Thiếp sẽ không thay đổi, nhưng cẩn trọng hơn (3)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Tiêu Kỳ cảm xúc nao
nao, nghĩ tới Quý phi và Hoàng hậu, tâm trạng cũng có mấy phần phiền
muộn không rõ. Hắn đã từng nghĩ đối tốt với các nàng, nếu đã gả hắn làm
vợ, làm phi thì phải có lập trường kiên định đứng bên hắn mới đúng chứ.
Nhưng hắn lại không thể ngờ được, người bên gối nhưng lòng lại hướng bên ngoài. Các nàng chỉ muốn từ chỗ hắn mưu cầu lợi ích cho gia tộc mình
càng nhiều càng tốt, chưa từng nghĩ tới những khó khăn gian nan của hắn. Hoàng hậu coi trọng gắt gao Tiền tài tử tựa như con mắt của mình, nàng
ta thật sự nghĩ hắn không biết rõ nàng đang suy nghĩ gì sao?
Sau khi Quý phi có thai thì hành động trái ngược với ngày thường, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung không bước chân ra khỏi cửa. Trước đây còn ghen tuông, tranh thủ tình cảm, giờ hoàn toàn chẳng quan tâm. Trong mắt nàng ta, đứa bé trong bụng còn quan trọng hơn là hoàng đế như hắn. Thậm chí hắn còn có suy nghĩ, nếu như quý phi bình an sinh hạ con trai, trong tương lai đại thần kia không có cách nào khống chế hắn sẽ cấu kết với nhau ủng hộ ấu tử đăng cơ, ép hắn ốm chết?
Rốt cục Tự Cẩm còn nhỏ tuổi, suy nghĩ lương thiện là tốt nhưng hắn sẽ không cho phép đứa bé này bình an sinh ra. Nhà Quý phi có đứa bé này thì vị trí hoàng đế kia hắn có thể ngồi vững hay không khó mà nói. Nếu để cho con trai của mình trở thành công cụ cho mấy thế gia sĩ tộc tranh quyền đoạt lợi, hắn thà rằng để đứa bé sớm luân hồi...
Có điều, hắn không thể nói cho Tự Cẩm biết những điều này. Nàng tâm tư thuần khiết thiện lương, nếu biết hắn nảy sinh ý tưởng đen tối ác độc như vậy, không hiểu rõ sẽ bị dọa khiếp, từ đó xa lánh hắn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ bất giác nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm thì thấy nàng rúc vào cạnh mình, tay nắm tay áo của mình đang ngủ say...
Tiêu Kỳ đột nhiên rất hâm mộ nàng, có thể sống vô tư vô lự thế này, chỉ thoáng chốc là có thể đi vào trong giấc mộng, ai nói không phải là một loại phúc khí chứ?
Khi Tự Cẩm tỉnh lại, Tiêu Kỳ đã trở về Sùng Minh Điện. Vân Thường vội vàng hầu hạ nàng đứng dậy, rửa mặt sau đó nói: "Chủ tử, nửa canh giờ trước Đồng cô cô đến."
Tự Cẩm sững sờ, "Có nói chuyện gì không?"
Vân Thường lắc lắc đầu, "Nghe nô tỳ báo chủ tử còn đang ngủ, Đồng cô cô cũng không nói gì liền đi ngay. Nô tỳ cũng không biết bà ta đến làm gì, hình như đến thám thính thôi."
"Nếu đã không nói gì thì chính là không có chuyện gì." Tự Cẩm nói thẳng, bây giờ nàng có thể không gây chuyện liền không gây chuyện.
"Vâng." Vân Thường khẽ đáp.
Trên triều đình việc chuyển khẩu tiếp tục được đưa ra tranh cãi gay gắt, Tự Cẩm ở trong hậu cung không thể biết được sự kịch liệt của nó. Nhưng mấy ngày liên tiếp Tiêu Kỳ chưa đặt chân vào hậu cung cũng khiến cho người người cảm giác được sắp có bão gió lớn xảy ra. Thời tiết càng ngày càng lạnh, chuyện chuyển khẩu phải vào xuân mới có thể làm nhưng cứ an bài mọi sự thỏa đáng trước đã, làm sao để việc chuyển khẩu diễn ra thuận lợi mới là việc quan trọng nhất.
Chuyện này phụ thân nàng là người thi hành, coi như ván đã đóng thuyền. Cho dù Tự Cẩm không biết rõ trận bão trên triều đình nhưng nàng biết việc này rất khó khăn gian nan. Mặc dù trên triều đình chư vị quan viên cũng không ai muốn chính mình thi hành việc chuyển khẩu nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ nguyện ý để Tô Hưng Vũ đụng chạm đến ích lợi của bọn họ. Kế hoạch chuyển khẩu rất hao tốn người và của, chỉ cần buông lỏng chút cũng có tiền bạc khổng lồ, cho nên bị người khác để mắt tới là chuyện đương nhiên.
Qua mấy ngày không vào hậu cung, lần đầu tiên Tiêu Kỳ vào là đi tới Trường Nhạc cung. Hành vi này giống như hòn đá ném xuống mặt nước phẳng lặng. Nhưng điều này cũng chưa được tính là gì, tin tức sau đó càng làm cho người ta khiếp sợ hơn cũng tới. Trên triều đình, Hoàng thượng công khai tuyên bố, nếu Quý phi bình an sinh hạ hoàng tự sẽ đặc xá thiên hạ, mở khoa thi, cả nước cùng vui mừng, quan dân cùng hân hoan.
Hoàng hậu Đại Vực chưa sinh con nên người nhà cũng chưa bao giờ có vinh hạnh đặc biệt này. Quý phi còn chưa sinh hạ hoàng tử cũng đã vinh quang như thế, như vậy nếu sinh con trai thì tương lai của đứa bé này sẽ vinh quang tới cỡ nào?
Trên triều đình Tô gia và Sở gia bỗng chốc thành hai phe đối lập. Trong hậu cung Tự Cẩm cũng cảm giác được gió lốc kia đang ùn ùn kéo tới mãnh liệt, khiến người ta không thể không tập trung tinh lực đề phòng.
Sau khi Quý phi có thai thì hành động trái ngược với ngày thường, nàng ta ở trong Trường Nhạc Cung không bước chân ra khỏi cửa. Trước đây còn ghen tuông, tranh thủ tình cảm, giờ hoàn toàn chẳng quan tâm. Trong mắt nàng ta, đứa bé trong bụng còn quan trọng hơn là hoàng đế như hắn. Thậm chí hắn còn có suy nghĩ, nếu như quý phi bình an sinh hạ con trai, trong tương lai đại thần kia không có cách nào khống chế hắn sẽ cấu kết với nhau ủng hộ ấu tử đăng cơ, ép hắn ốm chết?
Rốt cục Tự Cẩm còn nhỏ tuổi, suy nghĩ lương thiện là tốt nhưng hắn sẽ không cho phép đứa bé này bình an sinh ra. Nhà Quý phi có đứa bé này thì vị trí hoàng đế kia hắn có thể ngồi vững hay không khó mà nói. Nếu để cho con trai của mình trở thành công cụ cho mấy thế gia sĩ tộc tranh quyền đoạt lợi, hắn thà rằng để đứa bé sớm luân hồi...
Có điều, hắn không thể nói cho Tự Cẩm biết những điều này. Nàng tâm tư thuần khiết thiện lương, nếu biết hắn nảy sinh ý tưởng đen tối ác độc như vậy, không hiểu rõ sẽ bị dọa khiếp, từ đó xa lánh hắn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ bất giác nghiêng đầu nhìn Tự Cẩm thì thấy nàng rúc vào cạnh mình, tay nắm tay áo của mình đang ngủ say...
Tiêu Kỳ đột nhiên rất hâm mộ nàng, có thể sống vô tư vô lự thế này, chỉ thoáng chốc là có thể đi vào trong giấc mộng, ai nói không phải là một loại phúc khí chứ?
Khi Tự Cẩm tỉnh lại, Tiêu Kỳ đã trở về Sùng Minh Điện. Vân Thường vội vàng hầu hạ nàng đứng dậy, rửa mặt sau đó nói: "Chủ tử, nửa canh giờ trước Đồng cô cô đến."
Tự Cẩm sững sờ, "Có nói chuyện gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Thường lắc lắc đầu, "Nghe nô tỳ báo chủ tử còn đang ngủ, Đồng cô cô cũng không nói gì liền đi ngay. Nô tỳ cũng không biết bà ta đến làm gì, hình như đến thám thính thôi."
"Nếu đã không nói gì thì chính là không có chuyện gì." Tự Cẩm nói thẳng, bây giờ nàng có thể không gây chuyện liền không gây chuyện.
"Vâng." Vân Thường khẽ đáp.
Trên triều đình việc chuyển khẩu tiếp tục được đưa ra tranh cãi gay gắt, Tự Cẩm ở trong hậu cung không thể biết được sự kịch liệt của nó. Nhưng mấy ngày liên tiếp Tiêu Kỳ chưa đặt chân vào hậu cung cũng khiến cho người người cảm giác được sắp có bão gió lớn xảy ra. Thời tiết càng ngày càng lạnh, chuyện chuyển khẩu phải vào xuân mới có thể làm nhưng cứ an bài mọi sự thỏa đáng trước đã, làm sao để việc chuyển khẩu diễn ra thuận lợi mới là việc quan trọng nhất.
Chuyện này phụ thân nàng là người thi hành, coi như ván đã đóng thuyền. Cho dù Tự Cẩm không biết rõ trận bão trên triều đình nhưng nàng biết việc này rất khó khăn gian nan. Mặc dù trên triều đình chư vị quan viên cũng không ai muốn chính mình thi hành việc chuyển khẩu nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ nguyện ý để Tô Hưng Vũ đụng chạm đến ích lợi của bọn họ. Kế hoạch chuyển khẩu rất hao tốn người và của, chỉ cần buông lỏng chút cũng có tiền bạc khổng lồ, cho nên bị người khác để mắt tới là chuyện đương nhiên.
Qua mấy ngày không vào hậu cung, lần đầu tiên Tiêu Kỳ vào là đi tới Trường Nhạc cung. Hành vi này giống như hòn đá ném xuống mặt nước phẳng lặng. Nhưng điều này cũng chưa được tính là gì, tin tức sau đó càng làm cho người ta khiếp sợ hơn cũng tới. Trên triều đình, Hoàng thượng công khai tuyên bố, nếu Quý phi bình an sinh hạ hoàng tự sẽ đặc xá thiên hạ, mở khoa thi, cả nước cùng vui mừng, quan dân cùng hân hoan.
Hoàng hậu Đại Vực chưa sinh con nên người nhà cũng chưa bao giờ có vinh hạnh đặc biệt này. Quý phi còn chưa sinh hạ hoàng tử cũng đã vinh quang như thế, như vậy nếu sinh con trai thì tương lai của đứa bé này sẽ vinh quang tới cỡ nào?
Trên triều đình Tô gia và Sở gia bỗng chốc thành hai phe đối lập. Trong hậu cung Tự Cẩm cũng cảm giác được gió lốc kia đang ùn ùn kéo tới mãnh liệt, khiến người ta không thể không tập trung tinh lực đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro