiều rồi ạ." Đánh chết cũng không thể nói, nàng bị hắn hấp dẫn.
Tiêu Kỳ đặt tay lên trán nàng thử một chút, bấy giờ mới yên lòng.
Trán nàng mang theo cảm giác mát lạnh từ lòng tay hắn, cảm giác được sự dịu dàng khiến Tự Cẩm càng thêm lúng túng. Nhìn Tiêu Kỳ nghiêm trang đúng mực chính nhân quân tử, đối lập với cảm giác của mình, quả thật … xấu hổ
Tiêu Kỳ ngồi xuống giường nhìn Tự Cẩm. Nếu không phải hắn biết rằng bức thư kia là do chính tay nàng viết thì nhìn gương mặt non nớt kia, hắn thật khó tưởng tượng ra người nào có thể viết ra những lời như vậy. Vốn hắn muốn tìm nàng hỏi chi tiết về việc chuyển khẩu nhưng khi thấy nét mặt nàng uể oải hắn lại không nỡ lòng nào hỏi. Chuyển khẩu là một việc có liên quan trọng đại, không phải hai ba ngày có thể giải quyết được. Ngày mai hỏi cũng chưa muộn, cứ để nàng nghỉ ngơi cho khỏe trước đi.
Khó được là vì nàng đã hao tâm tổn trí suy nghĩ ra đối sách giúp mình, dù làm việc có hơi lỗ mãng, ăn nói cũng không cẩn trọng, không những tự mình đào hố chôn mình mà còn đưa cả hai chân vào hố. Tuy là vậy nhưng lại không che lấp được nàng rất quan tâm lo lắng cho hắn, cho nên lại khiến người ta thêm thương tiếc.
Trong hậu cung rực rỡ này của hắn, có mấy người đối xử thật lòng đây?
Tiêu Kỳ đứng dậy đi ra sau tấm bình phong rửa mặt thay quần áo. Tự Cẩm nằm ở đầu giường, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ sau tấm bình phong đoán kiểu này chắc sẽ không đi. Nhưng sao hắn lại không hỏi gì nàng về chuyện chuyển khẩu nhỉ? Rốt cục hắn đang nghĩ gì đây? Chuyện này có liên quan đến địa vị tương lai của nhà nàng, cũng ảnh hưởng đến vị thế của Tiêu Kỳ trong tương lai, sau này có thể thẳng lưng trước triều thần. Mặc dù mấy cái Tuyệt Hộ Quận không giàu có lắm nhưng ít nhất đây là bước đầu tiên. Chỉ cần có khởi đầu tốt đẹp thì mọi việc sau này cũng có thể từng bước dễ dàng hơn.
Nhìn chung trong lịch sử, kiểu cải cách này không phải làm một lần là được, phải mất rất nhiều năm trả giá mới có thể đạt được thành tựu.
Không thể vội vàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự Cẩm còn đang suy nghĩ lung tung thì Tiêu Kỳ đã thay quần áo xong tiến vào. Tự Cẩm đặc biệt phối hợp, nhích người vào phía trong nghiêng đầu nhìn hắn, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Tiêu Kỳ thấy bộ dáng nhút nhát e lệ của Tự Cẩm bất giác hơi nhíu mày, chẳng lẽ vừa rồi mình trách móc nặng nề quá sao, sao lại sợ đến vậy? Nghĩ thế hắn ho nhẹ một tiếng, cố ý buông lỏng nét mặt nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, mai sẽ hết đau, không khó chịu nữa."
Không nghĩ tới Tiêu Kỳ vẫn có thể duy trì bình thản, một chữ cũng không hỏi, còn làm cho nàng ngủ sớm.
Người này thật vĩ đại nha.
Tự Cẩm mang theo tâm trạng buồn bực, dưới ánh mắt giám sát của Tiêu Kỳ thuận theo nhắm mắt lại.
Ngủ!
Tiêu Kỳ dựa vào đầu giường, trên bàn nhỏ bên cạnh bày một đống tấu chương. Hắn đọc tấu chương dưới ánh đèn, càng xem nội dung càng khó chịu. Ngẩng đầu lên hít một hơi, nghiêng đầu liền nhìn thấy Tự Cẩm đang ngủ say bên cạnh. Mới có một lúc mà nói ngủ là ngủ, thật khiến người ta hâm mộ. Trong lòng hắn chất chứa bao nhiêu chuyện quốc sự, quả nhiên là ăn ngủ bất an.
Lại qua một lát nữa Tiêu Kỳ lặng lẽ đứng dậy. Tấu chương vẫn còn khá nhiều, tối lại xem tiếp. Vừa định nhỏm người lên thì phát hiện cánh tay bị túm không động đậy được. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cánh tay tròn trịa của Tự Cẩm nắm chặt tay áo hắn.
Nửa người vừa nhấc lên lại từ từ ngồi trở về. Chút cử động như vậy cũng làm Tự Cẩm giật mình, chỉ thấy nàng hé hé mắt nhìn hắn, "Sao người còn chưa ngủ vậy?"
"Chút nữa trẫm sẽ ngủ, xem thêm mấy tấu chương nữa đã, ngoan, ngủ đi." Tiêu Kỳ vỗ vỗ vai Tự Cẩm dỗ nàng ngủ như dỗ một đứa trẻ.
Tự Cẩm đang ngủ nên cũng mơ hồ, bất giác nhìn sang xem đồng hồ, đã canh ba rồi! Nàng dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê xoay người nói lầm bầm: "Hoàng thượng không bao giờ xem hết tấu chương đâu. Người không bồi dưỡng đủ tinh thần thì làm sao đấu thắng mấy lão nhân kia. Ngốc quá!"
Trán Tiêu Kỳ hằn lên gân xanh, quá làm càn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro