Thiếp mời của Quý phi (cuối)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Editor: Hương Cỏ
"Tính tình càng lúc càng lớn gan, ngay cả Quản Trường An cũng bị nàng sai sử." Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cầm lấy bút gạch gạch xóa xóa trong danh sách, lắc đầu cười một tiếng, cũng không có nói gì thêm khiến Tự Cẩm lo lắng. Lần này ra ngoài nhất định sẽ bận rộn nhiều việc, cho nên nếu nàng không biết thì cũng không muốn làm cho nàng lo lắng.
"Người mà đang giải quyết công vụ thì làm gì còn nhớ giờ giấc nữa. Bình thường trong cung còn có thiếp nhắc nhở, ra ngoài sẽ không còn ai quản Hoàng thượng hết. Không để Quản Trường An giám sát người thì để ai đây, ai dám chứ." Tự Cẩm rất bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy còn có quá nhiều chuyện cần lo, trùng trùng thở dài.
Tiêu Kỳ liền dắt tay Tự Cẩm đi vào nội điện, xem nàng nhíu lông mày lại y như một bà lão phu nhân, nhịn không được cười phá lên, kéo người ôm vào lòng, "Ta đáp ứng nàng sẽ chăm sóc mình thật tốt."
"Phải nhớ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ. Không được đốt đèn đến nửa đêm không chịu ngủ." Tự Cẩm nhân cơ hội nói điều kiện.
Tiêu Kỳ cười gật gật đầu, Tự Cẩm mới thở phào một hơi, "Đây là miệng vàng lời ngọc, từng câu từng chữ đều nặng như núi, sau này trở về mà Người gầy đi thiếp sẽ không vui đâu." Tự Cẩm biết rõ Quản Trường An chắc chắn sẽ không tùy ý nói chuyện của hoàng đế, cho nên hỏi thăm Quản Trường An cái gì căn bản là không được, cứ trực tiếp dùng cách đơn giản thô bạo mà thôi.
Gầy, khẳng định chính là không nghe lời!
Tiêu Kỳ:...
Thật sự là... Không lẽ trí tuệ của nàng đều nhắm hết trên người hắn sao, ngay cả biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.
Ba ngày sau Tiêu Kỳ sẽ phải xuất kinh. Phương bắc đang mưa tuyết, đường thủy không đi được, chỉ có thể ngồi xe. Đường đi cũng không phải là đường nhựa hiện đại, cho dù là đường lớn cũng rất xóc nảy. Tự Cẩm cố ý làm một cái gối dựa thật lớn, thật mềm mại, lúc ấy đưa cho Tiêu Kỳ xem, "Đặt gối này vào xe của Hoàng thượng, lúc mệt mỏi thì dựa vào nằm. Thêm lông mềm và làm rộng hơn, lúc đó người sẽ cảm thấy thoải mái."
Không lẽ coi hắn như người giấy sao? Nhưng cầm lấy đặt sau lưng dựa vào, Tiêu Kỳ cũng thật sự cảm thấy rất thoải mái, rất hài lòng gật gật đầu, "Cái này không tệ."
"Đó là đương nhiên." Nhớ năm đó nàng ra ngoài du lịch, ngồi trên xe lâu thì đau lưng, đau cổ. Cho nên mỗi lần đi đều mang theo một cái gối mềm cho vào túi du lịch. Khi đó không có điều kiện, cũng không có xe ngựa xa hoa rộng rãi như trong cung để nàng hưởng thụ. Nhưng Tiêu Kỳ thì khác, gối mềm lớn này đặt trong xe ngựa của Tiêu Kỳ vẫn được."Sau khi người ngồi xe ngựa một thời gian sẽ bị mỏi lưng mỏi cổ, lúc ấy dựa vào gối này sẽ đỡ mỏi hơn."
"Nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Tự Cẩm cất kỹ mọi thứ, sai Vân Thường và Khương cô cô gói ghém lại, buổi chiều Quản Trường An sẽ đến lấy đi. Làm xong hết mấy việc này Tự Cẩm mới ngồi xuống. Lại nghĩ tới con trai ở phòng bên đã không gặp từ trưa bèn đi sang bế con trai lại. Tiểu tử bị vắng vẻ từ trưa, hừ hừ biểu lộ rất không vui.
Tự Cẩm liền ôm con trai nói: “Phụ hoàng con sắp phải đi xa nhà, mẫu phi giúp người thu thập hành lý, không được ghen tị chứ."
Tiêu Kỳ:...
Ly biệt lúc nào cũng có cảm giác ưu thương. Dù Tự Cẩm tự nói với mình là một người hiện đại, ngươi phải kiên cường, làm sao lại giống oán phụ khuê trung cổ đại, không có tiền đồ.
Nhưng nàng vẫn thật sự là không có tiền đồ. Buổi tối trước ngày Tiêu Kỳ đi, hắn vốn phải đi tới cung của Hoàng hậu. Kết quả Tiêu Kỳ chỉ đi sang hoàng hậu ngồi trong chốc lát, dặn dò mấy chuyện trong cung, sau đó trở lại Hợp Nghi Điện.
Không chỉ đi sang chỗ hoàng hậu, Tiêu Kỳ bắt đầu từ Thọ Khang Cung đi một vòng, tới chỗ hoàng hậu ngồi khá lâu, sau đó cuối cùng về Hợp Nghi Điện. Trước khi Hoàng thượng xuất cung phải từ biệt mọi người, đều là nhưng tần phi có địa vị thể diện. Trừ Hoàng hậu nương nương là chính cung quốc mẫu, chỗ Quý phi, Hiền phi, Mai Phi, Khúc phi Tiêu Kỳ đều đi qua. Đương nhiên cuối cùng ngủ lại Hợp Nghi Điện. Tự Cẩm tự nhiên lại bị người ta hâm mộ ghen ghét một phen.
Ngày hôm sau, trời còn tối, Tiêu Kỳ định lặng lẽ thức dậy. Kết quả hắn vừa động, Tự Cẩm liền mở mắt dậy theo.
Hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, còn đoạt việc chải đầu của thái giám, chính mình buộc lại cho Tiêu Kỳ. Từ đầu tới đuôi Tự Cẩm đều cười rất vui vẻ. Tiêu Kỳ cúi đầu xem nàng choàng đai lưng cho mình bèn giơ tay ra, kéo người vào lòng, cúi đầu thì thầm vào tai nàng: "Nhớ kỹ lời của ta, lúc ta không ở trong cung, nếu gặp phải chuyện gì thì đi tìm hoàng hậu."Tự Cẩm cười vâng lời, "Thiếp biết rồi, người cứ yên tâm. Chờ sau khi người đi, thiếp chỉ ở Hợp Nghi Điện ôm con trai, cửa trước sau đều đóng kín, người khác muốn vào trong một bước cũng không dễ dàng." Hợp Nghi Điện là địa bàn thuộc về Tiêu Kỳ, không có lệnh bài, trừ phi thái hậu có thể trực tiếp xông tới, ngay cả Hoàng hậu nương nương đều không dám, có gì phải lo lắng chứ.
"Trong tay Đồng Ý có lệnh bài, nếu thật có chuyện xảy ra, nàng trực tiếp tìm hắn ta." Tiêu Kỳ vẫn không yên lòng lại dặn dò thêm một câu.
Tự Cẩm thật cảm thấy Tiêu Kỳ lo lắng quá nhiều. Nếu nàng ở trong cung của mình thì lo cũng đúng. Nhưng bây giờ nàng ở Hợp Nghi Điện. Người khác muốn ra tay kỳ thật cũng không thể nào. Hơn nữa, Đồng Ý ở lại đã biểu lộ rõ ràng thái độ của Tiêu Kỳ. Chỉ cần không phải não tàn, ai dám không có chuyện gì mà đắc tội nàng chứ.
Tự Cẩm cũng không có ý định tỏ ra tỷ muội tình thâm với nữ nhân trong hậu cung. Mọi người cùng tranh đoạt một nam nhân sống qua ngày. Trong tình thế như vậy thì làm gì còn thứ gọi là tỷ muội tình cảm. Cho nên, nếu phải vắt óc tranh đấu với bọn họ, nàng thà rằng đóng cửa, sống cuộc sống của mình, chờ Tiêu Kỳ trở về thì được rồi.
Trước khi đi là Tự Cẩm liên tục càu nhàu căn dặn dò mọi thứ mọi chuyện trên đường. Đợi đến lúc đi, lại đổi thành Tiêu Kỳ nói dông dài mãi không thôi.
Tự Cẩm giữ khuôn mặt bình tĩnh gật đầu không ngừng, cho đến khi hắn nói đủ rồi mới vung khăn tay tiễn người. Đi tới cửa, Tự Cẩm mới thật thương tâm, kéo tay Tiêu Kỳ, hơi cúi đầu nức nở khóc.
Trong lòng Tiêu Kỳ thở dài, ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên trán, "Chờ ta trở lại."
Sau đó, đầu cũng không quay lại sải bước rời đi.
Tiêu Kỳ đi rồi ngày đầu tiên hậu cung rất yên tĩnh, ngay cả tiệc thưởng tuyết của Quý phi cũng đều tạm thời hoãn lại.
Ngày thứ hai, Tự Cẩm ôm con trai, phải lo lắng sinh hoạt của tiểu tử nên cũng không có bao nhiêu tâm tư suy nghĩ những thứ tình yêu trai gái kia.
Ngày thứ tám, bây giờ Tự Cẩm cả ngày chơi với con trai. Đứa bé là liều thuốc hoàn hảo nhất chữa trị mọi đau buồn. Có một con trai lanh lợi đáng yêu như thế ở đây, toàn bộ tinh thần của nàng cũng không thể chất chứa được đau thương nữa.
Đại hoàng tử đã có thể lật người, mỗi ngày bé thích nhất là lăn tới lăn lui trên giường lớn, dạo này đây là trò chơi bé si mê nhất.
Vì con trai thích vậy nên Tự Cẩm không thể không thu dọn lại chiếc giường lớn đặt sát cửa sổ, cho bé một chỗ thật rộng để bé có thể chơi đùa thỏa thích. Sau đó lại sai người gói bọc lại tất cả dụng cụ trong phòng, bên trong bọc giấy, bên ngoài phủ thêm một lớp vải mềm.
Trong cung không cho phép làm mấy con rối hình người, đại khái sợ liên quan đến vu cổ, cho nên Tự Cẩm bèn làm cho con trai một loạt thú bông ngộ nghĩnh, có lớn có nhỏ, có con ếch, con hổ, con gấu... Một đống thú bông giống như mở vườn thú vậy, dạy con trai nhận thức động vật.
Tương lai nếu cả mèo và hổ cũng không phân biệt được thì mới thật làm trò cười cho người khác.
Từ khi Tự Cẩm bắt đầu áp dụng giáo dục con trai, nàng phát hiện một chuyện rất đáng ngạc nhiên. Trí nhớ của con trai rất tốt. Vật gì đặt ở đâu cũng nhớ, chuyện gì đọc bé nghe, đọc lần hai thì vẻ mặt biểu lộ bất mãn ngay. Hơn nữa đứa bé này có tật xấu y như cha, hình như có tính độc đoán từ nhỏ. Ví dụ như, đồ chơi nhất định phải xếp theo thứ tự từ lớn tới nhỏ. Những vật bé quen dùng đặt ở vị trí nào thì không được phép thay đổi. Hơn nữa y phục mà bẩn thì nhất định tự mình kéo xuống cởi ra. Mặc dù mới có mấy tháng thì sao bé làm được nhưng thật sự rất khôi hài.
Có con trai nghịch ngợm thông minh làm bạn, Tự Cẩm cảm thấy ly biệt cũng không phải là chuyện khó có thể chịu đựng như vậy. Sau đó, vì không để cho Tiêu Kỳ bị hoa dại mê mắt, nàng quyết định bắt đầu viết thư nhà!
Phong thư nhà đầu tiên, Tự Cẩm liền oán hận con trai gây đủ loại phiền toái, quả thực giống y như hắn, cuối cùng … cuối cùng, Tự Cẩm luyện da mặt cực kỳ dày viết, Hoàng thượng phải nhớ mỗi ngày đều nghĩ tới thiếp!
Hồi âm của Tiêu Kỳ thì chậm hơn nhiều. Đợi đến khi Tự Cẩm nhận được thư trả lời đầu tiên của Tiêu Kỳ, thì bữa tiệc thưởng tuyết dang dở của Quý phi trở thành tiệc ngắm hoa mai. Tuyết trắng mai lạnh, thật là cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, Hoa cô cô bên cạnh quý phi tự mình đến mời Tự Cẩm. Tự Cẩm nhìn phong thiếp mời cảm thấy cực kỳ phỏng tay.
"Tính tình càng lúc càng lớn gan, ngay cả Quản Trường An cũng bị nàng sai sử." Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cầm lấy bút gạch gạch xóa xóa trong danh sách, lắc đầu cười một tiếng, cũng không có nói gì thêm khiến Tự Cẩm lo lắng. Lần này ra ngoài nhất định sẽ bận rộn nhiều việc, cho nên nếu nàng không biết thì cũng không muốn làm cho nàng lo lắng.
"Người mà đang giải quyết công vụ thì làm gì còn nhớ giờ giấc nữa. Bình thường trong cung còn có thiếp nhắc nhở, ra ngoài sẽ không còn ai quản Hoàng thượng hết. Không để Quản Trường An giám sát người thì để ai đây, ai dám chứ." Tự Cẩm rất bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy còn có quá nhiều chuyện cần lo, trùng trùng thở dài.
Tiêu Kỳ liền dắt tay Tự Cẩm đi vào nội điện, xem nàng nhíu lông mày lại y như một bà lão phu nhân, nhịn không được cười phá lên, kéo người ôm vào lòng, "Ta đáp ứng nàng sẽ chăm sóc mình thật tốt."
"Phải nhớ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ. Không được đốt đèn đến nửa đêm không chịu ngủ." Tự Cẩm nhân cơ hội nói điều kiện.
Tiêu Kỳ cười gật gật đầu, Tự Cẩm mới thở phào một hơi, "Đây là miệng vàng lời ngọc, từng câu từng chữ đều nặng như núi, sau này trở về mà Người gầy đi thiếp sẽ không vui đâu." Tự Cẩm biết rõ Quản Trường An chắc chắn sẽ không tùy ý nói chuyện của hoàng đế, cho nên hỏi thăm Quản Trường An cái gì căn bản là không được, cứ trực tiếp dùng cách đơn giản thô bạo mà thôi.
Gầy, khẳng định chính là không nghe lời!
Tiêu Kỳ:...
Thật sự là... Không lẽ trí tuệ của nàng đều nhắm hết trên người hắn sao, ngay cả biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.
Ba ngày sau Tiêu Kỳ sẽ phải xuất kinh. Phương bắc đang mưa tuyết, đường thủy không đi được, chỉ có thể ngồi xe. Đường đi cũng không phải là đường nhựa hiện đại, cho dù là đường lớn cũng rất xóc nảy. Tự Cẩm cố ý làm một cái gối dựa thật lớn, thật mềm mại, lúc ấy đưa cho Tiêu Kỳ xem, "Đặt gối này vào xe của Hoàng thượng, lúc mệt mỏi thì dựa vào nằm. Thêm lông mềm và làm rộng hơn, lúc đó người sẽ cảm thấy thoải mái."
Không lẽ coi hắn như người giấy sao? Nhưng cầm lấy đặt sau lưng dựa vào, Tiêu Kỳ cũng thật sự cảm thấy rất thoải mái, rất hài lòng gật gật đầu, "Cái này không tệ."
"Đó là đương nhiên." Nhớ năm đó nàng ra ngoài du lịch, ngồi trên xe lâu thì đau lưng, đau cổ. Cho nên mỗi lần đi đều mang theo một cái gối mềm cho vào túi du lịch. Khi đó không có điều kiện, cũng không có xe ngựa xa hoa rộng rãi như trong cung để nàng hưởng thụ. Nhưng Tiêu Kỳ thì khác, gối mềm lớn này đặt trong xe ngựa của Tiêu Kỳ vẫn được."Sau khi người ngồi xe ngựa một thời gian sẽ bị mỏi lưng mỏi cổ, lúc ấy dựa vào gối này sẽ đỡ mỏi hơn."
"Nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự Cẩm cất kỹ mọi thứ, sai Vân Thường và Khương cô cô gói ghém lại, buổi chiều Quản Trường An sẽ đến lấy đi. Làm xong hết mấy việc này Tự Cẩm mới ngồi xuống. Lại nghĩ tới con trai ở phòng bên đã không gặp từ trưa bèn đi sang bế con trai lại. Tiểu tử bị vắng vẻ từ trưa, hừ hừ biểu lộ rất không vui.
Tự Cẩm liền ôm con trai nói: “Phụ hoàng con sắp phải đi xa nhà, mẫu phi giúp người thu thập hành lý, không được ghen tị chứ."
Tiêu Kỳ:...
Ly biệt lúc nào cũng có cảm giác ưu thương. Dù Tự Cẩm tự nói với mình là một người hiện đại, ngươi phải kiên cường, làm sao lại giống oán phụ khuê trung cổ đại, không có tiền đồ.
Nhưng nàng vẫn thật sự là không có tiền đồ. Buổi tối trước ngày Tiêu Kỳ đi, hắn vốn phải đi tới cung của Hoàng hậu. Kết quả Tiêu Kỳ chỉ đi sang hoàng hậu ngồi trong chốc lát, dặn dò mấy chuyện trong cung, sau đó trở lại Hợp Nghi Điện.
Không chỉ đi sang chỗ hoàng hậu, Tiêu Kỳ bắt đầu từ Thọ Khang Cung đi một vòng, tới chỗ hoàng hậu ngồi khá lâu, sau đó cuối cùng về Hợp Nghi Điện. Trước khi Hoàng thượng xuất cung phải từ biệt mọi người, đều là nhưng tần phi có địa vị thể diện. Trừ Hoàng hậu nương nương là chính cung quốc mẫu, chỗ Quý phi, Hiền phi, Mai Phi, Khúc phi Tiêu Kỳ đều đi qua. Đương nhiên cuối cùng ngủ lại Hợp Nghi Điện. Tự Cẩm tự nhiên lại bị người ta hâm mộ ghen ghét một phen.
Ngày hôm sau, trời còn tối, Tiêu Kỳ định lặng lẽ thức dậy. Kết quả hắn vừa động, Tự Cẩm liền mở mắt dậy theo.
Hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, còn đoạt việc chải đầu của thái giám, chính mình buộc lại cho Tiêu Kỳ. Từ đầu tới đuôi Tự Cẩm đều cười rất vui vẻ. Tiêu Kỳ cúi đầu xem nàng choàng đai lưng cho mình bèn giơ tay ra, kéo người vào lòng, cúi đầu thì thầm vào tai nàng: "Nhớ kỹ lời của ta, lúc ta không ở trong cung, nếu gặp phải chuyện gì thì đi tìm hoàng hậu."Tự Cẩm cười vâng lời, "Thiếp biết rồi, người cứ yên tâm. Chờ sau khi người đi, thiếp chỉ ở Hợp Nghi Điện ôm con trai, cửa trước sau đều đóng kín, người khác muốn vào trong một bước cũng không dễ dàng." Hợp Nghi Điện là địa bàn thuộc về Tiêu Kỳ, không có lệnh bài, trừ phi thái hậu có thể trực tiếp xông tới, ngay cả Hoàng hậu nương nương đều không dám, có gì phải lo lắng chứ.
"Trong tay Đồng Ý có lệnh bài, nếu thật có chuyện xảy ra, nàng trực tiếp tìm hắn ta." Tiêu Kỳ vẫn không yên lòng lại dặn dò thêm một câu.
Tự Cẩm thật cảm thấy Tiêu Kỳ lo lắng quá nhiều. Nếu nàng ở trong cung của mình thì lo cũng đúng. Nhưng bây giờ nàng ở Hợp Nghi Điện. Người khác muốn ra tay kỳ thật cũng không thể nào. Hơn nữa, Đồng Ý ở lại đã biểu lộ rõ ràng thái độ của Tiêu Kỳ. Chỉ cần không phải não tàn, ai dám không có chuyện gì mà đắc tội nàng chứ.
Tự Cẩm cũng không có ý định tỏ ra tỷ muội tình thâm với nữ nhân trong hậu cung. Mọi người cùng tranh đoạt một nam nhân sống qua ngày. Trong tình thế như vậy thì làm gì còn thứ gọi là tỷ muội tình cảm. Cho nên, nếu phải vắt óc tranh đấu với bọn họ, nàng thà rằng đóng cửa, sống cuộc sống của mình, chờ Tiêu Kỳ trở về thì được rồi.
Trước khi đi là Tự Cẩm liên tục càu nhàu căn dặn dò mọi thứ mọi chuyện trên đường. Đợi đến lúc đi, lại đổi thành Tiêu Kỳ nói dông dài mãi không thôi.
Tự Cẩm giữ khuôn mặt bình tĩnh gật đầu không ngừng, cho đến khi hắn nói đủ rồi mới vung khăn tay tiễn người. Đi tới cửa, Tự Cẩm mới thật thương tâm, kéo tay Tiêu Kỳ, hơi cúi đầu nức nở khóc.
Trong lòng Tiêu Kỳ thở dài, ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên trán, "Chờ ta trở lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, đầu cũng không quay lại sải bước rời đi.
Tiêu Kỳ đi rồi ngày đầu tiên hậu cung rất yên tĩnh, ngay cả tiệc thưởng tuyết của Quý phi cũng đều tạm thời hoãn lại.
Ngày thứ hai, Tự Cẩm ôm con trai, phải lo lắng sinh hoạt của tiểu tử nên cũng không có bao nhiêu tâm tư suy nghĩ những thứ tình yêu trai gái kia.
Ngày thứ tám, bây giờ Tự Cẩm cả ngày chơi với con trai. Đứa bé là liều thuốc hoàn hảo nhất chữa trị mọi đau buồn. Có một con trai lanh lợi đáng yêu như thế ở đây, toàn bộ tinh thần của nàng cũng không thể chất chứa được đau thương nữa.
Đại hoàng tử đã có thể lật người, mỗi ngày bé thích nhất là lăn tới lăn lui trên giường lớn, dạo này đây là trò chơi bé si mê nhất.
Vì con trai thích vậy nên Tự Cẩm không thể không thu dọn lại chiếc giường lớn đặt sát cửa sổ, cho bé một chỗ thật rộng để bé có thể chơi đùa thỏa thích. Sau đó lại sai người gói bọc lại tất cả dụng cụ trong phòng, bên trong bọc giấy, bên ngoài phủ thêm một lớp vải mềm.
Trong cung không cho phép làm mấy con rối hình người, đại khái sợ liên quan đến vu cổ, cho nên Tự Cẩm bèn làm cho con trai một loạt thú bông ngộ nghĩnh, có lớn có nhỏ, có con ếch, con hổ, con gấu... Một đống thú bông giống như mở vườn thú vậy, dạy con trai nhận thức động vật.
Tương lai nếu cả mèo và hổ cũng không phân biệt được thì mới thật làm trò cười cho người khác.
Từ khi Tự Cẩm bắt đầu áp dụng giáo dục con trai, nàng phát hiện một chuyện rất đáng ngạc nhiên. Trí nhớ của con trai rất tốt. Vật gì đặt ở đâu cũng nhớ, chuyện gì đọc bé nghe, đọc lần hai thì vẻ mặt biểu lộ bất mãn ngay. Hơn nữa đứa bé này có tật xấu y như cha, hình như có tính độc đoán từ nhỏ. Ví dụ như, đồ chơi nhất định phải xếp theo thứ tự từ lớn tới nhỏ. Những vật bé quen dùng đặt ở vị trí nào thì không được phép thay đổi. Hơn nữa y phục mà bẩn thì nhất định tự mình kéo xuống cởi ra. Mặc dù mới có mấy tháng thì sao bé làm được nhưng thật sự rất khôi hài.
Có con trai nghịch ngợm thông minh làm bạn, Tự Cẩm cảm thấy ly biệt cũng không phải là chuyện khó có thể chịu đựng như vậy. Sau đó, vì không để cho Tiêu Kỳ bị hoa dại mê mắt, nàng quyết định bắt đầu viết thư nhà!
Phong thư nhà đầu tiên, Tự Cẩm liền oán hận con trai gây đủ loại phiền toái, quả thực giống y như hắn, cuối cùng … cuối cùng, Tự Cẩm luyện da mặt cực kỳ dày viết, Hoàng thượng phải nhớ mỗi ngày đều nghĩ tới thiếp!
Hồi âm của Tiêu Kỳ thì chậm hơn nhiều. Đợi đến khi Tự Cẩm nhận được thư trả lời đầu tiên của Tiêu Kỳ, thì bữa tiệc thưởng tuyết dang dở của Quý phi trở thành tiệc ngắm hoa mai. Tuyết trắng mai lạnh, thật là cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, Hoa cô cô bên cạnh quý phi tự mình đến mời Tự Cẩm. Tự Cẩm nhìn phong thiếp mời cảm thấy cực kỳ phỏng tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro