Tính toán của Hoàng hậu
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Editor : Hương Cỏ
Tiêu Kỳ vén mành đi tới liền nhìn thấy Tự Cẩm đang cau mày ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn được chăm sóc kỹ lưỡng sau khi bị thương hơi ửng hồng, nước da trơn nhẵn bóng loáng, chỉ có hai hàng lông mày sít sao nhíu lại cùng một chỗ, như thể viết được thành một chữ “Giang” lớn.
Nhìn gương mặt thiên chân hồn nhiên đẹp như bạch ngọc không tỳ vết lại liên tiếp hết lần này tới lần khác tỏ ra khổ đại thâm cừu như thế, Tiêu Kỳ liền cười hỏi: "Lại sao rồi, ai lại chọc giận nàng ư? Nếu là mấy kẻ nô tài không bớt lo kia thì cứ phạt rồi đuổi đi, kêu Nội Đình Phủ thay người khác là được, có đáng để nàng tức giận như thế này không."
Mấy người Vân Thường trong nháy mắt giật mình, đầu cúi xuống thấp hơn, rất sợ mình không cẩn thận liền bị Hoàng thượng đuổi đi.
Tự Cẩm nhìn mấy người Vân Thường bị dọa tới mức trắng bệch mặt, vội vàng nháy mắt khiến bọn họ lui xuống, rồi mỉm cười ngọt ngào với Tiêu Kỳ, "Hòang thượng đừng có dọa bọn họ, nhìn rất đáng sợ. Bọn họ đối với thiếp toàn tâm toàn ý, hầu hạ cực kỳ tận tâm." Kể từ sau lần bị thương này, Tự Cẩm có thể tinh tế cảm nhận được Tiêu Kỳ đối với nàng không giống với người khác. Coi nàng giống như một búp bê dễ vỡ, mỗi lần tới thăm nàng cũng muốn cẩn thận kiểm tra một lần.
Cảm giác được người khác che chở nâng niu trong lòng, dù Tự Cẩm thật sự là không muốn đếm xỉa cũng không thể được. Nữ nhân là sinh vật mẫn cảm nhất thiên hạ, người khác đối với ngươi tốt hoặc là không tốt, lúc nào cũng có thể nhạy cảm phát giác được. Còn sự tận tâm này là thật lòng hay là ngụy trang thì phải dựa vào sự đánh giá của chính mình.
Tiêu Kỳ đối với nàng... Thật sự khác so với trước đây, nhưng khác cụ thể như thế nào thì Tự Cẩm cũng một lời khó nói hết.
Nghe Tự Cẩm nửa thật nửa giả oán hận, Tiêu Kỳ không lưu chút tình cảm nói: "Nàng chính là quá mềm lòng, nếu không phải ta để Quản Trường An dạy dỗ bọn họ thay nàng, chưa chắc nàng có thể trói buộc được bọn họ." Mấy cung nhân này, rất nhiều người đều tiến cung từ thuở nhỏ, ở trong cung đã quen với việc xoay trở của thế gian, biết rõ cái gì gọi là lựa gió phất cờ. Tự Cẩm thông tuệ, nhưng có một điểm không tốt, luôn cảm thấy người khác cũng lương thiện như nàng. Nếu không phải hắn sai Quản Trường An quản lý giám sát chặt chẽ bọn Trần Đức An và Vân Thường, nếu hai người này liên kết ra tay, chỉ sợ Tự Cẩm cũng không thể phát hiện hành vi của bọn họ, bị bọn họ đâm sau lưng mà không biết.
Nhưng nàng ngốc vậy thì lại có phúc phần của kẻ ngốc. Trần Đức An và Vân Thường cũng còn xem như người tri ân đồ báo, ánh mắt của nàng vẫn còn coi như tinh tường.
Nếu Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ nghĩ về nàng như đóa bạch liên hoa thế, chỉ sợ sẽ cười gãy răng mất. Kỳ thật nàng đã cẩn thận quan sát Quản Trường An và Vân Thường, nếu không người bên cạnh đều không phải là người tốt, trung thành, sao nàng có thể ngủ yên giấc chứ?
Hắn cũng nghĩ cuộc sống của nàng quá đơn giản, may mà Tự Cẩm cũng không biết, nếu không thật sự là sẽ buồn bực chết.
Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ dọa mấy lần, vội vàng nói giúp Trần Đức An và Vân Thường: "Hoàng thượng đừng đánh bọn họ nhiều, trong viện tử này nhiều người như thế, cũng phải cho bọn họ chừa chút thể diện." Tự Cẩm cũng hơi thất vọng, trong vấn đề này nàng và Tiêu Kỳ có khoảng cách cực lớn.
Theo Tiêu Kỳ, cung nhân không nghe lời phải chịu phạt đòn, đánh còn không nghe lời thì đuổi ra ngoài. Hắn làm hoàng đế, đâu có nhiều thời gian đi dạy dỗ một nô tài như vậy. Ngươi không làm được việc thì sau ngươi còn có biết bao nhiêu người đang ao ước vị trí của ngươi, hắn không thiếu người để dùng. Tuy là phương thức quản lý đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả rất lớn. Chỉ cần nhìn Tiêu Kỳ trước đây vùng vẫy trong hoàn cảnh khó khăn như thế mà bên cạnh hắn không có bất cứ nô tài nào dám câu kết với mấy nhà thế gia cũng đủ hiểu rõ rồi.
Nhưng trong lòng Tự Cẩm rốt cục là không thể làm chuyện bá đạo như vậy. Nàng vẫn cảm thấy dùng tấm lòng cảm hóa con người, như vậy có thể trong ngoài một lòng. Nàng có thời gian từ từ bồi dưỡng bọn họ, không vội vàng. Nhưng lại không chịu nổi người bên cạnh sốt ruột. Vì vậy bây giờ nô tài trong Di Cùng hiên, chỉ cần Tiêu Kỳ vừa đến thì ai nấy đều sợ hãi như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Nhưng hiệu quả tốt là thật, ít nhất đối với mấy người đứng đầu như Trần Đức An, Vân Thường, Diện Mi nàng vẫn tin được. Tuy nhiên mấy tiểu cung nhân phía dưới nàng vẫn chưa dám tin tưởng. Nhưng dưới thủ đoạn thô bạo mạnh mẽ của Tiêu Kỳ, thật sự không xuất hiện kẻ phản đồ.
Mặc dù ý tưởng cách làm bất đồngnhưng rốt cục cũng là trăm sông đổ về một biển, hiệu quả không tệ, Tự Cẩm liền cảm thấy có Tiêu Kỳ thay nàng quản như vậy cũng không tồi.
Chính là đừng có động chút thì đánh người. Trần Đức An và Vân Thường còn phải quản lý người dưới, phải cho họ chút thể diện chứ.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm liền thở dài, nhưng rốt cục cũng không nói gì. Dù sao sau này khi đánh đừng để cho nàng biết là được. Hoàng hậu cũng tốt, Quý phi cũng tốt, mấy người đó thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, chỉ có Tự Cẩm mới cho rằng dùng trái tim cảm hóa lòng người. Nhưng mấy kẻ này, cho dù có thể không khuất phục trước sự hấp dẫn của lợi ích, lại chưa chắc có thể chịu được nếu bị uy hiếp.
Hắn ra tay độc ác sẽ tạo nên một cảm giác kinh sợ, để những người này, cho dù có bị người khác kiềm chế cũng không dám làm chuyện phản bội chủ tử, đó mới là kết quả hắn muốn.
Tiêu Kỳ nghiêng người dựa trên gối mềm kéo Tự Cẩm vào trong lòng, lại hỏi chuyện khi nãy, "Vừa rồi vì sao nhíu mày vậy?"
Tại sao lại hỏi chuyện này? Tự Cẩm đổi chủ đề, còn tưởng rằng hắn quên.
Nàng phải nói thế nào với hắn về chuyện đó đây? Chẳng lẽ nói với hắn, ta hoài nghi hai vợ lớn của ngươi đã có một hiệp nghị bí mật để tính kế ta ư? Đừng nói không có chứng cớ, cho dù là có chứng cớ, Tự Cẩm cũng biết những chuyện này không thể nói đơn giản vậy được. Có một số việc không thể đụng vào, có mấy lời không thể nói, không phải là không tín nhiệm, mà là khi mình còn chưa đủ quyền năng thì cần gì khiến hai bên lúng túng chứ?
Thấy Tự Cẩm lại nhíu mày, Tiêu Kỳ cũng không thúc giục nàng, chỉ nhắm mắt dưỡng thần chờ nàng trả lời.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, trong lòng thật sự sầu lo. Nàng cảm thấy rất bi thương, người này càng ngày càng hiểu rõ mình, hắn biết nàng nhất định sẽ nói cho hắn, cho nên mới không nóng nảy như thế. Tự Cẩm ngụy trang mình thành bạch liên hoa, nhưng ở trước mặt hắn, ngoại trừ chuyện xuyên việt, nàng thật sự chưa từng lừa gạt hắn. Những chuyện nói dối lừa người, một khi bắt đầu thì sẽ phải nói tiếp vô số lời nói dối để bù đắp. Cho nên nàng không nghĩ dối gạt hắn trong lúc hắn đang đối tốt với nàng.
Tiêu Kỳ vén mành đi tới liền nhìn thấy Tự Cẩm đang cau mày ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn được chăm sóc kỹ lưỡng sau khi bị thương hơi ửng hồng, nước da trơn nhẵn bóng loáng, chỉ có hai hàng lông mày sít sao nhíu lại cùng một chỗ, như thể viết được thành một chữ “Giang” lớn.
Nhìn gương mặt thiên chân hồn nhiên đẹp như bạch ngọc không tỳ vết lại liên tiếp hết lần này tới lần khác tỏ ra khổ đại thâm cừu như thế, Tiêu Kỳ liền cười hỏi: "Lại sao rồi, ai lại chọc giận nàng ư? Nếu là mấy kẻ nô tài không bớt lo kia thì cứ phạt rồi đuổi đi, kêu Nội Đình Phủ thay người khác là được, có đáng để nàng tức giận như thế này không."
Mấy người Vân Thường trong nháy mắt giật mình, đầu cúi xuống thấp hơn, rất sợ mình không cẩn thận liền bị Hoàng thượng đuổi đi.
Tự Cẩm nhìn mấy người Vân Thường bị dọa tới mức trắng bệch mặt, vội vàng nháy mắt khiến bọn họ lui xuống, rồi mỉm cười ngọt ngào với Tiêu Kỳ, "Hòang thượng đừng có dọa bọn họ, nhìn rất đáng sợ. Bọn họ đối với thiếp toàn tâm toàn ý, hầu hạ cực kỳ tận tâm." Kể từ sau lần bị thương này, Tự Cẩm có thể tinh tế cảm nhận được Tiêu Kỳ đối với nàng không giống với người khác. Coi nàng giống như một búp bê dễ vỡ, mỗi lần tới thăm nàng cũng muốn cẩn thận kiểm tra một lần.
Cảm giác được người khác che chở nâng niu trong lòng, dù Tự Cẩm thật sự là không muốn đếm xỉa cũng không thể được. Nữ nhân là sinh vật mẫn cảm nhất thiên hạ, người khác đối với ngươi tốt hoặc là không tốt, lúc nào cũng có thể nhạy cảm phát giác được. Còn sự tận tâm này là thật lòng hay là ngụy trang thì phải dựa vào sự đánh giá của chính mình.
Tiêu Kỳ đối với nàng... Thật sự khác so với trước đây, nhưng khác cụ thể như thế nào thì Tự Cẩm cũng một lời khó nói hết.
Nghe Tự Cẩm nửa thật nửa giả oán hận, Tiêu Kỳ không lưu chút tình cảm nói: "Nàng chính là quá mềm lòng, nếu không phải ta để Quản Trường An dạy dỗ bọn họ thay nàng, chưa chắc nàng có thể trói buộc được bọn họ." Mấy cung nhân này, rất nhiều người đều tiến cung từ thuở nhỏ, ở trong cung đã quen với việc xoay trở của thế gian, biết rõ cái gì gọi là lựa gió phất cờ. Tự Cẩm thông tuệ, nhưng có một điểm không tốt, luôn cảm thấy người khác cũng lương thiện như nàng. Nếu không phải hắn sai Quản Trường An quản lý giám sát chặt chẽ bọn Trần Đức An và Vân Thường, nếu hai người này liên kết ra tay, chỉ sợ Tự Cẩm cũng không thể phát hiện hành vi của bọn họ, bị bọn họ đâm sau lưng mà không biết.
Nhưng nàng ngốc vậy thì lại có phúc phần của kẻ ngốc. Trần Đức An và Vân Thường cũng còn xem như người tri ân đồ báo, ánh mắt của nàng vẫn còn coi như tinh tường.
Nếu Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ nghĩ về nàng như đóa bạch liên hoa thế, chỉ sợ sẽ cười gãy răng mất. Kỳ thật nàng đã cẩn thận quan sát Quản Trường An và Vân Thường, nếu không người bên cạnh đều không phải là người tốt, trung thành, sao nàng có thể ngủ yên giấc chứ?
Hắn cũng nghĩ cuộc sống của nàng quá đơn giản, may mà Tự Cẩm cũng không biết, nếu không thật sự là sẽ buồn bực chết.
Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ dọa mấy lần, vội vàng nói giúp Trần Đức An và Vân Thường: "Hoàng thượng đừng đánh bọn họ nhiều, trong viện tử này nhiều người như thế, cũng phải cho bọn họ chừa chút thể diện." Tự Cẩm cũng hơi thất vọng, trong vấn đề này nàng và Tiêu Kỳ có khoảng cách cực lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo Tiêu Kỳ, cung nhân không nghe lời phải chịu phạt đòn, đánh còn không nghe lời thì đuổi ra ngoài. Hắn làm hoàng đế, đâu có nhiều thời gian đi dạy dỗ một nô tài như vậy. Ngươi không làm được việc thì sau ngươi còn có biết bao nhiêu người đang ao ước vị trí của ngươi, hắn không thiếu người để dùng. Tuy là phương thức quản lý đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả rất lớn. Chỉ cần nhìn Tiêu Kỳ trước đây vùng vẫy trong hoàn cảnh khó khăn như thế mà bên cạnh hắn không có bất cứ nô tài nào dám câu kết với mấy nhà thế gia cũng đủ hiểu rõ rồi.
Nhưng trong lòng Tự Cẩm rốt cục là không thể làm chuyện bá đạo như vậy. Nàng vẫn cảm thấy dùng tấm lòng cảm hóa con người, như vậy có thể trong ngoài một lòng. Nàng có thời gian từ từ bồi dưỡng bọn họ, không vội vàng. Nhưng lại không chịu nổi người bên cạnh sốt ruột. Vì vậy bây giờ nô tài trong Di Cùng hiên, chỉ cần Tiêu Kỳ vừa đến thì ai nấy đều sợ hãi như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Nhưng hiệu quả tốt là thật, ít nhất đối với mấy người đứng đầu như Trần Đức An, Vân Thường, Diện Mi nàng vẫn tin được. Tuy nhiên mấy tiểu cung nhân phía dưới nàng vẫn chưa dám tin tưởng. Nhưng dưới thủ đoạn thô bạo mạnh mẽ của Tiêu Kỳ, thật sự không xuất hiện kẻ phản đồ.
Mặc dù ý tưởng cách làm bất đồngnhưng rốt cục cũng là trăm sông đổ về một biển, hiệu quả không tệ, Tự Cẩm liền cảm thấy có Tiêu Kỳ thay nàng quản như vậy cũng không tồi.
Chính là đừng có động chút thì đánh người. Trần Đức An và Vân Thường còn phải quản lý người dưới, phải cho họ chút thể diện chứ.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm liền thở dài, nhưng rốt cục cũng không nói gì. Dù sao sau này khi đánh đừng để cho nàng biết là được. Hoàng hậu cũng tốt, Quý phi cũng tốt, mấy người đó thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, chỉ có Tự Cẩm mới cho rằng dùng trái tim cảm hóa lòng người. Nhưng mấy kẻ này, cho dù có thể không khuất phục trước sự hấp dẫn của lợi ích, lại chưa chắc có thể chịu được nếu bị uy hiếp.
Hắn ra tay độc ác sẽ tạo nên một cảm giác kinh sợ, để những người này, cho dù có bị người khác kiềm chế cũng không dám làm chuyện phản bội chủ tử, đó mới là kết quả hắn muốn.
Tiêu Kỳ nghiêng người dựa trên gối mềm kéo Tự Cẩm vào trong lòng, lại hỏi chuyện khi nãy, "Vừa rồi vì sao nhíu mày vậy?"
Tại sao lại hỏi chuyện này? Tự Cẩm đổi chủ đề, còn tưởng rằng hắn quên.
Nàng phải nói thế nào với hắn về chuyện đó đây? Chẳng lẽ nói với hắn, ta hoài nghi hai vợ lớn của ngươi đã có một hiệp nghị bí mật để tính kế ta ư? Đừng nói không có chứng cớ, cho dù là có chứng cớ, Tự Cẩm cũng biết những chuyện này không thể nói đơn giản vậy được. Có một số việc không thể đụng vào, có mấy lời không thể nói, không phải là không tín nhiệm, mà là khi mình còn chưa đủ quyền năng thì cần gì khiến hai bên lúng túng chứ?
Thấy Tự Cẩm lại nhíu mày, Tiêu Kỳ cũng không thúc giục nàng, chỉ nhắm mắt dưỡng thần chờ nàng trả lời.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, trong lòng thật sự sầu lo. Nàng cảm thấy rất bi thương, người này càng ngày càng hiểu rõ mình, hắn biết nàng nhất định sẽ nói cho hắn, cho nên mới không nóng nảy như thế. Tự Cẩm ngụy trang mình thành bạch liên hoa, nhưng ở trước mặt hắn, ngoại trừ chuyện xuyên việt, nàng thật sự chưa từng lừa gạt hắn. Những chuyện nói dối lừa người, một khi bắt đầu thì sẽ phải nói tiếp vô số lời nói dối để bù đắp. Cho nên nàng không nghĩ dối gạt hắn trong lúc hắn đang đối tốt với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro