Trễ kinh (Phần cuối)
Ảm Hương
2024-07-19 07:33:32
Năm nay là Tết đầu
tiên Thái hậu trở về, do đó Hoàng hậu nương nương rất coi trọng. Dù sao
dạo gần đây trong cung liên tiếp có chuyện không may, lòng người bàng
hoàng, cũng cần không khí vui mừng này để hòa tan một chút. Do đó tết
năm nay y phục và đồ trang sức được thêm hai bộ. Ý chỉ vừa ban ra, ai
nấy đều vui vẻ, đồ tốt ai cũng chê ít mà.
Dù sao phi tần ở trong cung chỉ có phần lệ sống qua ngày, người không chết đói nhưng muốn thể diện quả thật cũng khá khó khăn. Cho nên sau khi nữ nhân tiến cung đều không thiếu người trong nhà hỗ trợ. Nếu không có bạc không thể nói cất bước khó đi, nhưng cũng xác thực mỗi ngày không dễ chịu.
Đương nhiên, tần phi có vị phần tương đối cao, phần lệ cao còn dễ nói, vị phần thấp thì thật khó sống.
Giống như Hi Phi nương nương là sủng phi vậy, đương nhiên không giống nhau rồi. Nội Đình Phủ, Thượng phục cục có gì tốt, đều tự mình nâng đến cửa, tùy ý Hi Phi chọn trước. Chớ đừng nói chi còn có Hoàng thượng ban thưởng, âm thầm trợ cấp, chỉ có dùng hay không dùng chứ làm gì có chuyện phải băn khoăn lo lắng.
Tự Cẩm nghe mấy lời này cười nói với Khương cô cô, "Người trong cung đều có thói quen xa hoa, cho nên khi phải chịu khổ thì một chút cũng không chịu được. Một năm bốn mùa xiêm y trang sức đều dựa theo phần lệ cung cấp, cho dù là tần phi vị phần thấp nhất, mỗi quý cũng có mấy bộ y phục mới, thay đổi cũng mặc đủ. Nhưng bọn họ hoàn toàn không thấy đủ. Theo các nàng, lễ mừng năm mới phải mỗi ngày có quần áo mới mặc, mỗi ngày có đồ trang sức mới đeo mới gọi là thể diện, mới gọi là sống. Nếu không nhận được thì đó là thiệt thòi."
Khương cô cô nghe vậy cũng cười theo, "Đúng như vậy, lễ mừng năm mới ai không thích mặc quần áo mới. Nhưng quy củ chính là quy củ, tổ tiên truyền xuống, mặc dù bất mãn cũng không thể nói cái gì, chủ tử không cần lo lắng."
"Ta không lo lắng, ta lo lắng gì chứ, ta chỉ là... chỉ cảm thấy Hoàng hậu nương nương không dễ dàng." Mấy ngày này còn phải giải quyết những chuyện vụn vặt đó nữa.
"Đâu cần tới Hoàng hậu nương nương ra mặt, chỉ cần Đồng cô cô là đủ. Các nàng nháo chẳng qua là vì phát hiện những chất liệu đưa tới không giống với lần trước thôi. Qua tay Lục thượng cung, Nội Đình Phủ cũng phải biến đổi ít nhiều, năm nào chả là như thế. Năm trước không ai nói, năm nay lại có người lôi ra. Rõ ràng phía sau có người thêu dệt xúi bẩy." Khương cô cô cười lạnh một tiếng, nhìn chủ tử lại thêm một câu, "Bao năm qua đều có chuyện gửi lại vải vóc, cho dù năm nay nguyên liệu không tốt cũng tương tự như năm trước thôi. Nhưng vẫn cứ lôi lên nói qua nói lại, thấy rõ là không thái bình."
Tự Cẩm nắm được một ý tứ trong lời Khương cô cô nói, cảm thấy rất có đạo lý bèn hỏi: "Các nàng quậy như vậy là có ý gì?" Lẽ nào quậy lên thì có thể giải quyết mọi chuyện. Dù sao quy tắc ngầm này cũng là mấy trăm năm ban xuống, Tiêu Kỳ cũng thật không thể sửa trị toàn bộ Lục thượng cung và Nội Đình Phủ trở thành một đầm nước trong không chút vẩn đục. Không có mỡ để ăn, ngươi kêu người ta lấy gì mà trung thành hầu hạ ngươi?
Có một số việc không thể nói rõ, nói rõ thì sẽ tổn thương lòng người. Chuyện này Tự Cẩm cũng không thích, nhưng nhìn không quen cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Lục thượng cung và Nội Đình Phủ tổng cộng có mấy ngàn người người đó, ai nấy đều muốn đạp người khác xuống để ngồi lên chỗ tốt, có một số việc là ngoài khả năng của mình.
Tiêu Kỳ làm hoàng đế, có đôi khi còn phải chịu uất ức, buồn bực, nghẹn chết người kìa!
Đó là hoàng đế đấy, người phía dưới muốn thoải mái, ngươi cũng phải có số mệnh đó.
Chao ôi từ xưa đến nay đều là như thế, dưới ánh sáng là bóng tối!
Không phục ư? Không phục, cũng phải chấp nhận.
Bây giờ Tự Cẩm đang nghẹn , biết rõ những lời này có thể truyền vào Di Cùng hiên, đây là có người muốn giật giây nàng ra mặt đây. Dù sao mình là "Sủng phi", nếu có thể vì mấy phi tần vị phần thấp ở dưới nói một hai lời công đạo, đây là cơ hội tốt để lộ mặt mà. Người khác đều cho rằng nàng ước gì ôm vào người đấy.
Nhưng Tự Cẩm không ngốc, danh tiếng tốt ư, chỉ có thể là hoàng hậu. Đoạt danh tiếng tốt với hoàng hậu, Tự Cẩm sợ hoàng hậu không chống đối nàng sao?
Nhưng vẫn rất tức giận, trong lòng cảm thấy nghẹn một cơn tức.
Cháy bùng bùng, làm ngực cũng phát đau.
Lúc Tiêu Kỳ trở lại, Tự Cẩm liền nhịn không được nói chuyện này cho hắn nghe, "Hoàng thượng xem, mấy người kia đầu óc có phải hỏng rồi không, nói vậy sau lưng là có ý gì? Cho dù thiếp biết trong chuyện này không công bằng, cũng không thể nào nhúng tay vào quản." Nàng muốn quản cũng quản không được, không chừng cuối cùng ngọn lửa đó có thể lan tới cả người Tiêu Kỳ, dù sao Nội Đình Phủ bây giờ là do chính Tiêu Kỳ phụ trách.
"Nàng tự mình hiểu được thì tốt rồi, cần gì phải tức giận như vậy chứ?" Tiêu Kỳ cởi nút áo thay quần áo, nhìn Tự Cẩm tức giận đã cảm thấy buồn cười.
"Chỉ là... cảm thấy không thoải mái." Tự Cẩm rõ ràng không có bệnh thánh mẫu, nhưng thật sự cảm thấy gặp phải chuyện này đúng là rất uất ức.
Tiêu Kỳ thay xong y phục đi qua đến, kéo tay Tự Cẩm nói: "Một năm bốn mùa làm bao nhiêu xiêm y, đánh bao nhiêu đồ trang sức đều có cung quy. Trên phương diện này Hoàng hậu là người hào phóng, chưa bao giờ từng lén lút cắt xén của ai. Tần phi ở trong cung thoải mái hơn so với tiền triều rất nhiều. Ta còn nhớ tiền triều những tần phi vị phần thấp, có người một năm cũng không được nhận phần lệ, bị chính những người phía dưới mình chiếm hết. Chuyện này dù có biết cũng không thể trách. Mấy người này cảm thấy ủy khuất chẳng qua là lúc ở nhà quá thoải mái nên khi vào cung cảm thấy mình thiệt thòi thôi."
"Thiếp đều hiểu."
"Nàng đã hiểu còn thay người khác khó chịu làm gì." Tiêu Kỳ gõ trán Tự Cẩm. Mấy kẻ kia thật sự là tà tâm không chết, lại còn muốn giật giây Ngôn Thanh quản chuyện này sao?
"Không phải thay người khác khó chịu, thiếp khó chịu thay cho Hoàng thượng." Tự Cẩm hạ giọng nói, "Cuối cùng thì không phải là muốn Hoàng thượng chịu trách nhiệm sao."
Tiêu Kỳ trầm mặc một chút, sau đó cười cười, "Ta cũng quen rồi."
Tự Cẩm chớp mắt mấy cái, sau đó nói: "Đợi đến khi triều đình thái bình, vung tay thoải mái, người phải sửa trị những chuyện này thật nghiêm vào, lúc đó không cần phải chịu đựng nữa."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, nàng chính là như vậy, không thể để hắn chịu một chút ủy khuất nào. Chuyện cỏn con này thì tính ủy khuất gì chứ, hắn thật sự chẳng để ở trong lòng. Nếu ngay cả những chuyện này đều giữ trong lòng thì vị trí hoàng đế hắn cũng không cần làm nữa, tức đều muốn tức chết rồi.
"Tốt, đến ngày đó, nhất định phải nghiêm trị." Cứ đồng ý nàng trước để cho nàng cao hứng cao hứng, đỡ phải giữ những chuyện linh tinh vớ vẩn này trong lòng.
Nghe Tiêu Kỳ xác thực không buồn bực gì, Tự Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát hỏi."Thiếp nghe nói Tần Tự Xuyên xảy ra chút chuyện, có phải là thật hay không ạ?"
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, đầy vẻ không tình nguyện chút nào.
"Thiếp chỉ hỏi một chút, Hoàng thượng nghĩ xem thiếp có thể hỏi người là quang minh chính đại hỏi, trong lòng của thiếp thẳng thắn vô tư đó. Nếu thiếp vì tránh hiềm nghi không hỏi chắc Hoàng thượng mới cảm thấy không bình thường?" Tự Cẩm vừa cười vừa nói, "Có người mang tin tức tới trước mặt thiếp, không phải là muốn biết thiếp sẽ làm như thế nào sao? Thiếp liền quang minh chính đại hỏi, được không?"
"Ai nói cho nàng biết?" Tiêu Kỳ hỏi Tự Cẩm, mày nhíu chặt lại.
"Còn có thể là ai, trong cung người nào tin tức linh thông Hoàng thượng cũng hiểu rõ, cần gì tới hỏi thiếp?" Tự Cẩm đáp trả lại, "Người ta muốn xem thiếp làm trò cười, thiếp sẽ không để bọn họ xem. Vì sao thiếp không thể hỏi, thiếp cây ngay không sợ chết đứng lòng dạ bằng phẳng."
Tiêu Kỳ: ...
"Cũng không phải là đại sự gì, chẳng qua là Tần Tự Xuyên đào hố, tự mình nhảy xuống trước, chờ người phía sau tới làm bạn với hắn ta thôi." Tiêu Kỳ chỉ vài ba câu đã nói rõ ràng, nhìn Tự Cẩm, "Bớt lo chưa?"
"Thiếp không có gì không yên tâm cả. Không phải là thiếp lo cho người sao. Dù sao Tần Tự Xuyên cũng coi như người của Hoàng thượng, hắn ta có cái gì không tốt, tất nhiên là nhằm vào Hoàng thượng rồi." Tự Cẩm ưu nhã khinh khỉnh, "Nếu người ta đã hảo tâm nhắc nhở thiếp, thiếp mà không hỏi sẽ mang nghẹn, sẽ bị đeo cái mũ lòng dạ đầy tâm cơ, làm người thật khó quá."
Kỳ thật sau khi nghe được tin tức này, trong lòng Tự Cẩm lại dấy lên cảm giác không thoải mái đó. Có điều lần này không dữ dội như lần trước thôi. Có lẽ là vì lần này nguy cơ cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên nàng vẫn có thể áp chế được cảm giác không thoải mái kia.
Bây giờ nghe Tiêu Kỳ nói, trong lòng tuy yên ổn rất nhiều, nhưng khó tránh khỏi suy nghĩ. Cảm xúc kia khi nào mới không tồn tại nữa? Rõ ràng nguyên chủ cũng không còn, cũng không phải là hai linh hồn cùng chung một cơ thể. Cho nên không thể để nàng thanh thản sống với Tiêu Kỳ sao? Nhất định mỗi lần nghe được tin tức của Tần Tự Xuyên thì lại nhảy ra quấy rối ư?
Hơn nữa, chuyện này vô luận thế nào cũng không thể nói với Tiêu Kỳ. Bởi vì nói ra sẽ lại liên quan đến chuyện nàng xuyên việt.
Nàng không nghĩ sẽ nói việc này với bất cứ người nào, ngoài tăng thêm phiền não thì không có bất kỳ diểm gì tốt cả.
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm oán hận lắc lắc đầu, gần tới cuối năm, mọi việc dồn lại, việc nào cũng vội vàng. Chuyện hậu cung hắn không muốn quản, liền vỗ vỗ tay Tự Cẩm, "Nàng cứ ở trong Di Cùng hiên vui với con trai là được, đừng nghĩ gì tới mấy chuyện ngoài kia, cho dù ai tới cạnh nàng nói cũng đừng để ý là được."
Tự Cẩm cũng không nghĩ tới mình có thể làm gì, liền gật gật đầu, "Thiếp cũng không muốn để ý tới, có tinh thần đó không bằng quan tâm tới con trai thiếp kìa. Gần dây con trai người rất thích nói chuyện, thích khoe khoang chính mình, nghe được câu gì cũng muốn học nói theo, thật sự là cười chết người. Mới học đi chân đã muốn chạy, kết quả chân trái tự mình đá vào chân phải té lên té xuống. Tiểu tử này cũng rất gan lì, không khóc một tiếng nào, tự mình đứng lên tiếp tục chạy..."
Nhắc đến chuyện của con, Tự Cẩm lại giống như một bà mẹ bình thường, một chuyện cũng có thể nói đi nói lại không biết chán, trong ánh mắt chỉ tồn tại con của mình. Tiêu Kỳ cầm một quyển sách ở trong tay, vừa nghe Tự Cẩm nói vậy thì nói theo: "Con trai không thể nuông chiều, cứ để con tự đứng lên mới tốt, nàng làm rất đúng."
"Cũng may tiểu tử khỏe mạnh chắc nịch chứ không yếu ớt." Tự Cẩm vừa cười vừa nói, nếu gặp phải đứa bé mít ướt cũng là chuyện rất đau đầu, đánh thì mình đau lòng, không đánh thì lại sợ không dạy được con. Cho nên chính Tự Cẩm cũng cảm thấy, đứa con trai này tính tình rất tốt.
Lúc ăn trưa, tiểu tử chạy tới, vào cửa nhìn thấy phụ hoàng của mình ở đó thì vươn tay ra đòi bế, không bế không hạnh phúc.
Chơi với con trai một lát, lại ăn trưa với hai mẹ con, buổi chiều Tiêu Kỳ mới sang Sùng Minh Điện.
Tự Cẩm đọc sách dỗ Dục Thánh ngủ, đọc mười mấy trang thì bé nghiêng đầu nhỏ ngủ say. Cầm lấy chăn mền đắp lên cho con. Cuối năm nàng cũng bận nhiều việc, cũng nghĩ tới còn mấy việc phải sai người đi làm. Nhưng nhìn cont rai ngủ say, mắt nàng cũng nhíp lại, ngáp lên ngáp xuống. Suy nghĩ một chút dứt khoát ngả đầu đi ngủ.
Có chuyện gì thì tỉnh ngủ mới nói đi.
Vừa ngủ, đợi đến khi tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen. Trên giường cũng không thấy con trai đâu, Tự Cẩm vội vàng ngồi dậy gọi người.
Vân Thường vén rèm vào, "Nương nương người dậy rồi sao?" Nói xong bèn gọi người bưng nước vào.
"Đại hoàng tử đâu?" Tự Cẩm hỏi.
"Hoàng thượng lâm triều xong trở về, thấy nương nương đang ngủ say bèn bế Đại hoàng tử đã thức đến Sùng Minh Điện, nói không để Đại hoàng tử quấy rầy người." Vân Thường vừa vừa mím môi cười không ngừng, Hoàng thượng đối với chủ tử thật tốt.
Tự Cẩm sững sờ một cái, trong lòng liền không nhịn được cảm giác ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn canh giờ, "Đã tới giờ Thân rồi ư, một giấc này ngủ dài nhỉ." Nói xong bèn mang giày đứng dậy rửa mặt chải đầu.
"Dạo này nương nương thích ngủ, kinh nguyệt cũng bị chậm mấy ngày rồi. Nếu mấy ngày nữa mà không có thì nên mời thái y." Vân Thường đi qua hạ giọng nói, Diện Mi cảm thấy hưng phấn, nếu chủ tử có tin tức tốt thì tốt lắm.
Tự Cẩm vô ý thức sờ sờ bụng, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như kinh nguyệt chậm mấy ngày thật.
Dù sao phi tần ở trong cung chỉ có phần lệ sống qua ngày, người không chết đói nhưng muốn thể diện quả thật cũng khá khó khăn. Cho nên sau khi nữ nhân tiến cung đều không thiếu người trong nhà hỗ trợ. Nếu không có bạc không thể nói cất bước khó đi, nhưng cũng xác thực mỗi ngày không dễ chịu.
Đương nhiên, tần phi có vị phần tương đối cao, phần lệ cao còn dễ nói, vị phần thấp thì thật khó sống.
Giống như Hi Phi nương nương là sủng phi vậy, đương nhiên không giống nhau rồi. Nội Đình Phủ, Thượng phục cục có gì tốt, đều tự mình nâng đến cửa, tùy ý Hi Phi chọn trước. Chớ đừng nói chi còn có Hoàng thượng ban thưởng, âm thầm trợ cấp, chỉ có dùng hay không dùng chứ làm gì có chuyện phải băn khoăn lo lắng.
Tự Cẩm nghe mấy lời này cười nói với Khương cô cô, "Người trong cung đều có thói quen xa hoa, cho nên khi phải chịu khổ thì một chút cũng không chịu được. Một năm bốn mùa xiêm y trang sức đều dựa theo phần lệ cung cấp, cho dù là tần phi vị phần thấp nhất, mỗi quý cũng có mấy bộ y phục mới, thay đổi cũng mặc đủ. Nhưng bọn họ hoàn toàn không thấy đủ. Theo các nàng, lễ mừng năm mới phải mỗi ngày có quần áo mới mặc, mỗi ngày có đồ trang sức mới đeo mới gọi là thể diện, mới gọi là sống. Nếu không nhận được thì đó là thiệt thòi."
Khương cô cô nghe vậy cũng cười theo, "Đúng như vậy, lễ mừng năm mới ai không thích mặc quần áo mới. Nhưng quy củ chính là quy củ, tổ tiên truyền xuống, mặc dù bất mãn cũng không thể nói cái gì, chủ tử không cần lo lắng."
"Ta không lo lắng, ta lo lắng gì chứ, ta chỉ là... chỉ cảm thấy Hoàng hậu nương nương không dễ dàng." Mấy ngày này còn phải giải quyết những chuyện vụn vặt đó nữa.
"Đâu cần tới Hoàng hậu nương nương ra mặt, chỉ cần Đồng cô cô là đủ. Các nàng nháo chẳng qua là vì phát hiện những chất liệu đưa tới không giống với lần trước thôi. Qua tay Lục thượng cung, Nội Đình Phủ cũng phải biến đổi ít nhiều, năm nào chả là như thế. Năm trước không ai nói, năm nay lại có người lôi ra. Rõ ràng phía sau có người thêu dệt xúi bẩy." Khương cô cô cười lạnh một tiếng, nhìn chủ tử lại thêm một câu, "Bao năm qua đều có chuyện gửi lại vải vóc, cho dù năm nay nguyên liệu không tốt cũng tương tự như năm trước thôi. Nhưng vẫn cứ lôi lên nói qua nói lại, thấy rõ là không thái bình."
Tự Cẩm nắm được một ý tứ trong lời Khương cô cô nói, cảm thấy rất có đạo lý bèn hỏi: "Các nàng quậy như vậy là có ý gì?" Lẽ nào quậy lên thì có thể giải quyết mọi chuyện. Dù sao quy tắc ngầm này cũng là mấy trăm năm ban xuống, Tiêu Kỳ cũng thật không thể sửa trị toàn bộ Lục thượng cung và Nội Đình Phủ trở thành một đầm nước trong không chút vẩn đục. Không có mỡ để ăn, ngươi kêu người ta lấy gì mà trung thành hầu hạ ngươi?
Có một số việc không thể nói rõ, nói rõ thì sẽ tổn thương lòng người. Chuyện này Tự Cẩm cũng không thích, nhưng nhìn không quen cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Lục thượng cung và Nội Đình Phủ tổng cộng có mấy ngàn người người đó, ai nấy đều muốn đạp người khác xuống để ngồi lên chỗ tốt, có một số việc là ngoài khả năng của mình.
Tiêu Kỳ làm hoàng đế, có đôi khi còn phải chịu uất ức, buồn bực, nghẹn chết người kìa!
Đó là hoàng đế đấy, người phía dưới muốn thoải mái, ngươi cũng phải có số mệnh đó.
Chao ôi từ xưa đến nay đều là như thế, dưới ánh sáng là bóng tối!
Không phục ư? Không phục, cũng phải chấp nhận.
Bây giờ Tự Cẩm đang nghẹn , biết rõ những lời này có thể truyền vào Di Cùng hiên, đây là có người muốn giật giây nàng ra mặt đây. Dù sao mình là "Sủng phi", nếu có thể vì mấy phi tần vị phần thấp ở dưới nói một hai lời công đạo, đây là cơ hội tốt để lộ mặt mà. Người khác đều cho rằng nàng ước gì ôm vào người đấy.
Nhưng Tự Cẩm không ngốc, danh tiếng tốt ư, chỉ có thể là hoàng hậu. Đoạt danh tiếng tốt với hoàng hậu, Tự Cẩm sợ hoàng hậu không chống đối nàng sao?
Nhưng vẫn rất tức giận, trong lòng cảm thấy nghẹn một cơn tức.
Cháy bùng bùng, làm ngực cũng phát đau.
Lúc Tiêu Kỳ trở lại, Tự Cẩm liền nhịn không được nói chuyện này cho hắn nghe, "Hoàng thượng xem, mấy người kia đầu óc có phải hỏng rồi không, nói vậy sau lưng là có ý gì? Cho dù thiếp biết trong chuyện này không công bằng, cũng không thể nào nhúng tay vào quản." Nàng muốn quản cũng quản không được, không chừng cuối cùng ngọn lửa đó có thể lan tới cả người Tiêu Kỳ, dù sao Nội Đình Phủ bây giờ là do chính Tiêu Kỳ phụ trách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nàng tự mình hiểu được thì tốt rồi, cần gì phải tức giận như vậy chứ?" Tiêu Kỳ cởi nút áo thay quần áo, nhìn Tự Cẩm tức giận đã cảm thấy buồn cười.
"Chỉ là... cảm thấy không thoải mái." Tự Cẩm rõ ràng không có bệnh thánh mẫu, nhưng thật sự cảm thấy gặp phải chuyện này đúng là rất uất ức.
Tiêu Kỳ thay xong y phục đi qua đến, kéo tay Tự Cẩm nói: "Một năm bốn mùa làm bao nhiêu xiêm y, đánh bao nhiêu đồ trang sức đều có cung quy. Trên phương diện này Hoàng hậu là người hào phóng, chưa bao giờ từng lén lút cắt xén của ai. Tần phi ở trong cung thoải mái hơn so với tiền triều rất nhiều. Ta còn nhớ tiền triều những tần phi vị phần thấp, có người một năm cũng không được nhận phần lệ, bị chính những người phía dưới mình chiếm hết. Chuyện này dù có biết cũng không thể trách. Mấy người này cảm thấy ủy khuất chẳng qua là lúc ở nhà quá thoải mái nên khi vào cung cảm thấy mình thiệt thòi thôi."
"Thiếp đều hiểu."
"Nàng đã hiểu còn thay người khác khó chịu làm gì." Tiêu Kỳ gõ trán Tự Cẩm. Mấy kẻ kia thật sự là tà tâm không chết, lại còn muốn giật giây Ngôn Thanh quản chuyện này sao?
"Không phải thay người khác khó chịu, thiếp khó chịu thay cho Hoàng thượng." Tự Cẩm hạ giọng nói, "Cuối cùng thì không phải là muốn Hoàng thượng chịu trách nhiệm sao."
Tiêu Kỳ trầm mặc một chút, sau đó cười cười, "Ta cũng quen rồi."
Tự Cẩm chớp mắt mấy cái, sau đó nói: "Đợi đến khi triều đình thái bình, vung tay thoải mái, người phải sửa trị những chuyện này thật nghiêm vào, lúc đó không cần phải chịu đựng nữa."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, nàng chính là như vậy, không thể để hắn chịu một chút ủy khuất nào. Chuyện cỏn con này thì tính ủy khuất gì chứ, hắn thật sự chẳng để ở trong lòng. Nếu ngay cả những chuyện này đều giữ trong lòng thì vị trí hoàng đế hắn cũng không cần làm nữa, tức đều muốn tức chết rồi.
"Tốt, đến ngày đó, nhất định phải nghiêm trị." Cứ đồng ý nàng trước để cho nàng cao hứng cao hứng, đỡ phải giữ những chuyện linh tinh vớ vẩn này trong lòng.
Nghe Tiêu Kỳ xác thực không buồn bực gì, Tự Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát hỏi."Thiếp nghe nói Tần Tự Xuyên xảy ra chút chuyện, có phải là thật hay không ạ?"
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, đầy vẻ không tình nguyện chút nào.
"Thiếp chỉ hỏi một chút, Hoàng thượng nghĩ xem thiếp có thể hỏi người là quang minh chính đại hỏi, trong lòng của thiếp thẳng thắn vô tư đó. Nếu thiếp vì tránh hiềm nghi không hỏi chắc Hoàng thượng mới cảm thấy không bình thường?" Tự Cẩm vừa cười vừa nói, "Có người mang tin tức tới trước mặt thiếp, không phải là muốn biết thiếp sẽ làm như thế nào sao? Thiếp liền quang minh chính đại hỏi, được không?"
"Ai nói cho nàng biết?" Tiêu Kỳ hỏi Tự Cẩm, mày nhíu chặt lại.
"Còn có thể là ai, trong cung người nào tin tức linh thông Hoàng thượng cũng hiểu rõ, cần gì tới hỏi thiếp?" Tự Cẩm đáp trả lại, "Người ta muốn xem thiếp làm trò cười, thiếp sẽ không để bọn họ xem. Vì sao thiếp không thể hỏi, thiếp cây ngay không sợ chết đứng lòng dạ bằng phẳng."
Tiêu Kỳ: ...
"Cũng không phải là đại sự gì, chẳng qua là Tần Tự Xuyên đào hố, tự mình nhảy xuống trước, chờ người phía sau tới làm bạn với hắn ta thôi." Tiêu Kỳ chỉ vài ba câu đã nói rõ ràng, nhìn Tự Cẩm, "Bớt lo chưa?"
"Thiếp không có gì không yên tâm cả. Không phải là thiếp lo cho người sao. Dù sao Tần Tự Xuyên cũng coi như người của Hoàng thượng, hắn ta có cái gì không tốt, tất nhiên là nhằm vào Hoàng thượng rồi." Tự Cẩm ưu nhã khinh khỉnh, "Nếu người ta đã hảo tâm nhắc nhở thiếp, thiếp mà không hỏi sẽ mang nghẹn, sẽ bị đeo cái mũ lòng dạ đầy tâm cơ, làm người thật khó quá."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thật sau khi nghe được tin tức này, trong lòng Tự Cẩm lại dấy lên cảm giác không thoải mái đó. Có điều lần này không dữ dội như lần trước thôi. Có lẽ là vì lần này nguy cơ cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên nàng vẫn có thể áp chế được cảm giác không thoải mái kia.
Bây giờ nghe Tiêu Kỳ nói, trong lòng tuy yên ổn rất nhiều, nhưng khó tránh khỏi suy nghĩ. Cảm xúc kia khi nào mới không tồn tại nữa? Rõ ràng nguyên chủ cũng không còn, cũng không phải là hai linh hồn cùng chung một cơ thể. Cho nên không thể để nàng thanh thản sống với Tiêu Kỳ sao? Nhất định mỗi lần nghe được tin tức của Tần Tự Xuyên thì lại nhảy ra quấy rối ư?
Hơn nữa, chuyện này vô luận thế nào cũng không thể nói với Tiêu Kỳ. Bởi vì nói ra sẽ lại liên quan đến chuyện nàng xuyên việt.
Nàng không nghĩ sẽ nói việc này với bất cứ người nào, ngoài tăng thêm phiền não thì không có bất kỳ diểm gì tốt cả.
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm oán hận lắc lắc đầu, gần tới cuối năm, mọi việc dồn lại, việc nào cũng vội vàng. Chuyện hậu cung hắn không muốn quản, liền vỗ vỗ tay Tự Cẩm, "Nàng cứ ở trong Di Cùng hiên vui với con trai là được, đừng nghĩ gì tới mấy chuyện ngoài kia, cho dù ai tới cạnh nàng nói cũng đừng để ý là được."
Tự Cẩm cũng không nghĩ tới mình có thể làm gì, liền gật gật đầu, "Thiếp cũng không muốn để ý tới, có tinh thần đó không bằng quan tâm tới con trai thiếp kìa. Gần dây con trai người rất thích nói chuyện, thích khoe khoang chính mình, nghe được câu gì cũng muốn học nói theo, thật sự là cười chết người. Mới học đi chân đã muốn chạy, kết quả chân trái tự mình đá vào chân phải té lên té xuống. Tiểu tử này cũng rất gan lì, không khóc một tiếng nào, tự mình đứng lên tiếp tục chạy..."
Nhắc đến chuyện của con, Tự Cẩm lại giống như một bà mẹ bình thường, một chuyện cũng có thể nói đi nói lại không biết chán, trong ánh mắt chỉ tồn tại con của mình. Tiêu Kỳ cầm một quyển sách ở trong tay, vừa nghe Tự Cẩm nói vậy thì nói theo: "Con trai không thể nuông chiều, cứ để con tự đứng lên mới tốt, nàng làm rất đúng."
"Cũng may tiểu tử khỏe mạnh chắc nịch chứ không yếu ớt." Tự Cẩm vừa cười vừa nói, nếu gặp phải đứa bé mít ướt cũng là chuyện rất đau đầu, đánh thì mình đau lòng, không đánh thì lại sợ không dạy được con. Cho nên chính Tự Cẩm cũng cảm thấy, đứa con trai này tính tình rất tốt.
Lúc ăn trưa, tiểu tử chạy tới, vào cửa nhìn thấy phụ hoàng của mình ở đó thì vươn tay ra đòi bế, không bế không hạnh phúc.
Chơi với con trai một lát, lại ăn trưa với hai mẹ con, buổi chiều Tiêu Kỳ mới sang Sùng Minh Điện.
Tự Cẩm đọc sách dỗ Dục Thánh ngủ, đọc mười mấy trang thì bé nghiêng đầu nhỏ ngủ say. Cầm lấy chăn mền đắp lên cho con. Cuối năm nàng cũng bận nhiều việc, cũng nghĩ tới còn mấy việc phải sai người đi làm. Nhưng nhìn cont rai ngủ say, mắt nàng cũng nhíp lại, ngáp lên ngáp xuống. Suy nghĩ một chút dứt khoát ngả đầu đi ngủ.
Có chuyện gì thì tỉnh ngủ mới nói đi.
Vừa ngủ, đợi đến khi tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen. Trên giường cũng không thấy con trai đâu, Tự Cẩm vội vàng ngồi dậy gọi người.
Vân Thường vén rèm vào, "Nương nương người dậy rồi sao?" Nói xong bèn gọi người bưng nước vào.
"Đại hoàng tử đâu?" Tự Cẩm hỏi.
"Hoàng thượng lâm triều xong trở về, thấy nương nương đang ngủ say bèn bế Đại hoàng tử đã thức đến Sùng Minh Điện, nói không để Đại hoàng tử quấy rầy người." Vân Thường vừa vừa mím môi cười không ngừng, Hoàng thượng đối với chủ tử thật tốt.
Tự Cẩm sững sờ một cái, trong lòng liền không nhịn được cảm giác ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn canh giờ, "Đã tới giờ Thân rồi ư, một giấc này ngủ dài nhỉ." Nói xong bèn mang giày đứng dậy rửa mặt chải đầu.
"Dạo này nương nương thích ngủ, kinh nguyệt cũng bị chậm mấy ngày rồi. Nếu mấy ngày nữa mà không có thì nên mời thái y." Vân Thường đi qua hạ giọng nói, Diện Mi cảm thấy hưng phấn, nếu chủ tử có tin tức tốt thì tốt lắm.
Tự Cẩm vô ý thức sờ sờ bụng, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như kinh nguyệt chậm mấy ngày thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro