Thần giao cách cảm (1)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Kể từ khi Tề Vinh
Hoa hiến kế kêu Tự Cẩm trốn trong Di Cùng hiên tránh nạn, mặc cho bên
ngoài huyên náo long trời lở đất, trong cung của nàng giống như thế
ngoại đào nguyên, không bị liên lụy chút nào.
Lần này có hoàng hậu chủ trì thẩm án, nàng lại có lý do dưỡng bệnh không ra khỏi cửa, mặc dù có người muốn họa thủy đông dẫn đều bị hoàng hậu gạt bỏ hết. Nàng cũng quả nhiên không phụ kỳ vọng của hoàng hậu, mấy ngày này mặc dù hoàng đế ngày ngày đến thăm tiểu công chúa nhưng cũng không bỏ qua sang thăm người trong Di Cùng hiên, cuối cùng không để cho quý phi một mình độc diễn.
Nghỉ ngơi bốn năm ngày, bệnh của Tự Cẩm cũng đã khỏi hẳn, nhưng nàng vẫn nói mình còn bệnh với bên ngoài.
Bên ngoài ồn ào như vậy, nàng cũng không muốn liên lụy vào chút nào.
Từ lúc Nhạc Trường Tín biết rõ Hi Uyển Nghi bị bệnh, mỗi ngày hắn ta lại thay một phần thức ăn mới mẻ đưa đến, Tự Cẩm cũng cảm thấy mình béo lên không ít. Tuổi này đúng là giai đoạn trổ mã, nàng cũng cảm giác quần áo của mình đã hơi chật, nhất là hai phần trước ngực.
"Buổi tối còn muốn ăn hai món cua biển rang mật me, khoai tẩm mật nướng nữa." Tự Cẩm vỗ bụng ăn cực kỳ thỏa mãn, gần đây thèm ăn thịt, không thịt không vui, quả thực là thực tủy biết vị mà.
Cũng không biết như thế nào liền thèm ăn như thế, giống như con chó nhỏ thấy cục xương vậy. Từ khi tiến cung tới giờ đây vẫn là lần đầu tiên không tiết chế được ham mê ăn uống.
"Cua nên ăn ít vì tính lạnh, đối với thân thể không tốt. Hoàng thượng nói cách năm ngày mới cho phép Ngự Thiện phòng làm một món cho người." Vân Thường mang người thu dọn bàn, "Nếu người muốn ăn hải sản, hay là buổi tối thêm một phần tôm bóc vỏ xào rau, lại thêm canh vịt nữa, người thấy sao?"
Tự Cẩm có cảm giác không ăn không hạnh phúc, ôm bụng nói: "Ta đâu phải người ốm yếu gì, ăn một lần cũng không sao đâu." Món cua do Nhạc Trường Tín làm quả nhiên là cực kỳ thơm ngon, hương vị hấp dẫn vô cùng.
Nhìn dáng vẻ này của chủ tử, Vân Thường bất đắc dĩ cười cười, dâng lên một ly trà gừng táo đỏ, "Hoàng thượng đã nhắc nô tỳ, nếu ăn cua sẽ phải bắt người uống một ly trà gừng, biết rõ người không thích trà này nên nô tỳ đổi thành trà gừng táo đỏ, chủ tử cũng không thể lại tìm lý do từ chối, nếu không nô tỳ không có cách nào ăn nói với Hoàng thượng."
Tự Cẩm chỉ còn cách nhận lấy ly trà. Trong viện của nàng mấy người này đều bị Tiêu Kỳ đánh mà kinh sợ. Lời hắn nói ra là lệnh, không ai dám bằng mặt không bằng lòng. Vân Thường quả nhiên nhìn chằm chằm nàng uống hết mới thở phào nhẹ nhõm, "Chủ tử cũng không nên trách nô tỳ, ai bảo lần trước người tham ăn cua đau bụng bị hoàng thượng bắt gặp chứ."
Bị vạch trần lịch sử đen tối, Tự Cẩm còn có thể nói gì đây?
Lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: "Hoàng thượng nói ngày hôm nay tới đây à?" Bấm tay tính toán, Tiêu Kỳ ngủ lại hậu cung cũng có mấy ngày. Người này giống hệt Ninja rùa, từ hoàng hậu lăn qua lăn lại quý phi, chính mình tỏ ra tín nhiệm hoàng hậu không để ý tới việc gì. Vì khiến người khác tin phục, ngay cả ngủ lại cũng không chịu. Trước kia còn sẽ ở Di Cùng hiên nghỉ lại, lần này ngay cả Di Cùng hiên cũng không chịu ở qua đêm, chỉ gặp nàng một chút là đi liền, giống như đang bị chó rượt vậy.
Được rồi!
Người này đối với người khác ngoan tuyệt, đối với chính mình còn ác độc hơn, thật sự là không phục cũng không được.
"Vâng, lúc Quản công công đến báo thì chủ tử đang nghỉ trưa, do đó ông ta cũng không quấy rầy, chỉ báo tin rồi trở về luôn." Vân Thường trong lòng liền tính toán Hoàng thượng cũng đã có mấy ngày không ngủ lại, trong phòng này cũng nên dọn dẹp một chút để bay bớt vị thuốc ra ngoài mới được."Chủ tử, trong sân hoa nở rất tươi đẹp, người đi ngắm hoa, nô tỳ dọn dẹp trong phòng một chút."
Tự Cẩm: ...
Bị chính Đại cung nữ của mình đuổi ra ngoài, Tự Cẩm khoác áo choàng nghiêm trang ngồi trong sân ngắm hoa. Đám người Vân Thường này rất sợ Tiêu Kỳ, ngược lại không sợ nàng tức giận chút nào.
Ngọc Tú bưng trà bánh đặt lên bàn đá dưới bóng cây thạch lựu, vừa cười vừa nói: "Vân Thường tỷ tỷ cố ý sai nô tỳ pha tra lài cho chủ tử, món này là Ngự Thiện phòng vừa mới đưa tới vẫn còn nóng hổi."
Trong chiếc đĩa sứ trắng tinh đặt những miếng bánh nướng nhào bột nóng hổi, màu vàng ruộm óng ánh, hương thơm mê người. Bánh ngọt một nửa nhân hoa quế, một nửa nhân củ từ, lộ ra màu hoa quế tươi bên trong, khiến người ta nhìn một cái liền thèm thuồng ngay lập tức. Bên cạnh còn có hai đĩa tráng miệng, một đĩa trái cây tổng hợp, một đĩa bánh ngọt như ý, đều cực kỳ tinh xảo hấp dẫn.
Ăn cái gì cũng muốn cảnh đẹp ý vui, Nhạc Trường Tín xem như biết rõ khẩu vị của Tự Cẩm, do đó tạo hình, trình bày thức ăn đều cực kỳ dụng tâm. Phối hợp với trà lài, mấy đĩa thức ăn đều bị Tự Cẩm ăn hết một nửa. Lúc Tiêu Kỳ đến, Tự Cẩm đang tự mình ôm bụng đi dạo trong vườn hoa.
Điểm tốt của Di Cùng hiên chính là chỗ này, khuôn viên rộng rãi nên trong sân còn có thể kiến tạo ra một vườn hoa nhỏ. Trước kia trong này đều là để đặt sân khấu diễn, dựng những sân khấu thật dài thật lớn nên diện tích không hề nhỏ. Kể từ khi Tự Cẩm vào ở, trong này đương nhiên không thể lại xếp đặt sân khấu nữa. Do đó để một sân rộng trống trải như vậy Tự Cẩm cảm thấy quá lãng phí, dứt khoát sai người ta lấy các loại hoa cỏ từ Ngự Hoa viên mang tới đây trồng. Muốn tiêu thực phải đi vòng quanh mới tốt nên Tự Cẩm cố ý sai tạo hình thành hình chữ H, những con đường nhỏ ở giữa đều dùng đá cuội trải thành, người đi trong đó, xung quanh đều là hoa thơm cỏ lạ, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tiêu Kỳ đến liền nhìn thấy Tự Cẩm đang đứng trước một cây thược dược, cúi đầu ngửi hoa. Người so với hoa còn kiều diễm hơn. Ánh nắng chiều tà rơi trên người nàng, giống như yêu hoa giữa muôn loài hoa vậy. Tự Cẩm vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, không nghĩ tới lúc này chỉ nhìn nét mặt nàng nghiêng nghiêng trong ráng chiều rọi chiếu lại giống như một tiên nữ trên thiên giới, làm người ta không dám chạm tới.
Quản Trường An vừa định thông báo thì bị Tiêu Kỳ giơ tay, Quản Trường An vừa thấy lập tức khom người lui qua một bên, nháy mắt ra hiệu mấy người trong sân đều tránh đi hết.
Nhất thời trong sân yên tĩnh, Tiêu Kỳ nhấc chân đi qua, Tự Cẩm nghe được tiếng bước chân, liền quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy Tiêu Kỳ mặc một bộ hoàng bào màu đen viền vàng thêu rồng lượn chậm rãi đi đến. Dưới trời chiều, ánh mặt trời phủ lên hắn một quầng sáng màu vàng khiến Tự Cẩm không khỏi nheo mắt lại. Mắt sáng mày rậm, mũi cao môi mỏng, đường nét sắc bén như đao khắc dường như cũng bị ánh chiều tà làm dịu dàng đi mấy lần, bất giác trái tim đập dồn dập.
Lần này có hoàng hậu chủ trì thẩm án, nàng lại có lý do dưỡng bệnh không ra khỏi cửa, mặc dù có người muốn họa thủy đông dẫn đều bị hoàng hậu gạt bỏ hết. Nàng cũng quả nhiên không phụ kỳ vọng của hoàng hậu, mấy ngày này mặc dù hoàng đế ngày ngày đến thăm tiểu công chúa nhưng cũng không bỏ qua sang thăm người trong Di Cùng hiên, cuối cùng không để cho quý phi một mình độc diễn.
Nghỉ ngơi bốn năm ngày, bệnh của Tự Cẩm cũng đã khỏi hẳn, nhưng nàng vẫn nói mình còn bệnh với bên ngoài.
Bên ngoài ồn ào như vậy, nàng cũng không muốn liên lụy vào chút nào.
Từ lúc Nhạc Trường Tín biết rõ Hi Uyển Nghi bị bệnh, mỗi ngày hắn ta lại thay một phần thức ăn mới mẻ đưa đến, Tự Cẩm cũng cảm thấy mình béo lên không ít. Tuổi này đúng là giai đoạn trổ mã, nàng cũng cảm giác quần áo của mình đã hơi chật, nhất là hai phần trước ngực.
"Buổi tối còn muốn ăn hai món cua biển rang mật me, khoai tẩm mật nướng nữa." Tự Cẩm vỗ bụng ăn cực kỳ thỏa mãn, gần đây thèm ăn thịt, không thịt không vui, quả thực là thực tủy biết vị mà.
Cũng không biết như thế nào liền thèm ăn như thế, giống như con chó nhỏ thấy cục xương vậy. Từ khi tiến cung tới giờ đây vẫn là lần đầu tiên không tiết chế được ham mê ăn uống.
"Cua nên ăn ít vì tính lạnh, đối với thân thể không tốt. Hoàng thượng nói cách năm ngày mới cho phép Ngự Thiện phòng làm một món cho người." Vân Thường mang người thu dọn bàn, "Nếu người muốn ăn hải sản, hay là buổi tối thêm một phần tôm bóc vỏ xào rau, lại thêm canh vịt nữa, người thấy sao?"
Tự Cẩm có cảm giác không ăn không hạnh phúc, ôm bụng nói: "Ta đâu phải người ốm yếu gì, ăn một lần cũng không sao đâu." Món cua do Nhạc Trường Tín làm quả nhiên là cực kỳ thơm ngon, hương vị hấp dẫn vô cùng.
Nhìn dáng vẻ này của chủ tử, Vân Thường bất đắc dĩ cười cười, dâng lên một ly trà gừng táo đỏ, "Hoàng thượng đã nhắc nô tỳ, nếu ăn cua sẽ phải bắt người uống một ly trà gừng, biết rõ người không thích trà này nên nô tỳ đổi thành trà gừng táo đỏ, chủ tử cũng không thể lại tìm lý do từ chối, nếu không nô tỳ không có cách nào ăn nói với Hoàng thượng."
Tự Cẩm chỉ còn cách nhận lấy ly trà. Trong viện của nàng mấy người này đều bị Tiêu Kỳ đánh mà kinh sợ. Lời hắn nói ra là lệnh, không ai dám bằng mặt không bằng lòng. Vân Thường quả nhiên nhìn chằm chằm nàng uống hết mới thở phào nhẹ nhõm, "Chủ tử cũng không nên trách nô tỳ, ai bảo lần trước người tham ăn cua đau bụng bị hoàng thượng bắt gặp chứ."
Bị vạch trần lịch sử đen tối, Tự Cẩm còn có thể nói gì đây?
Lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: "Hoàng thượng nói ngày hôm nay tới đây à?" Bấm tay tính toán, Tiêu Kỳ ngủ lại hậu cung cũng có mấy ngày. Người này giống hệt Ninja rùa, từ hoàng hậu lăn qua lăn lại quý phi, chính mình tỏ ra tín nhiệm hoàng hậu không để ý tới việc gì. Vì khiến người khác tin phục, ngay cả ngủ lại cũng không chịu. Trước kia còn sẽ ở Di Cùng hiên nghỉ lại, lần này ngay cả Di Cùng hiên cũng không chịu ở qua đêm, chỉ gặp nàng một chút là đi liền, giống như đang bị chó rượt vậy.
Được rồi!
Người này đối với người khác ngoan tuyệt, đối với chính mình còn ác độc hơn, thật sự là không phục cũng không được.
"Vâng, lúc Quản công công đến báo thì chủ tử đang nghỉ trưa, do đó ông ta cũng không quấy rầy, chỉ báo tin rồi trở về luôn." Vân Thường trong lòng liền tính toán Hoàng thượng cũng đã có mấy ngày không ngủ lại, trong phòng này cũng nên dọn dẹp một chút để bay bớt vị thuốc ra ngoài mới được."Chủ tử, trong sân hoa nở rất tươi đẹp, người đi ngắm hoa, nô tỳ dọn dẹp trong phòng một chút."
Tự Cẩm: ...
Bị chính Đại cung nữ của mình đuổi ra ngoài, Tự Cẩm khoác áo choàng nghiêm trang ngồi trong sân ngắm hoa. Đám người Vân Thường này rất sợ Tiêu Kỳ, ngược lại không sợ nàng tức giận chút nào.
Ngọc Tú bưng trà bánh đặt lên bàn đá dưới bóng cây thạch lựu, vừa cười vừa nói: "Vân Thường tỷ tỷ cố ý sai nô tỳ pha tra lài cho chủ tử, món này là Ngự Thiện phòng vừa mới đưa tới vẫn còn nóng hổi."
Trong chiếc đĩa sứ trắng tinh đặt những miếng bánh nướng nhào bột nóng hổi, màu vàng ruộm óng ánh, hương thơm mê người. Bánh ngọt một nửa nhân hoa quế, một nửa nhân củ từ, lộ ra màu hoa quế tươi bên trong, khiến người ta nhìn một cái liền thèm thuồng ngay lập tức. Bên cạnh còn có hai đĩa tráng miệng, một đĩa trái cây tổng hợp, một đĩa bánh ngọt như ý, đều cực kỳ tinh xảo hấp dẫn.
Ăn cái gì cũng muốn cảnh đẹp ý vui, Nhạc Trường Tín xem như biết rõ khẩu vị của Tự Cẩm, do đó tạo hình, trình bày thức ăn đều cực kỳ dụng tâm. Phối hợp với trà lài, mấy đĩa thức ăn đều bị Tự Cẩm ăn hết một nửa. Lúc Tiêu Kỳ đến, Tự Cẩm đang tự mình ôm bụng đi dạo trong vườn hoa.
Điểm tốt của Di Cùng hiên chính là chỗ này, khuôn viên rộng rãi nên trong sân còn có thể kiến tạo ra một vườn hoa nhỏ. Trước kia trong này đều là để đặt sân khấu diễn, dựng những sân khấu thật dài thật lớn nên diện tích không hề nhỏ. Kể từ khi Tự Cẩm vào ở, trong này đương nhiên không thể lại xếp đặt sân khấu nữa. Do đó để một sân rộng trống trải như vậy Tự Cẩm cảm thấy quá lãng phí, dứt khoát sai người ta lấy các loại hoa cỏ từ Ngự Hoa viên mang tới đây trồng. Muốn tiêu thực phải đi vòng quanh mới tốt nên Tự Cẩm cố ý sai tạo hình thành hình chữ H, những con đường nhỏ ở giữa đều dùng đá cuội trải thành, người đi trong đó, xung quanh đều là hoa thơm cỏ lạ, quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tiêu Kỳ đến liền nhìn thấy Tự Cẩm đang đứng trước một cây thược dược, cúi đầu ngửi hoa. Người so với hoa còn kiều diễm hơn. Ánh nắng chiều tà rơi trên người nàng, giống như yêu hoa giữa muôn loài hoa vậy. Tự Cẩm vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, không nghĩ tới lúc này chỉ nhìn nét mặt nàng nghiêng nghiêng trong ráng chiều rọi chiếu lại giống như một tiên nữ trên thiên giới, làm người ta không dám chạm tới.
Quản Trường An vừa định thông báo thì bị Tiêu Kỳ giơ tay, Quản Trường An vừa thấy lập tức khom người lui qua một bên, nháy mắt ra hiệu mấy người trong sân đều tránh đi hết.
Nhất thời trong sân yên tĩnh, Tiêu Kỳ nhấc chân đi qua, Tự Cẩm nghe được tiếng bước chân, liền quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy Tiêu Kỳ mặc một bộ hoàng bào màu đen viền vàng thêu rồng lượn chậm rãi đi đến. Dưới trời chiều, ánh mặt trời phủ lên hắn một quầng sáng màu vàng khiến Tự Cẩm không khỏi nheo mắt lại. Mắt sáng mày rậm, mũi cao môi mỏng, đường nét sắc bén như đao khắc dường như cũng bị ánh chiều tà làm dịu dàng đi mấy lần, bất giác trái tim đập dồn dập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro