Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Tự tổn hại tám trăm (2)

Ảm Hương

2024-07-19 07:33:32

Editor : Hương Cỏ

Tự Cẩm trong cung rất phiền não, mà lúc này cha con Tô gia nhận được bái thiếp cũng sa sầm nét mặt.

"Sao hắn ta còn có mặt mũi đến thăm hỏi chứ?" Tô Thịnh Dương nghiến răng nói, "Để con trả lại thiệp mời này cho hắn đi."

Tô Thịnh Dương cầm lấy thiệp mời trên bàn định đi, Tô Hưng Vũ vừa nhìn thấy vội vàng quát lên: "Đứng lại!"

"Cha, lúc trước tiểu tử này làm ra chuyện như vậy, nếu không thì muội muội cũng sẽ không khăng khăng đòi dự tuyển. Giờ hắn lại tới làm gì, làm gì cũng đã muộn rồi!" Tô Thịnh Dương hung hăng đấm một cú lên tường.

Tô Hưng Vũ thấy con trai như vậy liền nói: "Chuyện lúc trước chúng ta chỉ nhận được một phong thư của Tần gia bọn họ, chuyện thế nào cũng không biết rõ. Nếu hắn ta đã dám đến đây thì chúng ta cũng vừa vặn hỏi cho rõ ràng. Con nên biết chuyện này không phải chuyện đùa, muội muội con đang là phi tần trong cung, bên ngoài không thể có một chút xíu tin tức không tốt đối với con bé."

Tô Thịnh Dương nghe vậy hơi chậm lại, cực kỳ không tình nguyện cười lạnh một tiếng, "Chuyện trên đời này nào có dễ dàng như thế, hắn ta muốn như thế nào chứ, chúng ta sợ hắn chắc?"

"Không đắc ý, không tức giận khi làm việc, nếu đã đưa thiệp mời đến vậy thì ngày mai mời hắn qua phủ. Ta cũng muốn xem hắn sẽ giải thích chuyện năm đó rõ ràng khéo léo đến mức nào." Tô Hưng Vũ trong lòng cũng tức giận, cho nên vẻ mặt không hề vui vẻ chút nào.

Phòng bên trong im lặng một hồi, Tô Thịnh Dương mới nói: "Được, vậy thì gặp một lần." Nói xong liền sai người đưa thiệp trả lời, hẹn hắn ta ngày mai gặp nhau.

Trong lầu Trạng nguyên mấy ngày nay đều là không khí vui sướng, không nghĩ tới chứ, ba vị đứng đầu khoa thi năm nay đều xuất phát từ lầu Trạng nguyên của bọn họ. Quả nhiên tên này lấy được hay, may mắn cũng nhiều. Tiểu nhị cầm trong tay một thiệp mời chạy lên lầu hai, tới gian phòng cuối cùng, giơ tay gõ gõ cửa, cất giọng nói: "Trạng Nguyên gia, có thiệp mời của ngài."

Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, bên trong đi ra một thư đồng ăn mặc sạch sẽ, giơ tay nhận thiệp mời, vừa cười vừa nói: "Đa tạ tiểu nhị vất vả, bạc này cho cậu uống rượu." Nói rồi lấy một ít tiền nhét vào tay tiểu nhị kia.

Tiểu nhị vội vàng tạ ơn, tiền do trạng nguyên ban thưởng, chút nữa cho mấy đệ đệ trong nhà, chưa biết chừng cũng có thể lây chút may mắn vui mừng, trong nhà cũng có đệ đệ đang đọc sách mà.

Thư đồng kia đóng cửa phòng, quay người lại liền nhìn thấy thiếu gia nhà mình gác tay đứng trước cửa sổ, cao lớn vững chãi, hào hoa phong nhã, trường bào màu xanh sẫm mặc trên người càng tăng vài phần uy nghi. Hắn ta khẽ bước tới, hạ giọng nói: "Thiếu gia, Tô gia đưa thiệp tới."

Bóng người kia nghe vậy cuối cùng cũng động, xoay người lại nhận lấy thiệp mời. Ánh mặt trời chiều tà xuyên qua cửa sổ soi vào người hắn, tóc cuốn gọn, lông mi dài, ánh mắt như đao, trong ánh mắt kia sắc bén nhuệ khí sắc bén khiến thư đồng đứng một bên sinh lòng kinh hãi. Nhưng định thần nhìn lại thì lại thấy người đứng bên cửa sổ ánh mắt ấm áp, nét mặt tuấn tú như cũ. Hắn ta xoa xoa mắt, nhất định là mình hoa mắt sinh ảo giác. Công tử nhà bọn họ lúc nào cũng ôn nhuận như ngọc, tại sao lại có thể có ánh mắt hung ác như muốn giết người kia, nhất định là nhìn lầm rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xem thư trả lời xong, Tần Tự Xuyên đặt nó lên bàn, lại gác tay ngó ra ngoài cửa sổ. Kinh đô vẫn phồn thịnh như cũ, chỉ là người và vật sớm đã không còn. So với chuyện cũ trong ký ức của hắn ta thì khác nhau một trời một vực.

Rõ ràng hắn ta còn nhớ từ lúc hơn một năm trước nàng mắc bệnh qua đời ở trong cung, sau khi chết không có phong hào, không có ân chỉ, chỉ có một chiếc quan tài mỏng manh chôn cất ở phi lăng. Cũng không có chuyện Tô gia vào kinh, càng không có cái gì thành lập Thiên Đinh Tư, thủ lĩnh Kiêu Long Vệ cũng không phải là Tô Thịnh Dương...

Không nghĩ tới hắn sống lại làm người thì bao nhiêu chuyện đã thay đổi hoàn toàn không giống chút nào. Nhớ tới kiếp trước, hắn tham gia khoa cử, vào triều làm quan, mấy năm trời vội vàng mưu cầu danh lợi, cuối cùng nhập các vì tướng, chỉ muốn vì nàng đòi công đạo.

Nàng ốm chết trong cung, cũng không phải là thiên tai, mà là bị người mưu hại.

Bảo vật hắn ta nâng niu trân quý trong tay lại trở thành vong hồn dưới tay người khác. Làm sao hắn ta có thể yên giấc sống cho qua ngày, nếu không thể vì nàng báo thù rửa hận, chẳng phải là phụ bạc tình cảm bao năm thủa nhỏ của bọn họ sao?

Nhưng, vì sao sống lại một kiếp, mọi chuyện lại hoàn toàn khác như vậy chứ?

Điều duy nhất cảm thấy vui vẻ là nàng còn sống, thật tốt quá!

Không vui là vì sao thời điểm hắn ta sống lại không thể trước khi nàng chưa tiến cung. Nếu như đến lúc đó, dù cho hắn đầu rơi máu chảy cũng phải tự mình đến bên nàng, lại cũng sẽ không để nàng hiểu lầm, chán nản mà dự tuyển.

Ngày hôm sau, Tần Tự Xuyên dậy từ khá sớm, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm bằng gỗ mun cài lại. Một thân trường bào màu xanh, cầm theo lễ ra mắt trong tay, thuê một cỗ kiệu đi tới Tô phủ.

Gặp lại cha con Tô Hưng Vũ, quả nhiên là khác một đời. Kiếp trước dòng chính Tô gia Khúc Châu leo lên nhà Tô quý phi, liên tục áp chế con đường thăng quan của cha con Tô gia. Tô Hưng Vũ đau đớn vì mất con gái, con đường thăng quan lại không thuận lợi, cuối cùng cũng buồn đau ấm ức mà chết. Mặc dù về sau việc thăng quan của Tô Thịnh Dương có sự giúp đỡ ngầm của hắn ta cũng có vài phần thăng tiến. Nhưng trên có dòng chính Tô gia Khúc Châu chèn ép, dưới lại có nhà Tô quý phi nhìn chằm chằm nên dù là hắn ta cũng không thể nào giúp đỡ quá lộ liễu, đỡ phải ngược lại hại hắn. Cho dù Tô Thịnh Dương đầy bụng thi thư, một thân võ nghệ bất phàm, cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được vị trí quan ngũ phẩm tới già mà thôi.

Nhớ tới chuyện kiếp trước, lại nhìn trước mắt Tô Hưng Vũ đang tương lai sáng lạn, Tô Thịnh Dương cũng vào tuổi anh khí bộc phát, trong lòng Tần Tự Xuyên rất cao hứng. Hắn ta bước lên một bước, khom lưng chín mươi độ đầy thành khẩn thi lễ, "Cháu trai tham kiến bá phụ, Tô huynh. Từ biệt mấy năm, sức khỏe bá phụ bá mẫu vẫn tốt chứ ạ?"

Tô Hưng Vũ đen mặt nhìn Tần Tự Xuyên, cũng không muốn nói nhảm với hắn ta, nói thẳng: "Không dám nhận là Bá phụ, cửa nhà Tần trạng nguyên cao quý, chúng ta cũng không dám bấu víu."

Nét mặt Tần Tự Xuyên tối sầm lại, bỗng nhiên vén áo dài quỳ xuống, "Con biết bá phụ trách giận con năm đó nuốt lời, hại Cẩm muội khăng khăng đòi dự tuyển nhập cung. Nhưng chuyện này bên trong có rất nhiều biến cố, con mong bá phụ nghe con giải thích đôi lời."

Tô Thịnh Dương đứng ở bên cạnh lập tức nói: "Giờ mới giải thích thì có ích lợi gì? Lẽ nào ngươi còn có biện pháp đưa muội muội ta từ trong cung đi ra ư? Tần Tự Xuyên, chuyện trước đây thế nào nhà chúng ta đã không muốn nhớ lại, chỉ mong về sau chúng ta đường ai nấy đi, không ai đụng ai. Nếu như ngươi còn nghĩ tới tình nghĩa năm xưa, chỉ mong ngươi không nên đề cập xá muội trước mặt người khác, bảo vệ thanh danh nàng không bị tổn thương. Ngươi cũng biết xưa đã khác nay, nàng ở trong cung nhìn thì vinh quang, kì thực từng bước chông gai, mạng treo lơ lửng, không chịu được có một chút sai lầm. Nêu ngươi còn có lòng thì hãy đồng ý chuyện này, sau này chúng ta ân oán xóa bỏ, không còn khúc mắc."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Số ký tự: 0