Chương 5
Trương Đại Cát
2024-11-20 01:22:03
Đời người sao lại lắm thời khắc éo le ngang trái vậy chứ.
Mặt Tống Bảo xám ngắt như tro.
Y chỉ biết phải nghe lời không được đắc tội Hoàng đế, sao giờ có cảm giác tội mình nặng thêm rồi.
Ít nhất kiếp trước y không dự lễ, không có đến sẽ không có đi, cũng không có diễn biến tiếp theo. Từ đầu đến cuối Đường Cảnh Hạo chưa bao giờ mắng thẳng mặt y, đâu như hôm nay ôm ấp tựa lưng nhau, để mặc sự im lặng như đang lên men.
"Bệ hạ......" Tống Bảo thở dài, "Để ta gọi Cật Hảo và Hát Hảo đến chỗ ngươi lấy bộ đồ khác thay ra."
Nếu không cứ mặc áo ngủ như thế cũng không ổn lắm.
Đường Cảnh Hạo ngước mắt liếc y một cái mới không mặn không nhạt mở miệng.
"Hôm nay là mười lăm."
Cứ như đang mắng y ngốc vậy, Tống Bảo lúng túng xoắn ngón tay.
"À à."
Mồng một và mười lăm đến ngủ lại tẩm cung Hoàng hậu, lệ cũ này y biết mà.
Dù sao kiếp trước ngoại trừ mồng một và mười lăm Hoàng đế đúng hạn tới gieo giống cho y thì bình thường đều ngủ trong phòng lớn của mình.
Tống Bảo thở dài, kể ra cũng tội, tuy Đường Cảnh Hạo vô cùng tài giỏi nhưng vì thế lực phụ thân y nên không thể không nhượng bộ, làm Hoàng đế mà chỉ có mỗi một Hoàng hậu là y.
Không được ngủ với mỹ nhân có đáng làm đàn ông nữa không.
Tống Bảo chợt nhớ lại kiếp trước mình náo loạn đòi ly hôn làm mất hết mặt mũi Hoàng gia, bị kẻ khác xúi giục tìm lại chính mình. Kết quả y vừa xuất cung thì kẻ xúi bẩy y ở lại khuyên Đường Cảnh Hạo tìm người mới tốt hơn, chuyện này làm y tức chết.
Náo loạn bao nhiêu lâu, kết cục bị kẻ khác trăm phương ngàn kế đào góc tường, có trách cũng chỉ trách mình là đồ ngốc mù quáng, có phước không biết hưởng lại tự chuốc lấy đau khổ.
Tống Bảo nhớ lại những ngày tháng đắng cay ở kiếp trước sau khi xuất cung, cả nhà lưu vong, khổ không thể tả, nhất thời trong lòng chua xót cúi đầu òa khóc.
Đường Cảnh Hạo sững người nhìn y khóc.
Không phải chứ không phải chứ, nôn đầy người trẫm còn bày đặt ở đây ngươi ngươi ta ta, hắn còn chưa trị bao cỏ này tội đại bất kính cơ mà.
Giờ nghe nói đến ngày ngủ chung thì lại khóc nức nở như bán mình chôn cha là sao?
Hoàng thượng cạn lời.
Mặt Tống Bảo xám ngắt như tro.
Y chỉ biết phải nghe lời không được đắc tội Hoàng đế, sao giờ có cảm giác tội mình nặng thêm rồi.
Ít nhất kiếp trước y không dự lễ, không có đến sẽ không có đi, cũng không có diễn biến tiếp theo. Từ đầu đến cuối Đường Cảnh Hạo chưa bao giờ mắng thẳng mặt y, đâu như hôm nay ôm ấp tựa lưng nhau, để mặc sự im lặng như đang lên men.
"Bệ hạ......" Tống Bảo thở dài, "Để ta gọi Cật Hảo và Hát Hảo đến chỗ ngươi lấy bộ đồ khác thay ra."
Nếu không cứ mặc áo ngủ như thế cũng không ổn lắm.
Đường Cảnh Hạo ngước mắt liếc y một cái mới không mặn không nhạt mở miệng.
"Hôm nay là mười lăm."
Cứ như đang mắng y ngốc vậy, Tống Bảo lúng túng xoắn ngón tay.
"À à."
Mồng một và mười lăm đến ngủ lại tẩm cung Hoàng hậu, lệ cũ này y biết mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao kiếp trước ngoại trừ mồng một và mười lăm Hoàng đế đúng hạn tới gieo giống cho y thì bình thường đều ngủ trong phòng lớn của mình.
Tống Bảo thở dài, kể ra cũng tội, tuy Đường Cảnh Hạo vô cùng tài giỏi nhưng vì thế lực phụ thân y nên không thể không nhượng bộ, làm Hoàng đế mà chỉ có mỗi một Hoàng hậu là y.
Không được ngủ với mỹ nhân có đáng làm đàn ông nữa không.
Tống Bảo chợt nhớ lại kiếp trước mình náo loạn đòi ly hôn làm mất hết mặt mũi Hoàng gia, bị kẻ khác xúi giục tìm lại chính mình. Kết quả y vừa xuất cung thì kẻ xúi bẩy y ở lại khuyên Đường Cảnh Hạo tìm người mới tốt hơn, chuyện này làm y tức chết.
Náo loạn bao nhiêu lâu, kết cục bị kẻ khác trăm phương ngàn kế đào góc tường, có trách cũng chỉ trách mình là đồ ngốc mù quáng, có phước không biết hưởng lại tự chuốc lấy đau khổ.
Tống Bảo nhớ lại những ngày tháng đắng cay ở kiếp trước sau khi xuất cung, cả nhà lưu vong, khổ không thể tả, nhất thời trong lòng chua xót cúi đầu òa khóc.
Đường Cảnh Hạo sững người nhìn y khóc.
Không phải chứ không phải chứ, nôn đầy người trẫm còn bày đặt ở đây ngươi ngươi ta ta, hắn còn chưa trị bao cỏ này tội đại bất kính cơ mà.
Giờ nghe nói đến ngày ngủ chung thì lại khóc nức nở như bán mình chôn cha là sao?
Hoàng thượng cạn lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro