Chương 21
Trương Đại Cát
2024-11-20 01:22:03
Tống Bảo còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đã phát hiện mình rúc vào ngực Hoàng đế chảy nước miếng làm cả khuôn mặt ướt nhem.
Trời ạ, mất mặt quá đi.
Có thể quay ngược thời gian không vậy?
Y tuyệt đối sẽ không mặt dày mày dạn níu chặt Đường Cảnh Hạo đòi hắn ngủ chung với mình nữa đâu.
Tống Bảo cam chịu nhắm tịt mắt.
Dù sao giờ y cũng chẳng còn mặt mũi nào cả, vừa nhõng nhẽo tùy hứng vừa ăn nhiều làm ít, tham ăn tham ngủ thì cũng thôi đi, còn chảy nước miếng nữa chứ.
Huhuhu, y đúng là thô bỉ hết chịu nổi mà.
——————
Đường Cảnh Hạo gỡ Hoàng hậu heo xuống khỏi người mình rồi đặt lên gối mềm, hắn còn chưa ngồi dậy thì đã thấy đối phương lẩm bẩm hé mắt ra, nửa mê nửa tỉnh đứng dậy muốn hầu hạ hắn thay đồ.
"Bệ hạ, để thần giúp ngài......"
"Khỏi đi." Đường Cảnh Hạo lanh tay lẹ mắt nhét người vào chăn, "Đầu thu se lạnh, Hoàng hậu không cần dậy làm mấy việc vặt vãnh này đâu, nếu bị phong hàn thì mất nhiều hơn được đấy."
"Dạ dạ." Tống Bảo ngây ngô gật đầu, chẳng những không chối từ mà còn xoa bụng mình trong chăn rồi nghiêm túc nói, "Bé cưng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được."
"...... Chỉ thế là nhanh." Đường Cảnh Hạo quả thực không cách nào so đo với y, chỉ có thể vừa mặc áo vừa hừ lạnh, "Ngày thường có bao giờ thấy ngươi thức thời vậy đâu, những lúc thế này thì thông minh lắm."
"Hì hì." Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Bảo chẳng có vẻ gì là xấu hổ, "Nhờ có bệ hạ thương mà."
Tống Bảo quấn mình trong chăn nhìn Đường Cảnh Hạo tự mặc đồ, bất tri bất giác bắt đầu ngẩn người.
Hoàng đế phu quân của y cũng không đến nỗi lạnh lùng khó gần như y tưởng.
Nhưng sao kiếp trước họ lại từng bước đi đến kết cục không cách nào cứu vãn vậy chứ.
——————
"Ngươi còn nhớ thân phận của mình không!"
Vị Hoàng đế trong trí nhớ của Tống Bảo lần nào cũng nhắc đến thể diện và tôn nghiêm của hoàng gia.
"Ta không cần thân phận này, không cần vinh hoa phú quý này! Ta chẳng cần gì hết!" Còn y giống như không giờ khắc nào không muốn trốn đi thật xa, "Thả ta đi đi, ta không muốn tiếp tục sống ở chỗ ăn thịt người này nữa!"
"Ăn thịt người?" Trên mặt vị Hoàng đế kia vĩnh viễn chỉ có giễu cợt, "Ngươi thử nghĩ xem tơ lụa trên người ngươi, cẩm y ngọc thực trong miệng ngươi có cái nào không phải do ăn thịt người mà ra đâu? Rời khỏi hoàng gia ngươi chẳng là gì cả."
——————
Đúng là thế thật, Đường Cảnh Hạo nói không hề sai.
Tống Bảo quấn chặt chăn quanh người mình, y thật sự chẳng còn gì khác, sống lại một đời cũng chỉ tự biết mình hơn xưa mà thôi.
Mong sao Hoàng đế phu quân bây giờ bớt ghét y một chút, y chỉ mong sống yên ổn qua ngày là đủ lắm rồi.
Liệt tổ liệt tông phải phù hộ cho y đấy nhé.
Trời ạ, mất mặt quá đi.
Có thể quay ngược thời gian không vậy?
Y tuyệt đối sẽ không mặt dày mày dạn níu chặt Đường Cảnh Hạo đòi hắn ngủ chung với mình nữa đâu.
Tống Bảo cam chịu nhắm tịt mắt.
Dù sao giờ y cũng chẳng còn mặt mũi nào cả, vừa nhõng nhẽo tùy hứng vừa ăn nhiều làm ít, tham ăn tham ngủ thì cũng thôi đi, còn chảy nước miếng nữa chứ.
Huhuhu, y đúng là thô bỉ hết chịu nổi mà.
——————
Đường Cảnh Hạo gỡ Hoàng hậu heo xuống khỏi người mình rồi đặt lên gối mềm, hắn còn chưa ngồi dậy thì đã thấy đối phương lẩm bẩm hé mắt ra, nửa mê nửa tỉnh đứng dậy muốn hầu hạ hắn thay đồ.
"Bệ hạ, để thần giúp ngài......"
"Khỏi đi." Đường Cảnh Hạo lanh tay lẹ mắt nhét người vào chăn, "Đầu thu se lạnh, Hoàng hậu không cần dậy làm mấy việc vặt vãnh này đâu, nếu bị phong hàn thì mất nhiều hơn được đấy."
"Dạ dạ." Tống Bảo ngây ngô gật đầu, chẳng những không chối từ mà còn xoa bụng mình trong chăn rồi nghiêm túc nói, "Bé cưng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được."
"...... Chỉ thế là nhanh." Đường Cảnh Hạo quả thực không cách nào so đo với y, chỉ có thể vừa mặc áo vừa hừ lạnh, "Ngày thường có bao giờ thấy ngươi thức thời vậy đâu, những lúc thế này thì thông minh lắm."
"Hì hì." Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Bảo chẳng có vẻ gì là xấu hổ, "Nhờ có bệ hạ thương mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Bảo quấn mình trong chăn nhìn Đường Cảnh Hạo tự mặc đồ, bất tri bất giác bắt đầu ngẩn người.
Hoàng đế phu quân của y cũng không đến nỗi lạnh lùng khó gần như y tưởng.
Nhưng sao kiếp trước họ lại từng bước đi đến kết cục không cách nào cứu vãn vậy chứ.
——————
"Ngươi còn nhớ thân phận của mình không!"
Vị Hoàng đế trong trí nhớ của Tống Bảo lần nào cũng nhắc đến thể diện và tôn nghiêm của hoàng gia.
"Ta không cần thân phận này, không cần vinh hoa phú quý này! Ta chẳng cần gì hết!" Còn y giống như không giờ khắc nào không muốn trốn đi thật xa, "Thả ta đi đi, ta không muốn tiếp tục sống ở chỗ ăn thịt người này nữa!"
"Ăn thịt người?" Trên mặt vị Hoàng đế kia vĩnh viễn chỉ có giễu cợt, "Ngươi thử nghĩ xem tơ lụa trên người ngươi, cẩm y ngọc thực trong miệng ngươi có cái nào không phải do ăn thịt người mà ra đâu? Rời khỏi hoàng gia ngươi chẳng là gì cả."
——————
Đúng là thế thật, Đường Cảnh Hạo nói không hề sai.
Tống Bảo quấn chặt chăn quanh người mình, y thật sự chẳng còn gì khác, sống lại một đời cũng chỉ tự biết mình hơn xưa mà thôi.
Mong sao Hoàng đế phu quân bây giờ bớt ghét y một chút, y chỉ mong sống yên ổn qua ngày là đủ lắm rồi.
Liệt tổ liệt tông phải phù hộ cho y đấy nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro