Quả thực quá làm càn (Phần 1)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Trường Nhạc Cung.
Tô quý phi mặt hơi trắng nằm dựa vào nệm trên giường, tiểu cung nữ quỳ bóp chân một bên, Hoa cô cô đứng cạnh khom lưng khẽ bẩm báo, "Nô tỳ đã hỏi thăm nhưng trong Di Cùng Hiên không lộ ra tin tức gì, không nghĩ tới một Di Cùng Hiên nho nhỏ mà lại kín kẽ cẩn mật, giọt nước không rỉ như vậy. Nếu đã thế này, chi bằng chúng ta đổi quản sự của Di Cùng Hiên thay bằng người của chúng ta."
Từ đầu Hoa cô cô không coi trọng Di Cùng Hiên, chẳng qua là một Thái nữ nho nhỏ, dù bây giờ thành Hi Tần thì sao chứ. Nhà mẹ đẻ chỉ là một nhánh bị Tô gia Khúc Châu trục xuất. Cho dù leo lên đến vị Phi thì cũng có ích lợi gì. Chỉ cần Quý phi nương nương lật tay là có thể đè nàng ta xuống. Nhưng bây giờ lại hơi khó giải quyết rồi. Trong Di Cùng Hiên bất kể là chủ tử hay là nô tài, ai nấy an phận thủ thường, bình thường cũng chỉ đóng cửa ở trong, không người nào đi ra ngoài. Muốn tìm sai lầm của họ đều không có biện pháp ra tay.
Lần này nửa tháng rồi mà hoàng thượng chưa vào hậu cung, mọi người ai cũng cho rằng vị kia của Di Cùng Hiên chọc giận Hoàng thượng, nhưng lại không thăm dò được một chút tin tức nào, bấy giờ Hoa cô cô mới cảm giác được sự nguy hiểm. Trong cung này không có chỗ nào mà nương nương các nàng thăm dò tin tức không được, vậy mà tới Di Cùng Hiên phải nuốt hận, có thể yên tâm sao?
Quý phi cúi đầu nhìn phần bụng còn chưa nhú ra. Nàng ta tiến cung mấy năm, giờ mới có thai nhi trong bụng. Để có thể bình an sinh con, ngay cả cửa của Trường Nhạc Cung nàng cũng cố gắng không ra một bước, Tô gia nhà nàng không cho phép đứa bé này có bất kỳ sơ xuất nào. Hoàng hậu đến nay cũng không mang thai, cho rằng che chở một kẻ thấp kém đê tiện như Tiền tài tử thì đứa bé kia sẽ trở thành con nàng ta chăng? Chờ đến khi nàng sinh con trai, mẹ quý nhờ con, lại có trong nhà chống đỡ làm hậu thuẫn, vị trí thái tử kia không thể là ai khác.
Không biết có phải nàng ta suy nghĩ nhiều quá, cảm xúc không ổn mà thai nhi cũng hay không yên. Mấy ngày gần đây lại thường xuyên cảm thấy tâm trạng buồn bực chán chường, nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều. Nghe Hoa cô cô nói, hai hàng lông mày quý phi chau lại cùng một chỗ, một lúc lâu mới nói: "Trước tiên đừng nóng vội, cứ nhìn một chút xem. Giờ cha của Hi Tần đang trên miệng hố lửa, ông ta nhận việc chuyển khẩu thì ngày tốt lành cũng chẳng còn mấy. Hi Tần nhìn thì phong quang nhưng chờ đến khi cha nàng ta bị tội thì nàng ta cũng không chạy được, cần gì phải vội vã tự mình động thủ."
Hoa cô cô vội đáp: "Vâng, nương nương nghĩ chu đáo, là do nô tỳ quá nóng vội."
Quý phi gật gật đầu, "Bên cạnh Hoàng hậu có động tĩnh gì không?"
"Hoàng hậu nương nương thích nhất là giả bộ hiền lương, bây giờ mọi người đều không đoán được rõ ràng tâm tư Hoàng thượng, đương nhiên nàng ta sẽ không động. Nô tỳ nghe nói nửa tháng gần đây hoàng hậu cũng không ban thưởng gì cho Di Cùng Hiên, hẳn là cũng hơi cố kỵ." Hoa cô cô cười nhạo một tiếng, hoàng hậu cũng không đoán được suy nghĩ của Hoàng thượng. Hoàng thượng lạnh nhạt với Di Cùng Hiên, hoàng hậu cũng lạnh lùng làm theo, quả là ‘hiền lương’.
Quý phi cười lạnh, "Sở hoàng hậu lúc nào chả vậy. Bản cung đang có thai, nàng ta liền đẩy một kẻ giả mạo có vài phần giống Bản cung ra tranh thủ tình cảm, mấy tính toán nhỏ nặt này thì nói làm gì." Hoàng thượng đương nhiên không cam tâm tình nguyện nhìn Tô gia nhà nàng dựa vào thai nhi trong bụng định nước lên thì thuyền lên, cho nên mới mượn tay hoàng hậu cấp cho Tô Tự Cẩm kia vài phần thể diện, chẳng qua là muốn cảnh cáo Tô gia bọn họ mà thôi. Nhưng có ích gì đâu, chỉ cần nàng có thể bình an sinh một hoàng tử thì hậu cung này không còn là độc bá của Sở hoàng hậu nữa.
Đến lúc đó, chỉ cần hoàng hậu không thể sinh được con trai thì cũng phải nhìn sắc mặt của nàng mà sống.
Hoa cô cô gật gật đầu, "Dạ, vậy chúng ta cứ mặc kệ Di Cùng Hiên kia sao?"
"Ta nghe nói Hi Tần có một vị huynh trưởng rất tài hoa, ngươi truyền tin cho trong nhà, ‘quan tâm’ sít sao người này cho ta." Quý phi gảy nhẹ móng tay, một đôi mắt mang đầy sát khí. Để chèn ép một Hi Tần nho nhỏ dám chọc tức ngươi thì quan trọng là phá hủy tiền đồ nhà mẹ đẻ của nàng ta. Lúc đó dù cho Hi Tần được sủng ái lại thì nàng cũng chỉ cần đẩy khẽ là đổ ngã thôi.
Nữ nhân trong cung có thể sống thư thái thoải mái hay không là phải xem nhà mẹ đẻ có chịu thua kém không.
"Vâng, nô tỳ ghi nhớ ." Hoa cô cô rùng mình, hai năm nay thủ đoạn của Quý phi nương nương càng làm cho người ta không thể nhìn ra nông sâu.
Tự Cẩm cũng không biết dự định quý phi, cũng không hiểu được nhà mình sắp có nguy hiểm, nàng đang nghiêm trang viết thư.
Mặc kệ Tiêu Kỳ vì nguyên nhân gì không trị tội nàng, giơ cao đánh khẽ thả cho nàng một lối thoát, cũng không bắt nàng phải nhìn mặt người khác mà sống, hắn chi tránh đi, có lẽ cảm thấy quá mất mặt nên không muốn gặp nàng. Hắn là hoàng đế mà còn có thể giữ vững lý trí như thế, làm cho Tự Cẩm cảm thấy cho dù tương lai không sáng tỏ thì nàng cũng phải thử một lần tìm đường đi cho chính mình.
Ai cũng nói lúc người đàn ông đang chán nản thất thế, nếu ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì có thể chiếm được tình cảm của hắn. Lời khuyên này được nghe nhiều nhưng chưa có cơ hội thử lần nào, Tự Cẩm quyết định mình phải thử một lần.
Dù sao có tránh né thì tương lai cũng không xán lạn hơn, biết đâu liều mình lại có thể được đến cả thế giới thì sao?
Mặc dù giấc mộng này có vẻ quá hoàn mỹ nhưng người xưa chả có câu: làm người phải có lý tưởng, nhỡ đâu làm được thì sao.
Chính vì cơ hội hiếm có này mà từ nay Tự Cẩm quyết định phải cùng bước lên con thuyền chòng trành này của Tiêu Kỳ.
Mặc dù con thuyền này quả thực còn yếu ớt nhưng nàng tin Tiêu Kỳ là một người đàn ông đáng tin cậy. Nếu gặp phải một kẻ vô dụng thì dù cho có Gia Cát Lượng tài trí hơn người ra mưu tính kế thì cũng không tránh khỏi kết cục nước mất nhà tan.
Mới thấy rõ điều kiện bên ngoài gian khổ bao nhiêu cũng không sao, quan trọng là con người.
Tô quý phi mặt hơi trắng nằm dựa vào nệm trên giường, tiểu cung nữ quỳ bóp chân một bên, Hoa cô cô đứng cạnh khom lưng khẽ bẩm báo, "Nô tỳ đã hỏi thăm nhưng trong Di Cùng Hiên không lộ ra tin tức gì, không nghĩ tới một Di Cùng Hiên nho nhỏ mà lại kín kẽ cẩn mật, giọt nước không rỉ như vậy. Nếu đã thế này, chi bằng chúng ta đổi quản sự của Di Cùng Hiên thay bằng người của chúng ta."
Từ đầu Hoa cô cô không coi trọng Di Cùng Hiên, chẳng qua là một Thái nữ nho nhỏ, dù bây giờ thành Hi Tần thì sao chứ. Nhà mẹ đẻ chỉ là một nhánh bị Tô gia Khúc Châu trục xuất. Cho dù leo lên đến vị Phi thì cũng có ích lợi gì. Chỉ cần Quý phi nương nương lật tay là có thể đè nàng ta xuống. Nhưng bây giờ lại hơi khó giải quyết rồi. Trong Di Cùng Hiên bất kể là chủ tử hay là nô tài, ai nấy an phận thủ thường, bình thường cũng chỉ đóng cửa ở trong, không người nào đi ra ngoài. Muốn tìm sai lầm của họ đều không có biện pháp ra tay.
Lần này nửa tháng rồi mà hoàng thượng chưa vào hậu cung, mọi người ai cũng cho rằng vị kia của Di Cùng Hiên chọc giận Hoàng thượng, nhưng lại không thăm dò được một chút tin tức nào, bấy giờ Hoa cô cô mới cảm giác được sự nguy hiểm. Trong cung này không có chỗ nào mà nương nương các nàng thăm dò tin tức không được, vậy mà tới Di Cùng Hiên phải nuốt hận, có thể yên tâm sao?
Quý phi cúi đầu nhìn phần bụng còn chưa nhú ra. Nàng ta tiến cung mấy năm, giờ mới có thai nhi trong bụng. Để có thể bình an sinh con, ngay cả cửa của Trường Nhạc Cung nàng cũng cố gắng không ra một bước, Tô gia nhà nàng không cho phép đứa bé này có bất kỳ sơ xuất nào. Hoàng hậu đến nay cũng không mang thai, cho rằng che chở một kẻ thấp kém đê tiện như Tiền tài tử thì đứa bé kia sẽ trở thành con nàng ta chăng? Chờ đến khi nàng sinh con trai, mẹ quý nhờ con, lại có trong nhà chống đỡ làm hậu thuẫn, vị trí thái tử kia không thể là ai khác.
Không biết có phải nàng ta suy nghĩ nhiều quá, cảm xúc không ổn mà thai nhi cũng hay không yên. Mấy ngày gần đây lại thường xuyên cảm thấy tâm trạng buồn bực chán chường, nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều. Nghe Hoa cô cô nói, hai hàng lông mày quý phi chau lại cùng một chỗ, một lúc lâu mới nói: "Trước tiên đừng nóng vội, cứ nhìn một chút xem. Giờ cha của Hi Tần đang trên miệng hố lửa, ông ta nhận việc chuyển khẩu thì ngày tốt lành cũng chẳng còn mấy. Hi Tần nhìn thì phong quang nhưng chờ đến khi cha nàng ta bị tội thì nàng ta cũng không chạy được, cần gì phải vội vã tự mình động thủ."
Hoa cô cô vội đáp: "Vâng, nương nương nghĩ chu đáo, là do nô tỳ quá nóng vội."
Quý phi gật gật đầu, "Bên cạnh Hoàng hậu có động tĩnh gì không?"
"Hoàng hậu nương nương thích nhất là giả bộ hiền lương, bây giờ mọi người đều không đoán được rõ ràng tâm tư Hoàng thượng, đương nhiên nàng ta sẽ không động. Nô tỳ nghe nói nửa tháng gần đây hoàng hậu cũng không ban thưởng gì cho Di Cùng Hiên, hẳn là cũng hơi cố kỵ." Hoa cô cô cười nhạo một tiếng, hoàng hậu cũng không đoán được suy nghĩ của Hoàng thượng. Hoàng thượng lạnh nhạt với Di Cùng Hiên, hoàng hậu cũng lạnh lùng làm theo, quả là ‘hiền lương’.
Quý phi cười lạnh, "Sở hoàng hậu lúc nào chả vậy. Bản cung đang có thai, nàng ta liền đẩy một kẻ giả mạo có vài phần giống Bản cung ra tranh thủ tình cảm, mấy tính toán nhỏ nặt này thì nói làm gì." Hoàng thượng đương nhiên không cam tâm tình nguyện nhìn Tô gia nhà nàng dựa vào thai nhi trong bụng định nước lên thì thuyền lên, cho nên mới mượn tay hoàng hậu cấp cho Tô Tự Cẩm kia vài phần thể diện, chẳng qua là muốn cảnh cáo Tô gia bọn họ mà thôi. Nhưng có ích gì đâu, chỉ cần nàng có thể bình an sinh một hoàng tử thì hậu cung này không còn là độc bá của Sở hoàng hậu nữa.
Đến lúc đó, chỉ cần hoàng hậu không thể sinh được con trai thì cũng phải nhìn sắc mặt của nàng mà sống.
Hoa cô cô gật gật đầu, "Dạ, vậy chúng ta cứ mặc kệ Di Cùng Hiên kia sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta nghe nói Hi Tần có một vị huynh trưởng rất tài hoa, ngươi truyền tin cho trong nhà, ‘quan tâm’ sít sao người này cho ta." Quý phi gảy nhẹ móng tay, một đôi mắt mang đầy sát khí. Để chèn ép một Hi Tần nho nhỏ dám chọc tức ngươi thì quan trọng là phá hủy tiền đồ nhà mẹ đẻ của nàng ta. Lúc đó dù cho Hi Tần được sủng ái lại thì nàng cũng chỉ cần đẩy khẽ là đổ ngã thôi.
Nữ nhân trong cung có thể sống thư thái thoải mái hay không là phải xem nhà mẹ đẻ có chịu thua kém không.
"Vâng, nô tỳ ghi nhớ ." Hoa cô cô rùng mình, hai năm nay thủ đoạn của Quý phi nương nương càng làm cho người ta không thể nhìn ra nông sâu.
Tự Cẩm cũng không biết dự định quý phi, cũng không hiểu được nhà mình sắp có nguy hiểm, nàng đang nghiêm trang viết thư.
Mặc kệ Tiêu Kỳ vì nguyên nhân gì không trị tội nàng, giơ cao đánh khẽ thả cho nàng một lối thoát, cũng không bắt nàng phải nhìn mặt người khác mà sống, hắn chi tránh đi, có lẽ cảm thấy quá mất mặt nên không muốn gặp nàng. Hắn là hoàng đế mà còn có thể giữ vững lý trí như thế, làm cho Tự Cẩm cảm thấy cho dù tương lai không sáng tỏ thì nàng cũng phải thử một lần tìm đường đi cho chính mình.
Ai cũng nói lúc người đàn ông đang chán nản thất thế, nếu ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì có thể chiếm được tình cảm của hắn. Lời khuyên này được nghe nhiều nhưng chưa có cơ hội thử lần nào, Tự Cẩm quyết định mình phải thử một lần.
Dù sao có tránh né thì tương lai cũng không xán lạn hơn, biết đâu liều mình lại có thể được đến cả thế giới thì sao?
Mặc dù giấc mộng này có vẻ quá hoàn mỹ nhưng người xưa chả có câu: làm người phải có lý tưởng, nhỡ đâu làm được thì sao.
Chính vì cơ hội hiếm có này mà từ nay Tự Cẩm quyết định phải cùng bước lên con thuyền chòng trành này của Tiêu Kỳ.
Mặc dù con thuyền này quả thực còn yếu ớt nhưng nàng tin Tiêu Kỳ là một người đàn ông đáng tin cậy. Nếu gặp phải một kẻ vô dụng thì dù cho có Gia Cát Lượng tài trí hơn người ra mưu tính kế thì cũng không tránh khỏi kết cục nước mất nhà tan.
Mới thấy rõ điều kiện bên ngoài gian khổ bao nhiêu cũng không sao, quan trọng là con người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro