Chương 50
Trương Đại Cát
2024-11-20 01:22:03
Đầu óc Tống Bảo mụ mẫm, những chuyện trước kia không hiểu hiện ra trong
đầu, nhưng không phải kiếp trước y chết thảm mà là ký ức tuổi thơ y
không hề có ấn tượng gì.
Nghe cha mẹ kể hồi bé y rất thích khoe mẽ, quả nhiên y thấy mình bé xíu như hạt đậu mà cứ quấn lấy một tiểu ca ca tuấn tú, y đang thắc mắc đối phương họ gì tên gì thì nghe mình gọi lanh lảnh.
"Thái tử ca ca muốn ăn mứt quả không ạ?"
Y đưa mắt nhìn tay phải đang giơ cao, mứt quả đỏ mọng bị y gặm ướt nhẹp, nhìn rất bẩn nhưng Thái tử ca ca không chê mà cắn một quả, còn khen y biết lễ nghĩa.
Y luôn đi theo đối phương như chó con, một bước cũng không rời, vẫy đuôi chơi xấu.
"Thái tử ca ca, bụng Bảo Bảo kêu như chim sẻ vậy, chắc là đói rồi á."
Y vừa nói xong thì có rất nhiều sơn hào hải vị cho y lựa chọn, ăn đến khi bụng căng tròn như quả bóng.
Tống Bảo lờ mờ đoán ra đối phương là ai nhưng không sao tin được, một khắc sau, cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của y đã nói ra tất cả.
"Thái tử ca ca, nếu đệ gọi ca là Hạo ca ca thì ca có giận Bảo Bảo không?"
Người dỗ dành y là Hạo ca ca, người xót y là Hạo ca ca, trong lòng y cũng chỉ có mỗi mình Hạo ca ca.
Đường Cảnh Hạo cưng chiều y hơn cả cha mẹ, y nhăn nhó mách tội: "Hạo ca ca, ma ma nói đệ không tuân thủ quy củ trước mặt ca nên đòi phạt đệ, đệ sợ bị đánh lắm, mông nở hoa luôn đó."
Đường Cảnh Hạo bế y lên cao, nói Bảo Bảo đừng sợ, không ai đánh được y đâu.
Về sau lớn hơn một chút, y theo Đường Cảnh Hạo đọc sách biết chữ, nằm bò ra bàn lẩm bẩm: "Phu tử nói con mình lấy vợ rồi, ai cũng phải cưới vợ hết, vậy sau này Bảo Bảo cưới Hạo ca ca được không?"
Đường Cảnh Hạo đã trả lời y thế nào nhỉ?
"Bảo, ngươi đừng làm ta sợ mà."
Hừ, sao lại nói lời này chứ, thật chẳng văn vẻ gì cả. Tống Bảo ghét bỏ nhíu mày, một khắc sau lập tức trợn to mắt.
Má ơi, sao bụng đau thế này?
Như sắp nứt ra vậy!
"Nương nương tỉnh rồi! Nương nương! Mau dùng sức đi nương nương!"
Dùng sức? Sao phải dùng sức?
Tống Bảo còn đang thắc mắc thì thấy Đường Cảnh Hạo bên cạnh run tay lau mồ hôi cho mình.
"Bảo, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bà đỡ đi, ta ở đây với ngươi, đừng sợ nữa nhé?"
À, thì ra không phải cầu hôn bị từ chối mà là mình sắp sinh.
Tống Bảo cứng đờ.
Nghe cha mẹ kể hồi bé y rất thích khoe mẽ, quả nhiên y thấy mình bé xíu như hạt đậu mà cứ quấn lấy một tiểu ca ca tuấn tú, y đang thắc mắc đối phương họ gì tên gì thì nghe mình gọi lanh lảnh.
"Thái tử ca ca muốn ăn mứt quả không ạ?"
Y đưa mắt nhìn tay phải đang giơ cao, mứt quả đỏ mọng bị y gặm ướt nhẹp, nhìn rất bẩn nhưng Thái tử ca ca không chê mà cắn một quả, còn khen y biết lễ nghĩa.
Y luôn đi theo đối phương như chó con, một bước cũng không rời, vẫy đuôi chơi xấu.
"Thái tử ca ca, bụng Bảo Bảo kêu như chim sẻ vậy, chắc là đói rồi á."
Y vừa nói xong thì có rất nhiều sơn hào hải vị cho y lựa chọn, ăn đến khi bụng căng tròn như quả bóng.
Tống Bảo lờ mờ đoán ra đối phương là ai nhưng không sao tin được, một khắc sau, cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của y đã nói ra tất cả.
"Thái tử ca ca, nếu đệ gọi ca là Hạo ca ca thì ca có giận Bảo Bảo không?"
Người dỗ dành y là Hạo ca ca, người xót y là Hạo ca ca, trong lòng y cũng chỉ có mỗi mình Hạo ca ca.
Đường Cảnh Hạo cưng chiều y hơn cả cha mẹ, y nhăn nhó mách tội: "Hạo ca ca, ma ma nói đệ không tuân thủ quy củ trước mặt ca nên đòi phạt đệ, đệ sợ bị đánh lắm, mông nở hoa luôn đó."
Đường Cảnh Hạo bế y lên cao, nói Bảo Bảo đừng sợ, không ai đánh được y đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sau lớn hơn một chút, y theo Đường Cảnh Hạo đọc sách biết chữ, nằm bò ra bàn lẩm bẩm: "Phu tử nói con mình lấy vợ rồi, ai cũng phải cưới vợ hết, vậy sau này Bảo Bảo cưới Hạo ca ca được không?"
Đường Cảnh Hạo đã trả lời y thế nào nhỉ?
"Bảo, ngươi đừng làm ta sợ mà."
Hừ, sao lại nói lời này chứ, thật chẳng văn vẻ gì cả. Tống Bảo ghét bỏ nhíu mày, một khắc sau lập tức trợn to mắt.
Má ơi, sao bụng đau thế này?
Như sắp nứt ra vậy!
"Nương nương tỉnh rồi! Nương nương! Mau dùng sức đi nương nương!"
Dùng sức? Sao phải dùng sức?
Tống Bảo còn đang thắc mắc thì thấy Đường Cảnh Hạo bên cạnh run tay lau mồ hôi cho mình.
"Bảo, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bà đỡ đi, ta ở đây với ngươi, đừng sợ nữa nhé?"
À, thì ra không phải cầu hôn bị từ chối mà là mình sắp sinh.
Tống Bảo cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro