Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Sẽ náo loạn tới mức nào nữa (3)

Ảm Hương

2024-07-19 07:33:32

Tự Cẩm đi đến cổ đại lâu như thế, coi như cũng thăm dò rõ ràng những tranh đấu gay gắt của các cung nữ này. Ví dụ như trước mặt nàng nhất đẳng Đại cung nữ cũng chỉ có hai người, một người là Vân Thường, về sau Diện Mi biểu hiện không tệ, sau khi nàng thăng vị Uyển Nghi đã nâng nàng ta lên nhất đẳng Đại cung nữ. Các tiểu cung nhân phía dưới muốn làm nhị đẳng cung nữ thì trước tiên phải biểu hiện năng lực ra ngoài, được Vân Thường Diện Mi ủng hộ. Nàng biết rõ Vân Thường đang tôi luyện Kim Chức Ngọc Tú. Nàng cũng không hiểu lắm phương pháp dạy dỗ nô tài trong cung. Dù sao làm chủ tử trong Di Cùng hiên, nàng chỉ cần quản lý tốt mấy người Vân Thường Diện Mi cùng Trần Đức An, những người còn lại để bọn họ giải quyết.

Xảy ra chuyện gì, Tự Cẩm không hỏi người khác, chỉ tìm ba người bọn họ là được. Bởi vì lẽ này, ba người này đối với chuyện của Di Cùng hiên hết sức để tâm, chỉ sợ mấy tiểu cung nhân mới tới này chưa học quy củ tốt, làm cho Di Cùng hiên bị liên lụy. Lần này Diện Mi không làm cho Ngọc Tú mất mặt trước mặt nàng đã là rất nể mặt cô ta. Nếu không phải có dự định tôi luyện bọn họ thì e là sẽ trực tiếp kêu cô ta ra ngoài, sau này cũng không cần dùng đến nữa.

Vân Thường cười mỉm nhìn Tự Cẩm: "Biết rõ muội trung thành, chủ tử sẽ ghi nhận công lao của muội."

Diện Mi nghe vậy mặt đỏ lên, "Muội đâu phải muốn tranh công lao, chính là nghĩ tới nếu tiểu công chúa bên Trường Nhạc Cung thật... Còn không biết quý phi sẽ náo loạn tới mức nào nữa. Muội sợ mấy cung nhân này ra ngoài gây tai hoạ nên cứ phải nhắc nhở nghiêm khắc, cũng là cứu trước bọn họ một mạng."

"Ừ, ừ, muội thương người nhất, chúng ta đều biết rõ." Vân Thường cười hai tiếng rồi này mới nhìn chủ tử nói: "Nô tỳ biết rõ chủ tử không kiên nhẫn mấy chuyện này nhưng về sau bên cạnh người sẽ có thêm nhiều người hầu hạ, chúng ta phải chậm rãi tôi luyện các nàng trước. Không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, về sau đi theo chủ tử ra ngoài, các nàng không thể làm mất thể diện của chủ tử mới được."

Tự Cẩm đối với mấy vụ này không có ý kiến gì. Nói thật chứ nàng đã xem nhiều phim truyền hình, truyện tiểu thuyết, biết rằng nhiều sự xảy ra đều do những người bên cạnh. Do đó Tự Cẩm dùng người vẫn luôn cẩn thận. Không nghĩ tới so với nàng Vân Thường và Diện Mi còn căng thẳng hơn. Ngẫm nghĩ một chút cũng đúng. Vân Thường trong cung này không biết rõ nhẫn nhịn bao nhiêu năm mới có ngày được cùng vị chủ tử đang chán nản trong vũng bùn như nàng đi lên chức vị Đại cung nữ quang cảnh như hôm nay. Tất nhiên là nàng ta hy vọng mình càng đi càng lên cao. Do đó đối với những chuyện sau này càng thêm cẩn thận tỉ mỉ hơn cũng là điều dễ hiểu.

"Những chuyện này chính các ngươi quản tốt là được, tóm lại không nháo đến trước mặt ta thì ta cũng bất kể." Tự Cẩm rất hiểu được uỷ quyền, phải làm cho người phía dưới có uy nghiêm mới có thể áp chế người khác.

Vân Thường liền cười, "Người là chủ tử, làm sao có thể để cho ngài hao tâm tổn trí những chuyện thế này. Nếu để nháo đến chỗ ngài thì không cần ngài nói, chỉ sợ Quản công công cũng phải đánh nô tỳ mấy roi."

Nói đến đây, Tự Cẩm cũng không nhịn được lắc lắc đầu: "Dù sao trong Di Cùng hiên này mấy người các ngươi xem trọng là được, chính mình ở trong này thì làm sao cũng được, nhưng nhất định không thể để người ngoài chui chỗ trống. Đây mới là việc quan trọng nhất."

"Dạ, nô tỳ biết rõ." Vân Thường hạ giọng nói, "Từ lúc Ngọc Trân công chúa ngã bệnh, rồi Hoàng hậu nương nương điều tra kỹ, trong cung này cũng thay đổi ngất trời. Lúc trước Trần Đức An tra xét một lần toàn bộ nô tài trong Di Cùng hiên. Người nào có vấn đề đều tìm cơ hội xử lý đưa về Nội Đình Phủ, mấy người còn lại không dám nói là không có gì nhưng vẫn có thể tha thứ môt lần. Ngày hôm nay, bên ngoài căng thẳng nên Trần Đức An đang ở ngoài trông giữ chặt chẽ ạ."

Tự Cẩm hài lòng gật gật đầu, "Các ngươi trung thành ta đều biết rõ, chung quy sẽ có một ngày, ta nhất định không phụ sự tận tâm của các ngươi." Cuộc đời này của Trần Đức An là không thể xuất cung, chỉ cần nàng từng bước thăng chức thì hắn ta có thể đi theo vinh quang vô hạn. Nhưng Vân Thường và Diện Mi đến tuổi sẽ phải cho xuất cung đi lập gia đình. Đương nhiên cũng có chủ tử không đồng ý cho xuất cung, Tự Cẩm nói ‘không phụ’ chính là bảo đảm hôn sự trong lương lai của bọn họ.

Cuộc đời nữ nhân, nếu không thể gả cho một người chồng tốt, không lẽ cứ như vậy sống hết đời sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Trong nhà nô tỳ không còn người nào, năm đó là chạy nạn bị người bắt cóc rồi bán vào cung làm cung nữ. Ngược lại nhà Diện Mi là lương dân đứng đắn, chủ tử chỉ cần lo cho muội ấy, còn nô tỳ nguyện ở trong cung hầu hạ chủ tử suốt đời." Vân Thường nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt bình thản tự nhiên như thường.

Tự Cẩm sững sờ, nhìn Vân Thường qua gương đồng một cái, sau đó mới nói: "Nói mấy chuyện này sớm quá, không có người thân thì có sao đâu, các ngươi hầu hạ ta nhiều năm, đương nhiên ta muốn nửa đời sau của các ngươi được thanh nhàn sung sướng. Ta sẽ là chỗ dựa cho các ngươi, như người nhà mẹ đẻ, các ngươi yên tâm."

Vân Thường và Diện Mi nghe vậy đều lấy làm kinh hãi, hai người nhất thời ngây người, chưa từng nghe được chủ tử nào trong cung có thể nói những lời như vậy.

Tự Cẩm nhìn hai người ngơ ngác, cúi đầu cười một tiếng. Rốt cục nàng không phải là cổ nhân, coi cung nhân là nô tài hèn mọn. Các nàng trung thành hầu hạ nàng, nàng tự nhiên coi bọn họ như người của mình.

Tình cảm đều phải hun đúc nuôi dưỡng mà thành, Tự Cẩm rất quý trọng những chân tình mà người khác dành cho nàng ở chốn xa lạ này. Cho dù lòng tốt này có xen lẫn ích lợi nhưng cũng là tốt, không phải sao?

Chủ tớ ba người không ai chủ động nhắc tới chuyện của tiểu công chúa bên Trường Nhạc Cung, đều đang đợi một kết quả. Chuyện này đã náo loạn cả tháng, từ khi tiểu công chúa ngã bệnh, đến Hoàngthượng lệnh cho Hoàng hậu điều tra kỹ, rồi đến Hoàng hậu không kiêng nể bỏ cũ thay mới người của Quý phi, cho tới bây giờ tiểu công chúa lại xảy ra chuyện một lần nữa, Tự Cẩm loáng thoáng cảm thấy đây là đòn phản kích của Quý phi.

Nhưng lấy tính mạng tiểu công chúa nói chuyện thì Tự Cẩm cực kỳ khinh ghét. Người lớn tranh đấu, cần gì phải liên lụy con trẻ. Nếu như sức khỏe của tiểu công chúa thật sự không tốt lắm thì đã đành. Nếu là Quý phi cố ý làm thì điều này thật sự khiến người ta thất vọng đau khổ.

Bóng dáng Trần Đức An chợt lóe ngoài màn cửa, Vân Thường nhìn thoáng qua nói: "Chủ tử, Trần Đức An đến."

"Cho hắn vào." Tự Cẩm đứng dậy, sửa sang lại xiêm y rồi mới nhấc chân đi ra phòng ngoài ngồi xuống.

Tự Cẩm mới vừa ngồi xuống, Trần Đức An liền bước nhanh khom lưng đi đến, "Nô tài Trần Đức An thỉnh an chủ tử."

"Đứng lên đi, bên ngoài có tin tức gì sao?" Tự Cẩm nhìn Trần Đức An cúi thấp đầu, nét mặt đầy cung kính đối với mình.

"Dạ, lần này Quý phi nương nương thật không giống như giả vờ làm ầm ĩ, hình như tiểu công chúa thật sự không ổn. Nghe nói hôm qua không chịu uống sữa. Đến hôm nay thì nặng hơn, khóc suốt ngày. Cơ hồ tất cả thái y của Thái Y viện đều đến Trường Nhạc Cung. Hoàngthượng cũng ở bên đó." Trần Đức An nói xong câu này đầu cúi xuống thấp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Số ký tự: 0