Chương 58
Trương Đại Cát
2024-11-20 01:22:03
Trời còn sớm, hai con ngựa cao to dừng trước cổng phủ Kính Vương, chẳng
phải ai khác mà chính là Hoàng đế Đường Cảnh Hạo vi hành và đại tướng
quân Hoa Hiểu Tư.
Hoa Hiểu Tư ngồi trên lưng ngựa, chắp tay cúi đầu cáo lui Hoàng đế.
"Mời bệ hạ vào phủ Vương gia nghỉ ngơi một lát, vi thần về gặp người nhà rồi sẽ tới phục mệnh ngay ạ."
Đường Cảnh Hạo gật đầu: "Đi đi, không sao đâu."
"Tuân lệnh."
Đường Cảnh Hạo nhìn Hoa Hiểu Tư thúc ngựa đi rồi xoay người xuống ngựa, tự mình dắt vào cổng vương phủ.
"Ai vậy?" Quản gia gác cổng lập tức đi ra hỏi, hai mắt trợn to, khi thấy rõ người kia thì thảng thốt kêu lên, "Bệ...... Đại thiếu gia!"
Hứa quản sự vội ngừng nói, ông vốn là ngự tiền thị vệ của tiên đế, sau này chuyển sang làm thủ hạ cho Kính Vương, có thể nói là chứng kiến Vương gia lớn lên, năm Kính Vương mười lăm tuổi xây phủ thì theo hắn tới đất phong, tất nhiên cũng nhận ra Hoàng đế bệ hạ Đường Cảnh Hạo này.
"Hứa quản sự, từ khi xa cách đến giờ vẫn khỏe chứ?"
Nghe Hoàng đế hỏi, Hứa quản sự càng thêm thận trọng. Kính Vương thành hôn đúng là chuyện lớn nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ tân hoàng đích thân tới đây, quả thực là vô cùng vinh dự, tin đồn huynh đệ bọn họ xích mích với nhau tự động tan biến.
"Nhờ phúc ngài, mọi việc trong phủ đều ổn ạ."
Đường Cảnh Hạo đi thẳng tới đại sảnh nhưng chẳng thấy đệ đệ sắp thành thân của mình đâu, không khỏi nghi hoặc.
"Cảnh Văn đâu? Sao không thấy hắn."
"Bẩm đại thiếu gia." Hứa quản sự lau mồ hôi trên trán, khúm núm bẩm báo, "Vương gia đang ở phòng luyện võ, chắc còn đang luyện đấy ạ."
"Phòng luyện võ?" Đường Cảnh Hạo nổi lên hứng thú, hắn cũng tập võ nên tò mò muốn biết phòng luyện võ trong phủ này thiết kế thế nào, dứt khoát nói, "Dẫn đường đi."
"...... Dạ." Hứa quản sự cắn răng, nghĩ đưa đầu hay rụt đầu cũng phải chịu một đao, chi bằng để huynh đệ bọn họ đấu nhau đi, "Mời ngài đi lối này ạ."
——————
Trong phòng luyện võ, Kính Vương Đường Cảnh Văn đang bừng bừng khí thế múa một cây kích đầu vuông, đột nhiên bị người cầm kiếm nhảy lên đài làm giật mình, chưa kịp đánh trả đã bị khống chế, chỉ biết lùi lại liên tục.
"Chưa đánh đã thua, ngươi đang nóng trong người à?"
"Hoàng huynh?!" Đường Cảnh Văn ném đi vũ khí trong tay rồi vội vàng hành lễ tạ lỗi, "Không biết hoàng huynh đến nên không tiếp đón từ xa, thần đệ có tội."
Đường Cảnh Hạo cũng ném đi trường kiếm lúc nãy mình rút đại từ giá binh khí bên cạnh, dùng không thuận tay cho lắm.
"Mai là ngày đại hỉ của ngươi, giờ ngươi tạ tội chẳng phải là trách vi huynh tới đây sao."
"Thần đệ không dám."
"Mau đứng lên đi." Đường Cảnh Hạo thấy bộ dáng chim cút của đệ đệ thì nhịn không được trêu chọc, tiện thể ném khăn tay cho hắn, "Lau mồ hôi trán đi."
"Vâng." Đường Cảnh Văn cầm khăn lau mồ hôi, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, nói chuyện hệt như khúc gỗ, "Không biết hoàng huynh đến đây, để hoàng huynh chê cười rồi."
Thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn, Đường Cảnh Hạo chỉ biết thở dài: "Hôn sự này của ngươi do tiên hoàng hạ chỉ nên vi huynh cũng khó lòng thay đổi."
"Không sao." Kính Vương xương cốt cứng rắn, miệng cũng không mềm, "Vốn dĩ thần đệ cũng chẳng mong làm phu thê tình thâm vớ vẩn gì đó đâu."
"Vậy đúng là số ngươi không tốt rồi ha ha ha." Một bóng người giống hệt Kính Vương xuất hiện ở cửa, nói oang oang, "Tiểu tử Cảnh Võ tham kiến hoàng huynh."
Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện một cây gậy khuấy phân heo.
Tuyệt tuyệt.
Hoa Hiểu Tư ngồi trên lưng ngựa, chắp tay cúi đầu cáo lui Hoàng đế.
"Mời bệ hạ vào phủ Vương gia nghỉ ngơi một lát, vi thần về gặp người nhà rồi sẽ tới phục mệnh ngay ạ."
Đường Cảnh Hạo gật đầu: "Đi đi, không sao đâu."
"Tuân lệnh."
Đường Cảnh Hạo nhìn Hoa Hiểu Tư thúc ngựa đi rồi xoay người xuống ngựa, tự mình dắt vào cổng vương phủ.
"Ai vậy?" Quản gia gác cổng lập tức đi ra hỏi, hai mắt trợn to, khi thấy rõ người kia thì thảng thốt kêu lên, "Bệ...... Đại thiếu gia!"
Hứa quản sự vội ngừng nói, ông vốn là ngự tiền thị vệ của tiên đế, sau này chuyển sang làm thủ hạ cho Kính Vương, có thể nói là chứng kiến Vương gia lớn lên, năm Kính Vương mười lăm tuổi xây phủ thì theo hắn tới đất phong, tất nhiên cũng nhận ra Hoàng đế bệ hạ Đường Cảnh Hạo này.
"Hứa quản sự, từ khi xa cách đến giờ vẫn khỏe chứ?"
Nghe Hoàng đế hỏi, Hứa quản sự càng thêm thận trọng. Kính Vương thành hôn đúng là chuyện lớn nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ tân hoàng đích thân tới đây, quả thực là vô cùng vinh dự, tin đồn huynh đệ bọn họ xích mích với nhau tự động tan biến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhờ phúc ngài, mọi việc trong phủ đều ổn ạ."
Đường Cảnh Hạo đi thẳng tới đại sảnh nhưng chẳng thấy đệ đệ sắp thành thân của mình đâu, không khỏi nghi hoặc.
"Cảnh Văn đâu? Sao không thấy hắn."
"Bẩm đại thiếu gia." Hứa quản sự lau mồ hôi trên trán, khúm núm bẩm báo, "Vương gia đang ở phòng luyện võ, chắc còn đang luyện đấy ạ."
"Phòng luyện võ?" Đường Cảnh Hạo nổi lên hứng thú, hắn cũng tập võ nên tò mò muốn biết phòng luyện võ trong phủ này thiết kế thế nào, dứt khoát nói, "Dẫn đường đi."
"...... Dạ." Hứa quản sự cắn răng, nghĩ đưa đầu hay rụt đầu cũng phải chịu một đao, chi bằng để huynh đệ bọn họ đấu nhau đi, "Mời ngài đi lối này ạ."
——————
Trong phòng luyện võ, Kính Vương Đường Cảnh Văn đang bừng bừng khí thế múa một cây kích đầu vuông, đột nhiên bị người cầm kiếm nhảy lên đài làm giật mình, chưa kịp đánh trả đã bị khống chế, chỉ biết lùi lại liên tục.
"Chưa đánh đã thua, ngươi đang nóng trong người à?"
"Hoàng huynh?!" Đường Cảnh Văn ném đi vũ khí trong tay rồi vội vàng hành lễ tạ lỗi, "Không biết hoàng huynh đến nên không tiếp đón từ xa, thần đệ có tội."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Cảnh Hạo cũng ném đi trường kiếm lúc nãy mình rút đại từ giá binh khí bên cạnh, dùng không thuận tay cho lắm.
"Mai là ngày đại hỉ của ngươi, giờ ngươi tạ tội chẳng phải là trách vi huynh tới đây sao."
"Thần đệ không dám."
"Mau đứng lên đi." Đường Cảnh Hạo thấy bộ dáng chim cút của đệ đệ thì nhịn không được trêu chọc, tiện thể ném khăn tay cho hắn, "Lau mồ hôi trán đi."
"Vâng." Đường Cảnh Văn cầm khăn lau mồ hôi, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, nói chuyện hệt như khúc gỗ, "Không biết hoàng huynh đến đây, để hoàng huynh chê cười rồi."
Thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn, Đường Cảnh Hạo chỉ biết thở dài: "Hôn sự này của ngươi do tiên hoàng hạ chỉ nên vi huynh cũng khó lòng thay đổi."
"Không sao." Kính Vương xương cốt cứng rắn, miệng cũng không mềm, "Vốn dĩ thần đệ cũng chẳng mong làm phu thê tình thâm vớ vẩn gì đó đâu."
"Vậy đúng là số ngươi không tốt rồi ha ha ha." Một bóng người giống hệt Kính Vương xuất hiện ở cửa, nói oang oang, "Tiểu tử Cảnh Võ tham kiến hoàng huynh."
Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện một cây gậy khuấy phân heo.
Tuyệt tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro