Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo, Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự?
Chương 12
2024-09-28 14:55:45
Sau đó nữa, bụng của nàng mỗi lúc một to hơn.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nàng mắc phải chứng bệnh kỳ quái nào chăng?
Bụng của nàng không phải sắp nổ tung đấy chứ?
Nhìn chiếc bụng to lớn như thùng gỗ, A Chúc cảm thấy vô cùng hoảng hốt, thực sự không biết phải làm thế nào, cuối cùng nàng quyết định đi tìm các cương thi khác để hỏi xem rốt cuộc tình huống này là gì.
Tìm mãi khắp nơi, sau khi lục tung mọi ngóc ngách trên núi Thanh Thành, cuối cùng A Chúc cũng tìm thấy một con cương thi già chỉ còn một con mắt, cương thi này khi còn sống rõ ràng là một lão già, có thể nhìn thấy từ mái tóc hoa râm vẫn còn lưa thưa vài sợi trắng.
Tuy nhiên lão cương thi này thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch chậm chạp, lão chỉ còn một mắt nhưng vẫn nhìn đăm đăm lên ánh trăng, dù A Chúc đã đến gần, lão vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Vẫn giữ nguyên dáng đứng ấy.
Thế nhưng A Chúc có thể cảm nhận được lão không phải loại cương thi cấp thấp chỉ biết hút máu, lão có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt và có một phần ý thức của riêng mình.
Cương thi A Chúc với chiếc bụng to tiến đến trước mặt lão cương thi, xòe thẳng tay ra vẫy vẫy trước mặt lão, không khách sáo dùng cương thi ngữ hỏi: “Này này, lão già mù! Ngươi tuổi lớn, chắc ngươi biết chuyện gì đang xảy ra với ta chứ? Tại sao bụng ta lại ngày càng lớn?”
Nghe vậy, lão cương thi chỉ còn một mắt chậm rãi cúi xuống nhìn A Chúc, rồi lại chậm chạp cúi xuống nhìn bụng nàng, động tác lề mề như một con rùa già.
Lão chỉ nhìn chằm chằm vào bụng nàng, không nhúc nhích.
Cả không gian chìm trong im lặng.
A Chúc:???
Nàng đứng chờ mãi, chờ mãi.
Khi nàng sắp không kiên nhẫn mà bốc hỏa, lão cương thi chợt mở miệng, nói từng chữ một chậm rãi, dường như với tốc độ 0.5 lần bình thường: “Bụng ~ to ~ là ~ mang ~ thai ~ rồi…”
“Mang thai là cái gì?”
A Chúc không hiểu, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng lão cương thi chỉ còn một mắt lại không trả lời ngay, tiếp tục im lặng, đến khi A Chúc sắp chịu không nổi thì lại thong thả nói: “Mang ~ thai ~ nghĩa ~ là ~ trong ~ bụng ~ ngươi ~ có ~ hài ~ tử ~, sau ~ này ~ sẽ ~ sinh ~ ra ~ một ~ tiểu ~ cương ~ thi ~ … Chúc ~ mừng ~ ngươi…”
???
Trên đầu A Chúc dấu chấm hỏi càng nhiều hơn.
Nàng...
Một con cương thi.
Cũng không có cương thi lão công!
Bây giờ lão lại nói với nàng rằng nàng sẽ sinh ra một tiểu cương thi sao? Hơn nữa, nàng chưa từng thấy có nữ cương thi nào lại mang thai cả!
A Chúc cảm thấy lão cương thi này quả thật là nói nhảm, nàng vô cùng tức giận, quyết định cho lão cương thi này một trận đòn nhớ đời, để lão ta không dám nói bậy bạ nữa.
Nhưng ngay khi A Chúc chuẩn bị ra tay, lão cương thi chỉ còn một mắt dường như cảm nhận được nguy cơ trước mắt, đột nhiên “hú hú” vài tiếng rồi chạy vụt đi, tốc độ nhanh như tia chớp, hoàn toàn không giống với bộ dáng già yếu, chậm chạp trước đó, quả thực như hai người khác biệt.
A Chúc ngẩn người ra.
Đây vẫn là lão cương thi chỉ còn một mắt vừa nãy sao?
Chẳng lẽ đã bị thay thế?
Ngẩn ngơ vài giây, A Chúc vội vàng phi thân đuổi theo, nhưng với tốc độ hiện tại của nàng lại không thể nào đuổi kịp lão cương thi kia, chiếc bụng to nặng nề khiến nàng không ngừng bị cản trở.
A Chúc không chịu thua!
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nàng mắc phải chứng bệnh kỳ quái nào chăng?
Bụng của nàng không phải sắp nổ tung đấy chứ?
Nhìn chiếc bụng to lớn như thùng gỗ, A Chúc cảm thấy vô cùng hoảng hốt, thực sự không biết phải làm thế nào, cuối cùng nàng quyết định đi tìm các cương thi khác để hỏi xem rốt cuộc tình huống này là gì.
Tìm mãi khắp nơi, sau khi lục tung mọi ngóc ngách trên núi Thanh Thành, cuối cùng A Chúc cũng tìm thấy một con cương thi già chỉ còn một con mắt, cương thi này khi còn sống rõ ràng là một lão già, có thể nhìn thấy từ mái tóc hoa râm vẫn còn lưa thưa vài sợi trắng.
Tuy nhiên lão cương thi này thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch chậm chạp, lão chỉ còn một mắt nhưng vẫn nhìn đăm đăm lên ánh trăng, dù A Chúc đã đến gần, lão vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Vẫn giữ nguyên dáng đứng ấy.
Thế nhưng A Chúc có thể cảm nhận được lão không phải loại cương thi cấp thấp chỉ biết hút máu, lão có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt và có một phần ý thức của riêng mình.
Cương thi A Chúc với chiếc bụng to tiến đến trước mặt lão cương thi, xòe thẳng tay ra vẫy vẫy trước mặt lão, không khách sáo dùng cương thi ngữ hỏi: “Này này, lão già mù! Ngươi tuổi lớn, chắc ngươi biết chuyện gì đang xảy ra với ta chứ? Tại sao bụng ta lại ngày càng lớn?”
Nghe vậy, lão cương thi chỉ còn một mắt chậm rãi cúi xuống nhìn A Chúc, rồi lại chậm chạp cúi xuống nhìn bụng nàng, động tác lề mề như một con rùa già.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão chỉ nhìn chằm chằm vào bụng nàng, không nhúc nhích.
Cả không gian chìm trong im lặng.
A Chúc:???
Nàng đứng chờ mãi, chờ mãi.
Khi nàng sắp không kiên nhẫn mà bốc hỏa, lão cương thi chợt mở miệng, nói từng chữ một chậm rãi, dường như với tốc độ 0.5 lần bình thường: “Bụng ~ to ~ là ~ mang ~ thai ~ rồi…”
“Mang thai là cái gì?”
A Chúc không hiểu, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng lão cương thi chỉ còn một mắt lại không trả lời ngay, tiếp tục im lặng, đến khi A Chúc sắp chịu không nổi thì lại thong thả nói: “Mang ~ thai ~ nghĩa ~ là ~ trong ~ bụng ~ ngươi ~ có ~ hài ~ tử ~, sau ~ này ~ sẽ ~ sinh ~ ra ~ một ~ tiểu ~ cương ~ thi ~ … Chúc ~ mừng ~ ngươi…”
???
Trên đầu A Chúc dấu chấm hỏi càng nhiều hơn.
Nàng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một con cương thi.
Cũng không có cương thi lão công!
Bây giờ lão lại nói với nàng rằng nàng sẽ sinh ra một tiểu cương thi sao? Hơn nữa, nàng chưa từng thấy có nữ cương thi nào lại mang thai cả!
A Chúc cảm thấy lão cương thi này quả thật là nói nhảm, nàng vô cùng tức giận, quyết định cho lão cương thi này một trận đòn nhớ đời, để lão ta không dám nói bậy bạ nữa.
Nhưng ngay khi A Chúc chuẩn bị ra tay, lão cương thi chỉ còn một mắt dường như cảm nhận được nguy cơ trước mắt, đột nhiên “hú hú” vài tiếng rồi chạy vụt đi, tốc độ nhanh như tia chớp, hoàn toàn không giống với bộ dáng già yếu, chậm chạp trước đó, quả thực như hai người khác biệt.
A Chúc ngẩn người ra.
Đây vẫn là lão cương thi chỉ còn một mắt vừa nãy sao?
Chẳng lẽ đã bị thay thế?
Ngẩn ngơ vài giây, A Chúc vội vàng phi thân đuổi theo, nhưng với tốc độ hiện tại của nàng lại không thể nào đuổi kịp lão cương thi kia, chiếc bụng to nặng nề khiến nàng không ngừng bị cản trở.
A Chúc không chịu thua!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro